Tiêu đề nhật báo Thiên Thủy thành, đăng một bộ ảnh chụp to rõ ngay trang đầu.
Trong hình là ảnh chụp thời điểm Tư Dạ Hàn, Tần Tung cùng với Tần Hi Viện ba người đêm hôm đó ăn cơm cùng nhau.
Tiêu đề viết: “Đệ nhất mỹ nhân Thiên Thủy thành cùng với quản lý trưởng mới lên cấp đi gặp phụ huynh, có lẽ là hôn sự sắp tới!”
"Mịa nó, mịa nó! Thảm hại hơn nữa là, hiện tại chuyện bát quái này đã truyền khắp toàn bộ Độc Lập 12 Châu rồi!" Lâm Khuyết mặt đầy kinh hoảng nuốt nước miếng, "Cho nên nói cách khác... Cửu tẩu, khẳng định là cô ấy cũng đã biết cô ấy bị xanh biếc!!!"
Nhìn chằm chằm tiêu đề trên tờ báo, thần sắc lãnh đạm của Tư Dạ Hàn rốt cuộc cũng có chút tan vỡ.
Hết lần này tới lần khác, lại là tấm hình này, hơn nữa nội dung bài báo, ngay cả thời gian và ngày tháng đều đã đánh dấu rõ ràng rồi.
Đêm hôm đó, Oản Oản vừa vặn gọi điện thoại qua, mà anh vì không muốn để cho nàng hiểu lầm lo lắng, cũng không có nói thật...
Nếu như bị nàng nhìn thấy tờ báo này, để cho nàng biết chính mình lừa nàng, hậu quả... thiết tưởng không chịu nổi!
...
Cùng lúc đó.
Vân Thành, Diệp Oản Oản đang ở ven hồ bồi ông ngoại câu cá.
"Vô Ưu, hay là con đi chỗ khác chơi đi! Nhích tới nhích lui, dọa cho cá của ta đều sợ chạy hết!"
"Híc, vậy thì con không động, không động nữa!"
"Được rồi, lòng con không tĩnh, làm sao có thể câu được cá." Ông ngoại ý vị thâm trường nhìn cô gái một cái, "Nhớ A Cửu rồi hả?"
"Hả... nhớ!" Diệp Oản Oản cắn cọng cỏ đuôi chó, không một chút dè dặt nào gật đầu.Càng nhiều hơn chính là lo lắng, lo lắng mẹ anh sẽ làm khó anh...
Bất đắc dĩ, trước khi đi, nàng đã thề son thề sắt đáp ứng phải ngoan ngoãn chờ đợi, cho nên bây giờ việc có thể làm cũng chỉ có chờ đợi tin tức của anh bên kia.
Ngay lúc Diệp Oản Oản đang nói chuyện với ông ngoại, cách đó không xa, Bắc Đẩu, Thất Tinh, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, và đám người Phó Minh Hi đầy ám mụi mà tụ ở chung một chỗ, đang anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, đùn qua đẩy lại lẫn nhau, thậm chí thiếu chút nữa đã ra tay đánh nhau.
Tam trưởng lão: "Bắc Đẩu, tin tức này là cậu nghe được trước tiên, dĩ nhiên là cậu đi thông báo cho Minh chủ rồi!"
Bắc Đẩu: "Cái lão già chết tiệt này, ông để cho tôi đi chịu chết đúng không! Chuyện nguy hiểm như vậy, đương nhiên hẳn là nên để cho... để cho người có võ công tốt nhất trong chúng ta đi nói rồi!"
Bắc Đẩu nói xong, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão ngay lập tức bác bỏ: "Tôi cho là, Tam trưởng lão đa mưu túc trí, ăn nói khéo léo! Do Tam trưởng lão tới truyền đạt là ổn thỏa nhất."
Tam trưởng lão lập tức chỉ mặt Đại trưởng lão, tức giận mắng: "Đừng mở mắt nói bừa, lần trước tôi đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ còn nói tôi có triệu chứng bị bệnh mất trí của tuổi già! Tôi thấy là Thất Tinh thích hợp nhất, Thất Tinh là đàn em được minh chủ tín nhiệm nhất!"
Bắc Đẩu "phì" một tiếng phỉ nhổ Tam trưởng lão: "Lão Thất nói chuyện thẳng thắn như vậy, không một chút quanh co nào, ông để cho cậu ta đi nói, là muốn thiên hạ đại loạn sao? Tôi thấy là như vậy đi, vẫn là chớ nói thì hơn! Dù sao mọi người cũng không muốn chết, đúng không?"
Thuyết pháp này của Bắc Đẩu, thật hiếm thấy vậy mà nhận được sự đồng ý nhất trí của mọi người. Trừ... Phó Minh Hi!
"Như vậy sao được! Như vậy há chẳng phải là sẽ để cho minh chủ bị động, chẳng hay biết gì! Không được, nhất định phải nói cho minh chủ, để cho minh chủ biết bộ mặt thật của tên cặn bã nam đó!" Phó Minh Hi kích động mở miệng nói.
Bắc Đẩu: "Vậy cậu đi nha! Đi nói nha!"
Phó Minh Hi: "Tôi không đi... Tôi còn muốn giữ lấy mạng, để sớm ngày đi theo minh chủ!"
"Mấy người các người, ồn ào ở chỗ này nói gì thế? Thật xa đều nghe được âm thanh của các người!" Diệp Oản Oản cũng không biết đã đi qua từ lúc nào...
Mấy người nghe được âm thanh của Diệp Oản Oản, đều bị dọa cho sợ hết hồn. Sau đó một tên hai tên đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không một ai dám lên tiếng.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Diệp Oản Oản hỏi.