Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Không biết hình thức coi bói mà Diệp Bạch này học được từ đâu chỉ thấy tiểu gia hỏa không có liêm sỉ kia cầm tay của đối phương từ trên dưới xuống sờ mó toàn bộ.
Cuối cùng sau khi cảm thấy sờ đã đủ rồi, Diệp Bạch còn dùng thần thái như một thần côn đại khai sát giới mở miệng nói: “Tiểu ca ca, tôi thấy anh quanh thân quanh có Tử Kim khí, chính là người có mạng cho vị trí cửu ngũ chí tôn tôn quý chỉ tiếc đường nhân duyên của anh khá là mỏng, cho nên định trước con đường hôn nhân khó khăn, có thể trọn đời cô loan chi tướng, tôi sợ là cả cuộc đời này của anh một mình cô độc, nếu muốn phá bỏ thì chỉ có duy nhất một biện pháp “
Thần sắc của Diệp Bạch phi thường ngưng trọng.
Đứng ở một bên Hàn Thiên Vũ nghe thấy vậy cũng sắp có chút tin tưởng Diệp Bạch là người có thể biết coi bói rồi, không khỏi muốn nhiều chuyện mà tiếp tục nghe xem phương pháp có thể phá giải mà cậu ta muốn nói tới là gì.
“Ồ có biện pháp sao, nói tôi nghe thử coi?” Mặt Tư Dạ Hàn không đổi sắc mà hỏi.
Diệp Bạch ở một bên vừa sờ tay anh vừa lên tiếng nói: “Không sao không sao, tiểu ca ca không cần khẩn trương như vậy đâu, anh là một trong số những người có mệnh thiếu hơi người khác đặc biệt là tôi, cho nên anh chỉ cần cùng tôi ngủ một giấc là tốt rồi!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Hàn Thiên Vũ lảo đảo một cái: “…”
Ai tin cô mới là người điên đó!!!
Sau khi trở về phòng mình, Hàn Thiên Vũ gãi đầu một cái, lo âu ở trong phòng khách đi tới đi lui.
Cuối cùng anh ta cũng đi tới phòng ngủ, đem lỗ tai áp vào trên vách tường muốn nghe ngóng một chút xem bên cạnh có động tĩnh gì hay không, nhưng đáng tiếc phòng ở đây cách âm quá tốt cho nên không nghe được gì cả!
Hai người này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hiện tại anh ta cuối cùng là biết tại sao người bạn kia của Diệp Bạch nhìn qua giống như không phải trai thẳng rồi, chỉ sợ là ban đầu bình thường nhưng do gắng gượng ở bên cạnh Diệp Bạch cho nên bị tên kia ảnh hưởng mất rồi.
Phòng bên cạnh.
Diệp Oản Oản một tư thế như lão sói vẫy đuôi, lôi kéo Tư Dạ Hàn sau đó liền bắt đầu đem anh hướng trong phòng ngủ của cô đi tới.
“Mỹ nhân, tối nay không bằng cùng tôi ngắm sao nhìn trăng sáng đi, hay nói một chút thi từ ca phú, trò chuyện nhân sinh triết học một chút cũng được, tôi bảo đảm cái gì tôi cũng không làm.”
Vừa nói cái gì cũng không làm một bên đã đem người mang tới trên giường.
Tư Dạ Hàn không chút lưu tình mà đẩy đôi tay bé nhỏ đang bận rộn sờ tới sờ lui trên cổ anh ra, âm thanh lạnh đến không có có một tí nhiệt độ nào nói: “Nếu như tối nay người đó không phải là anh thì em cũng phải đem anh ta mang tới trên giường luôn đúng không?”
Cô gái tay bị đẩy ra, lại lén lút mà tiến lên sờ mó, nhưng có thể là cô nhận ra được đối phương đang tức giận, liền nâng đầu nhỏ lên cười lấy lòng một tiếng rồi nói: “Làm sao có thể……tiểu ca ca anh là em được lệnh chỉ định đặc biệt……em chỉ có thể ngủ với một mình anh mà thôi nha.”
Người đàn ông hít sâu một hơi, ánh mắt kia dường như hận không thể bóp chết cô, lại hận không thể đưa cô dung nhập vào cốt tủy của mình, sau đó cúi người dùng sức hướng về phía môi của Diệp Oản Oản hôn xuống, đồng thời bàn tay cởi từng nút áo từng nút một của đối phương ra.
Kết quả, chỗ mà Tư Dạ Hàn chạm đến lại có cảm giác không đúng lắm.
Cúi đầu nhìn một cái liền phát hiện từ nơi ngực đến hông của Oản Oản đều bị bao phủ lại chặt chẽ.
Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, rồi lại giúp cô cởi ra.
Diệp Oản Oản mặc dù đã uống say, dù đang cải trang thành con trai nhưng theo bản năng vẫn muốn bảo hộ chính mình, lập tức nảy lên vẻ cảnh giác xoay người một cái, ép người đang ở trên người mình xuống dưới thành tư thế nữ trên nam dưới đầy mờ ám, cặp mắt liễm diễm đào hoa chớp chớp, ngón tay đè ở trên bàn tay của anh nói “Ai mỹ nhân không thể làm chuyện xấu nha!”
Nhưng trong lúc đang nói chuyện cùng với khoảng thời điểm lăn lộn này, bộ tóc giả của cô đã bị kéo nghiêng vẹo rơi xuống, một bộ tóc đen trong nháy mắt được buông ra.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Oản Oản đang đỏ bừng, con ngươi xán lạn như sao, đầu vai tán loạn vài sợi tóc, cùng với xương quai xanh nơi cổ áo tinh xảo và những đường cong phập phồng như ẩn như hiện dưới lớp áo kia, ánh mắt anh trong nháy mắt liền u tối lại, bàn tay nắm chặt hông cô, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói “Thấy rõ ràng chưa, anh là ai!”
Diệp Oản Oản nằm ở ngực của Tư Dạ Hàn, kinh ngạc nhìn nhìn chòng chọc anh một hồi, giống như cả thế giới bên trong chỉ có một mình anh, thanh âm cũng dần dần khôi phục giọng nói của một cô gái mềm mại ôn nhu ngọt ngào, “Thấy rõ rồi anh là đại mỹ nhân, là tiểu ca ca, là Bảo Bảo nhà em nha.”
Diệp Oản Oản ở trong cổ của anh cọ xát một hồi, âm thanh mềm hơn rồi tiếp tục nói: “Bảo Bảo nhà em trời lạnh đưa quần áo cho em, đút em ăn cháo, Bảo Bảo có đại Bạch Hổ, em rất thích Bảo Bảo “
Nhìn đáy mắt của Oản Oản đầy vẻ ôn nhu và ỷ lại cùng gương mặt đang ở trong cổ anh nhẹ nhàng cọ xát mềm mại, biểu tình của Tư Dạ Hàn bỗng nhiên ngẩn ra, “… “
Cô gái đáng chết này!
Cho là như vậy anh liền sẽ tha cho em sao?
__________________________
Tư Dạ Hàn: Cô gái đáng chết này, em cho rằng như vậy anh liền sẽ tha em sao?
囧囧 mẹ ruột: (buông tay ra đi) nếu không con nghĩ sao chứ? Con cho rằng cô ấy có dễ dụ như vậy sao, trong lòng con không kiểm tra lại xem mình có thật sự tốt hay không sao?