Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Các phóng viên sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, liền vang lên một trận xôn xao.
Vạn vạn không ngờ tới, Diệp Oản Oản lại có thể sẽ nói ra một cái tên như vậy!
Cái tên này, bọn họ nào chỉ là biết thôi!
Quả thật là như sấm đánh bên tai!
Cung Húc ngơ ngác đứng ở nơi đó, còn cho là mình nghe lầm: "Tư... Tư Dạ Hàn! Không phải... Không phải là Tư Cửu sao?"
Phí Dương: "Ông trời của tôi ơi!!"
Vạn vạn không ngờ tới, tin bát quái lớn nhất của năm không phải xuất hiện ở trên người bất kỳ một nghệ sĩ nào, mà lại là một câu nói của Diệp Bạch.
Lạc Thần cũng đồng dạng là một vẻ mặt đầy kinh ngạc. Coi như là những người không quan tâm tới các tin tức bát quái, cũng tuyệt đối sẽ biết đến tên của Tư Dạ Hàn. Mặc dù anh ta chưa từng xuất hiện tại bất kỳ phương tiện truyền thông cũng như trước mặt công chúng bao giờ.
Hàn Thiên Vũ thoạt tiên là khiếp sợ, ngay sau đó tròng mắt có chút suy tư, tựa hồ là rốt cuộc đã suy nghĩ minh bạch được chuyện gì…
Khó trách... luôn cảm thấy với khí thế của người đàn ông kia, thân phận tuyệt đối không đơn giản...
Đại khái là do sự kinh ngạc Diệp Bạch đem lại cho hắn thật sự là nhiều lắm rồi, vì vậy mặc dù chuyện này đủ để khiến cho mọi người khiếp sợ, nhưng sau khi suy tư, hắn lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Huống chi, Diệp Bạch lúc này không còn giống ngày xưa! Cô ấy còn có thân phận là lão bản của Tập đoàn Tinh Thần, một thân phận có địa vị không thua gì Tư gia tại Hoa quốc.
Ngược lại thì, Cố Việt Trạch mới là kẻ đã quá mức tự đề cao mình, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, khiến mình tự trở thành một thằng hề mà cũng không hề hay biết.
Trên mặt của Phó Minh Hi, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác nguy cơ. Hắn biết ngay mà! Biết ngay mà!!!
Người đàn ông mà Minh chủ coi trọng, làm sao có thể đơn giản như vậy!
Cho tới bây giờ đều chỉ làm chuyện có tính khiêu chiến, đây mới là bản tính của Minh chủ nhà bọn họ!
Chuyện này... Vậy phải làm sao bây giờ!
Không đúng... Tỉnh táo! Tỉnh táo! Tư Dạ Hàn là người Hoa quốc đấy!
Người của Độc Lập Châu tuyệt đối cấm lấy người bên ngoài! Cho nên, Minh chủ tại Hoa quốc cũng chỉ có thể vui đùa cùng hắn một chút mà thôi, tuyệt đối không có khả năng cho hắn danh phận đâu! Không sai!
Bắc Đẩu bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Khó trách sau khi Phong tỷ về nước vẫn luôn để cho chúng ta âm thầm đi hỏi thăm tung tích của Tư gia gia chủ! Không nghĩ tới, lại là có một chân!"
Thất Tinh khẽ nhíu mày, hơi có chút bất đắc dĩ thở dài. Có một câu thành ngữ, gọi là “cường long bất áp địa đầu xà” *! Tư gia có thế lực cực lớn tại Hoa quốc. Là gia chủ Tư gia, Tư Dạ Hàn tuyệt đối không phải là hạng người dễ trêu chọc.
* Tương tự thành ngữ của Việt Nam: Phép vua thua lệ làng.
Hắn thật sự sợ Minh chủ quậy một hồi lại gây ra chuyện gì, ví dụ như lừa gạt... hoặc cưỡng bách người ta làm bạn trai mình, hay gì gì đó…
Nếu như là Diệp Oản Oản biết được ý tưởng lúc này của Thất Tinh, tuyệt đối sẽ phỉ nhổ hắn một trận. Nàng là mới người bị cưỡng bách đó, có được không?
Đương nhiên, loại lịch sử đen tối này, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra...
……
Cùng lúc đó.
Bên trong một trang viên tĩnh lặng nào đó của Đế Đô.
Lâm Khuyết rốt cuộc khôi phục lại diện mạo ban đầu của mình, đang ôm lấy laptop, đầy vui vẻ lướt lướt, hóng tin tức bát quái.
Ở trên chiếc ghế sa lon sát tường, bên cạnh lò sưởi, một người đàn ông đang nghiêng đầu nâng trán, trong tay cầm một quyển sách. Bất quá sự chú ý của anh ta, rõ ràng cũng không đặt ở trên quyển sách kia.
Lâm Khuyết còn đang ở một bên, vừa lướt web vừa phát biểu cảm tưởng, "Chậc chậc chậc, Cửu ca, anh nhìn một chút nữ nhân của mình đi! Vừa về tới Hoa quốc, liền không có lấy một ngày ngừng nghỉ, suốt ngày gây chuyện..."
"Chậc chậc chậc, cái gã Phó Minh Hi này không phải là cháu đích tôn của Nhị trưởng lão Không Sợ Minh hay sao? Nhìn bộ dáng kia, đừng có mà đi có ý đồ đối với ma lem à nha! Cửu ca, anh cũng được đấy chứ, đến vậy rồi mà còn có thể nhẫn!"
"Chậc chậc chậc, cái gã Cố Việt Trạch này da mặt thật là dày! Ma lem đều đã công bố thân phận của mình rồi, người ta hiện tại chính là Đại lão bản của Tập đoàn Tinh Thần, còn thèm để ý đến một cái Cố gia nho nhỏ của hắn? Hắn cho rằng ma lem vẫn còn là thiếu nữ não tàn năm đó cơ đấy! Trí thông minh này, quả thật là… quá cùi bắp rồi! Cửu ca, anh vậy mà vẫn còn có thể nhẫn nhịn?"
"Chậc chậc chậc..." Lâm Khuyết đang tiếp tục chậc chậc chậc, lại đột nhiên trợn to hai mắt, cũng không biết là thấy được cái gì, "Mịa nó! Cửu ca! Anh mau mau xem cái này!"
………………………
* Cường long bất áp địa đầu xà – 强 龙 不 压 地 头 蛇: Thành ngữ Trung Quốc, một con rồng có mạnh mẽ, hung hãn đến đâu đi nữa thì cũng không thể áp chế một con rắn ở ngay trên địa bàn của nó.