"Không biết Quản lý Tư có nguyện ý gặp mặt con gái tôi một lần hay không?" Dịch Linh Quân đề nghị.
Người ta đều đã nói đến mức độ này, Tư Dạ Hàn không thể tránh né.
Tại Độc Lập Châu, Dịch Linh Quân đức cao vọng trọng, đồng thời cũng là một vị tiền bối Tư Dạ Hàn rất kính ngưỡng. Xuất phát từ tấm lòng yêu thương con gái, mà người ta không ngại nói ra những lời này, vô luận như thế nào mình cũng không thể nào phớt lờ thể diện của đối phương.
Vì vậy, sau một hồi châm chước lựa lời, Tư Dạ Hàn nói: "Cảm ơn hội trưởng đã có lòng. Có một người cha như ngài, chắc hẳn nhất định là lệnh thiên kim là một cô gái rất ưu tú. Chỉ tiếc, tôi đã có vị hôn thê rồi."
Mặc dù chọn lời uyển chuyển, nhưng giọng nói của Tư Dạ Hàn cũng rất kiên định.
Dịch Linh Quân cười một tiếng, hờ hững mở miệng nói, "Nếu chỉ là vị hôn thê, đó chính là chưa lập gia đình. Huống chi... cái gọi là hôn ước, theo tôi được biết, Nhiếp gia và Tư gia các người, hẳn là cũng chưa hề xác nhận chuyện hôn ước, đúng chứ?"
Tư Dạ Hàn nghe vậy khẽ nhíu mày. Chỉ tiếc, điều Dịch Linh Quân nói chính là sự thật.
Không nói mẹ của anh, thậm chí ngay cả Oản Oản bên kia, cha mẹ nàng cũng không hài lòng đối với anh, từ đầu đến cuối vẫn không hề nhượng bộ.
Chỉ có mình ông ngoại ủng hộ và đồng ý với hôn sự của bọn họ...
Nhìn thấy được biểu cảm của Tư Dạ Hàn, Dịch Linh Quân tiếp tục mớm lời, "Đã như vậy mà nói, hai người chẳng qua chỉ là quan hệ yêu đương mà thôi. Thứ cho tôi nói thẳng, đã như vậy, hoàn toàn có thể cạnh tranh công bằng, không phải sao?"
Phía sau phòng khách, khóe miệng Diệp Oản Oản không ngừng co giật.
Cạnh tranh công bằng cái rắm á! Cái lão già này!! Rõ ràng là đang dùng vị trí Hội trưởng để đè người đấy!
Lại còn bày ra hình tượng một người cha hết lòng vì con!!
Tư Dạ Hàn nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, mặt không đổi sắc mà từ chối, "Xin lỗi, hội trưởng, ở chỗ này của tôi, không tồn tại cạnh tranh công bằng. Không một ai có thể sánh được cùng cô ấy."
Bên trong chỗ ẩn núp.
Medusa nhìn người đàn ông đứng trước sự cám dỗ vẫn liên tục giữ được sự đúng mực, ngược lại lại có vài phần thưởng thức, "Chao ôi! Tiểu sư muội, ánh mắt nhìn người của muội này, thật sự có vẻ rất khá à nha... Sư phụ đều đã nói đến một bước này rồi, lại còn không động tâm? Đã rất không dễ dàng! Muội hẳn là rất vui vẻ nhỉ?!"Mặc dù Tư Dạ Hàn đã kháng cự được cám dỗ, nhưng cũng vẫn chưa hoàn toàn dập tắt được lửa giận trong lòng Diệp Oản Oản giờ phút này.
Diệp Oản Oản: "Vui vẻ cái gì chứ! Lại có thể bị Tần Hi Viện mò được tay! Mò được tay! Mò được tay! Mò được tay..."
Diệp Oản Oản nhỏ giọng lầm bầm vô hạn tuần hoàn.
Sau khi Medusa nhận ra Diệp Oản Oản đang lầm bầm gì, có chút cạn lời: "Muội còn nhớ đến vấn đề tí tẹo này cơ đấy? Đều đã là thời đại nào, chẳng qua chỉ là đụng phải tay mà thôi..."
"Đụng phải tay! Còn mà thôi? Đụng phải tay ai!!" Âm thanh Diệp Oản Oản thiếu chút nữa không nhịn được cất cao, cũng còn may nửa đường nhịn lại được.
Medusa ho nhẹ một tiếng, "Nhưng mà... Một người đàn ông như cậu ta, bị chạm trúng hẳn là không có liên quan gì chứ?"
Diệp Oản Oản hung ác trừng cô: "Đương nhiên là có liên quan rồi, người của muội, ai cũng không cho đụng chạm! Một đầu ngón tay cũng không được!"
Medusa: "Cho nên... tất cả lúc trước đều là muội đang giả vờ đúng không? Hiện tại mới thật sự là muội..."
Diệp Oản Oản: "..."
...
Bên trong đại sảnh.
Ai nha nha! Lại có thể không mắc câu!
Dịch Linh Quân không ngờ người trẻ tuổi trước mắt này lại khó giải quyết như vậy, ánh mắt lóe lên, đầy thành khẩn nói, "Chàng trai trẻ, bất cứ lúc nào, cũng không nên khẳng định thứ gì quá vẹn toàn!"
Tư Dạ Hàn không ngờ tới hôm nay qua đây, đề tài sẽ chuyển thành loại chuyện như vậy. Vì vậy chỉ có thể vội vàng tìm cách vòng trở về, "Hội trưởng, chuyện dự thảo luật..."
Dịch Linh Quân bỏ tập hồ sơ trong tay xuống, day mi tâm một cái, làm ra vẻ mệt mỏi, "Ai dà, gần đây tôi vì hôn sự của con gái bảo bối, thật sự là quá mức hao phí tinh lực. Thứ này tạm thời cậu cứ để đó đi, khi nào có thời gian rảnh rỗi tôi sẽ xem."
Diệp Oản Oản giận đến suýt chút nữa vọt thẳng ra ngoài: "..."
Dụ dỗ không được thì uy hiếp có đúng không? Có còn biết xấu hổ hay không!?