Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Người luyện võ thính lực cũng không tệ, dù đang cùng Tần Nhược Hi đối chiêu nhưng Lưu Ảnh cũng nghe được Diệp Oản Oản mới vừa nói cái gì một cách rõ ràng.
Động tác của hắn nhất thời rối loạn một cái, thật không dễ dàng nhịn xuống tức giận lúc nãy rốt cuộc lại không thể nhịn được nữa nói “Càn rỡ! Sao cô ta lại dám để cho ông chủ làm loại chuyện này chứ!”
Tần Nhược Hi ung dung thản nhiên mà ra chiêu ngăn cản hắn, “Lưu Ảnh, đừng xúc động quá như vậy chứ!”
Lưu Ảnh tức giận, “Nhược Hi tiểu thư, ngay cả tiểu thư cũng muốn ngăn tôi sao! Hôm nay tôi đã nhẫn đủ rồi! Chẳng lẽ ngài không có chút nào tức giận sao?”
Tần Nhược Hi ánh mắt phong khinh vân đạm nhìn xéo qua hướng cách đó không xa một cái, “A Cửu có thân phận địa vị như vậy, bên người có mấy người nữ nhân là việc không thể bình thường hơn.”
“Nhưng… Nhưng là nữ nhân này không giống nhau! ” Lưu Ảnh lo lắng cãi lại.
Tần Nhược Hi nghe vậy, sắc mặt hơi rét, bất quá thoáng qua liền khôi phục bình tĩnh, “Có cái gì không giống nhau? Lưu Ảnh, ngươi nhớ cho rõ ràng, cô ta cũng không có gì bất đồng, không cần như thế để ý.”
Lưu Ảnh vốn còn muốn nói chuyện nữa nhưng vẫn còn không lên tiếng phản bác nữa, chẳng qua là trong lòng căn bản không có cách nào bình tĩnh lại được.
Cô ta thế nào lại có thể cùng một dạng được chứ!
Ông chủ lại thực sự bóc hạt dưa cho cô ta, lột 78 hạt!!!
Đôi tay của ông chủ kia phiên vân phúc vũ, tại sao có thể dùng để bóc hạt dưa!
Quan trọng nhất là bên cạnh ông chủ chưa bao giờ có nữ nhân, nhưng nữ nhân này cái gì cũng sai, không biết điều, chỉ biết gây chuyện lại có thể tồn tại bên cạnh ông chủ suốt hai năm.
Ban đầu hắn cũng không có đem nữ nhân này coi ra gì, chỉ xem là ông chủ hắn nhất thời nổi hứng muốn nuôi như đồ chơi.
Ai ngờ ông chủ lại đem cô ta dẫn tới trước mặt của lão phu nhân.
Để có tư cách cho ông chủ dẫn đến trước mặt lão phu nhân người đó chỉ có thể là đương thời chủ mẫu tương lai của Tư gia.
Ông chủ mang loại nữ nhân này tới gặp lão phu nhân là có ý gì?
Bên này Lưu Ảnh đã sắp muốn tức điên, bên kia, Diệp Oản Oản đang giương mắt nhínTư Dạ Hàn cầm từng hạt một mà giúp cô bóc hạt dưa.
Cái ngón tay thon dài kia dùng sức, một cái chớp mắt bóc một viên, nhân bên trong của hạt dưa đầy đặn rơi vào cái đồ sứ trắng kia đắt tiền lịch sự tao nhã kia, càng lúc càng nhiều, nhìn qua thật sự là quá… Mê người.
Không có cách nào lão Thiên có lúc chính là không công bằng như vậy, có mấy người chỉ bóc hạt dưa thôi cũng có thể làm điên đảo chúng sinh!
Mặc dù là vì nhu cầu sinh tồn mới không thể không ôm bắp đùi anh, bất quá Diệp Oản Oản cảm giác mình vẫn là có sự hưởng thụ được.
Nghĩ như vậy, ngược lại cũng thăng bằng không ít.
Cảm nhận được bên người mình có một ánh mắt một mực rơi ở trên người mình, động tác trên tay của Tư Dạ Hàn hơi ngừng, ngước mắt hướng nữ hài nhìn một cái, sau đó, ánh mắt của anh liền đối mặt với một nữ hài đang có ánh nhìn vô cùng nóng bỏng.
Con ngươi của cô trong suốt vô cùng sáng ngời lóe lên, chữ đầy mặt đều viết: Cầu đầu này! [VoVo: Ta cũng chả biết là nghĩa gì, nhưng dịch google thì là: Tìm Kiếm Thức Ăn.
Còn theo ta dịch bằng so sánh nghĩa của 3 chữ thì là: Cầu Đút Ăn]
Quen biết lâu như vậy anh đã thấy qua không biết bao nhiêu bộ dáng từ sợ hãi, lạnh nhạt, căm ghét hay né tránh anh của cô…
Nữ hài thời khắc này vẻ mặt quá sống động, quá sinh động, cũng quá mê hoặc người ta…
Diệp Oản Oản vốn là đang nhìn chằm chằm tay Tư Dạ Hàn bóc hạt dưa, kết quả phát hiện Tư Dạ Hàn đột nhiên bất động, vì vậy mang theo bất mãn ngẩng đầu lên.
Làm sao không lột nha? Từng đó còn không đủ ăn đâu…
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống một bóng người, nam nhân đang phủ lên đôi môi nhỏ bé của cô, mang theo hơi lạnh, chậm rãi rơi vào trên môi của cô…
Con ngươi của Diệp Oản Oản trong nháy mắt phóng đại, nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái, không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này, âm thanh khàn khàn của anh dù đang dán môi của cô vang lên, “Ai cho phép em … Dùng loại ánh mắt này nhìn anh…”
Diệp Oản Oản: “…”
Cô thì thế nào chứ…
Cô chính là muốn ăn cái hạt dưa mà thôi nha!