Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Đoạn thời gian trước, Vô Thiên Hội đã đem một số thành viên Không Sợ Minh bọn họ bắt được mang tới Hoa quốc. Một người trong số đó phá tan lớp canh phòng trốn thoát. Không ít cường giả Vô Thiên Hội đi chặn đánh, đúng dịp, Tần Nhược Hi cũng đang đi theo đội ngũ này để mở mang tầm hiểu biết.
Mà một lần kia, sự đả kích đối với tinh thần của Tần Nhược Hi, thực sự là quá mức to lớn...
Vẻn vẹn một gã thành viên Không Sợ Minh, đối mặt với mười mấy vị cường giả Vô Thiên Hội, không sợ chút nào, tay không tiến lên đánh, giết tận 4, 5 người... Cuối cùng chết trận...
Bắt đầu sau đó, sự cường đại của Không Sợ Minh, cũng đã khắc sâu dấu ấn ở trong lòng Tần Nhược Hi.
Nhưng mà, những cường giả trước mặt này lại chính là thành viên Không Sợ Minh của Độc Lập Châu. Thậm chí, cái lão già kia... còn luôn mồm luôn miệng... nói Diệp Oản Oản là Không Sợ Minh Chủ!
"Nói nhảm cùng cái tên Tư Vô Thiên này làm cái gì, bắt trước đã rồi lại nói!"
Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng phóng thẳng người về hướng Tư Vô Thiên, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Cơ hồ chỉ trong chốc lát, Tam trưởng lão và Tư Bá Ý đối chưởng với nhau, hai người nhanh chóng thối lui về phía sau.
Lúc này, trong mắt của Tam trưởng lão và Tư Bá Ý, đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tựa hồ hai bên đều có chút kiêng kỵ đối với thực lực của nhau.
"Ta đánh chết ngươi, cái lão bất tử này!" Thấy vậy, Bắc Đẩu cũng lập tức xông tới.
Rất nhanh, Thất Tinh cũng đi theo Bắc Đẩu, gia nhập vào trong vòng chiến.
Thực lực Tư Bá Ý đương nhiên là khỏi phải bàn! Dù cho là 3 người cùng liên thủ, trong thời gian ngắn, nhất thời cũng không cách nào bắt được Tư Bá Ý.
"Đại trưởng lão, chơi hắn!" Thấy Đại trưởng lão vẫn đứng ở bên cạnh Diệp Oản Oản, không có chút ý định động thủ nào, Bắc Đẩu mặt đầy vẻ khó hiểu, la lớn.
"Ừm... Ba người các người lên là được rồi... Tôi tay chân lẩm cẩm, không tham gia náo nhiệt đâu... Tôi đây vẫn nên ở lại bên người Minh chủ, bảo vệ cho Minh chủ... Dù sao, sự an toàn của Minh chủ vẫn là ưu tiên số một..." Đại trưởng lão nhìn về phía đám người Bắc Đẩu và Tam trưởng lão, cười nói.
"Con bà nó... Đại trưởng lão, ông cũng quá sức là hư cấu... à... ông đùa cũng quá lố rồi đi... Phong tỷ còn cần ông bảo vệ? Ông đùa với tôi sao..." Bắc Đẩu liếc nhìn Đại trưởng lão một cái, mặt đầy vẻ khó chịu.
Nếu như Đại trưởng lão gia nhập vào trong trận chiến, bọn họ hẳn đã sớm bắt được Tư Bá Ý rồi…
Nhìn thấy mọi người lao vào đánh nhau, Thập Nhất sững sờ tại chỗ, nuốt nước miếng một cái, mặt đầy mộng bức. Mấy người này có còn phải là con người hay không vậy…
Đám Ám Vệ Tư gia kia, so với những người này... Quả thật là chính là trẻ sơ sinh đi so với người trưởng thành đi!!
"Sư phụ... Thế này, thế này cũng quá khoa trương..." Thập Nhất theo bản năng hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, trợn mắt há hốc mồm.
"Từ từ quen dần là được rồi!" Diệp Oản Oản nhẹ giọng nói.
"Sư phụ... Tôi cũng rất muốn thay đổi, trở nên mạnh như bọn họ vậy... Sư phụ, cô hãy dạy tôi đi..." Thập Nhất mặt đầy kích động.
Diệp Oản Oản: "..." Chính mình dưới trạng thái không uống rượu, mặc dù không đến mức gọi là cặn bã, nhưng so với đám người Đại trưởng lão bọn họ, cũng chỉ đáng được phân loại vào dạng cùi bắp, bã mía mà thôi... Làm sao có thể dạy cho cậu ta chứ!!
"Ha ha, cậu muốn học cái gì, tôi tới dạy cậu là được, không cần phải làm phiền Minh chủ. Minh chủ mỗi ngày đều rất bận rộn." Bỗng nhiên, bên cạnh Diệp Oản Oản, Đại trưởng lão nhìn về phía Thập Nhất cười nói.
"Thật sao?" Thập Nhất nhìn chằm chằm Đại trưởng lão: "Ông có mạnh như bọn họ không?"
"Đó là đương nhiên, so với bọn họ, tôi mạnh hơn nhiều, nếu không, làm sao tôi có thể là Đại trưởng lão?" Đại trưởng lão cười nói.
"Trâu bò!" Lúc này, Thập Nhất hướng về phía Đại trưởng lão giơ ngón tay cái lên: "Tốc độ của bọn họ thật là nhanh, là Lăng Ba Vi Bộ sao? Chưởng pháp của bọn họ cũng quá là kinh khủng, là 72 môn tuyệt học Thiếu Lâm sao? Con bà nó, cái người gọi là Bắc Đẩu đó, bị gã Tư Bá Ý đánh cho một chưởng, văng vào tường, tường nứt mà người lại không sao... Chẳng lẽ là Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam... Phải học! Những tuyệt chiêu này tôi nhất định phải học hết!"
Đại trưởng lão sững sờ tại chỗ, yên lặng nhìn Thập Nhất mấy lần, sau đó từ trong miệng phun ra một chữ: "Cút!!"