Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Như vậy, trả tiền lãi là căn nhà cho các ngươi rồi, tính giá là 50 triệu. Ngươi thiếu chúng ta 100 triệu, hiện tại ta dùng 50 triệu thu hồi lại căn nhà, các ngươi còn thiếu chúng ta 50 triệu. Rất có đạo lý đi?" Diệp Oản Oản nhìn gã đàn ông trung niên, thấp giọng cười nói.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, người đàn ông trung niên hung tợn chửi: "Đánh rắm cái con mẹ ngươi, ngươi muốn chết à!"
"Chửi cái con mẹ mày!"
Lúc này, Bắc Đẩu bay lên tung một cước, đá thẳng vào đầu gã đàn ông trung niên.
"Ngươi hẳn là nên cảm ơn ta đã hạ thủ lưu tình. Nếu không gia gia ngươi có thể chỉ cần dùng một cước kia đá nát đầu ngươi đấy!" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm gã đàn ông trung niên nói: "Ăn cướp mà cũng dám đến tận nhà của Phong tỷ cướp! Ngươi con mịa nó thật đúng là muốn chết mà!"
"Ta... Chúng ta! Chúng ta không phải là ăn cướp! Chúng ta là người cho vay lãi cắt cổ!!"
Một tên thủ hạ của gã đàn ông trung niên, mặt đầy hoảng sợ nói.
"Còn dám nguỵ biện!" Bắc Đẩu vả một bạt tai vào mồm gã ta.
Bị đánh một cái tát, nam nhân trẻ tuổi liền vội vàng khom người, cũng không dám nói thêm nửa câu.
"Ngươi còn thiếu chúng ta 50 triệu, đúng không?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, cười nói.
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên cắn răng, hạ giọng, chỉ có thể gật đầu: "Đúng... Cô nói cái gì cũng đúng!"
"Thất Tinh, để cho hắn ta viết giấy nợ, tránh cho hắn chống chế không nhận. Mọi người chúng ta đều là người biết nói phải trái." Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh.
Lúc này, Thất Tinh lấy ra giấy bút, để cho gã ta viết giấy nợ, cũng bắt cắt ngón tay đóng dấu.
"Nếu như không có chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước đây..." Người đàn ông trung niên nói.
"Không vội." Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Là ai phái các ngươi tới?"
Những người này, tất nhiên là có người phía sau màn sai sử. Nếu không, tuyệt đối sẽ không có lá gan lớn như vậy.
"Không! Không có ai sai sử cả!" Người đàn ông trung niên lắc đầu liên tục.
"Bắc Đẩu, đánh tới khi hắn nói ra người sai khiến mới thôi!" Diệp Oản Oản nói.
"Hô hô, Phong tỷ xin hãy yên tâm đi, đệ đây rất chuyên nghiệp..." Bắc Đẩu bẻ bẻ cổ, nở một nụ cười đểu, xách cái cổ áo của người đàn ông trung niên.
"Đừng đừng đừng, có gì thì từ từ nói! Là Diệp gia, Diệp Y Y bọn họ sai sử chúng tôi làm như vậy đấy!" Mắt thấy mình sắp bị đánh, người đàn ông trung niên vì tự vệ, lập tức bán đứng Diệp Y Y.
"Diệp tổng cho tôi một khoản tiền, bảo chúng tôi thu hồi lại căn biệt thự này. Sau khi thu hồi lại biệt thự, còn nói sẽ đưa cho chúng tôi. Mục đích của cô ta, chẳng qua là để cho một nhà các người không được sống yên ổn, để cho mẹ của cô đi ăn xin..." Người đàn ông trung niên tiếp tục nói, đem hết thảy toàn bộ những gì mình biết nói ra.
"Diệp Y Y..."
Sau khi biết được là Diệp Y Y, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên.
Người một nhà này, thật đúng là bọn ruồi bâu phân. Chính mình còn chưa tìm bọn chúng tính sổ, ngược lại còn tự đưa mình tới cửa.
"Cút đi! Sau này nếu còn để cho ta gặp lại các ngươi, ha ha, ta chính là con trai các ngươi!" Bắc Đẩu tung một cước đạp người đàn ông trung niên ra ngoài cửa.
Thấy vậy, hơn mười gã nam nhân trẻ tuổi, đi theo sau lưng người đàn ông trung niên, chật vật rời đi.
Chẳng mấy chốc, Đại trưởng lão dẫn theo Lương Uyển Quân quay trở về căn biệt thự.
"Ha ha, tỷ tỷ, chị xem, chuyện này không phải đều đã xử lý xong rồi sao? Không cần lo lắng!" Đại trưởng lão hướng về Lương Uyển Quân cười nói.
Giờ phút này, Lương Uyển Quân đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, quan sát trên dưới: "Oản Oản, con không sao chứ...? Những người đó đâu?"
"Mẹ, chuyện đã giải quyết xong, không cần phải lo lắng!" Diệp Oản Oản nhìn Lương Uyển Quân cười nói.
Thời gian trôi qua chỉ mấy tháng, vậy mà Lương Uyển Quân thật giống như đã già đi 10 tuổi. Điều này thực sự khiến cho trong lòng Diệp Oản Oản cảm thấy chua xót.
Lương Uyển Quân tuy là nghi ngờ trong lòng, làm sao đám người kia lại chịu rời đi? Nhưng bà cũng không nói thêm gì cả, chẳng qua chỉ nhìn Diệp Oản Oản, cẩn thận quan sát nàng.