Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Diệp Oản Oản phảng phất như nhìn thấy chính mình trở về lại lúc còn tấm bé.
Cạnh dòng suối nhỏ, một vị lão nhân khí tức thập phần cao cao tại thượng, mặt đầy uy nghiêm, chậm rãi đi tới bên cạnh cô bé, hơi hơi khom người xuống, ôm cô bé vào trong ngực.
"Ông ngoại... Con nhớ cha mẹ rồi, con muốn trở về nhà!"
Trong đôi mắt trong suốt của cô bé, hiện ra một lớp sương mù trôi lãng đãng.
Nhưng mà, ông lão lại lắc đầu một cái, nhìn về phía cô bé, thần sắc nghiêm túc, mở miệng nói: "Cha mẹ của con đã sớm chết rồi. Sau này, con đi theo ông ngoại, nương tựa lẫn nhau, không cần tiếp tục suy nghĩ về cha mẹ của mình, có biết không?"
"Không! Ông ngoại, con nhớ cha mẹ..." Lớp sương mù trong mắt cô bé hóa thành nước mắt, tí tách rơi.
Ông lão không để ý tới cô bé nữa, ôm lấy cô bé nhanh chân đi về phía trước.
Hồi lâu sau, lúc này ông lão mới lên tiếng, nói: "Vô Ưu, con nhớ kỹ, ông ngoại đặt tên cho con là Vô Ưu, là hy vọng con vĩnh viễn vui vẻ sung sướng, không buồn không lo. Mà cha mẹ của con, căn bản không xứng làm cha mẹ! Nhất là mẹ của con, lại vì cha con, tình nguyện đối nghịch cùng với ta. Vô Ưu, con nói xem, bọn chúng bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như vậy, có tư cách gì mà làm cha và mẹ của con? Ngày sau, không nên nhắc lại bọn chúng, con cứ coi như là bọn chúng chết hết rồi! Ông ngoại sẽ chăm sóc con thật tốt, tại thế giới này, ai cũng không thể khiến cho Tiểu Vô Ưu của ta chịu chút ủy khuất mảy may nào."
"Hội trưởng, chúng ta phải đi rồi..."
Chỉ chốc lát sau, mấy người đàn ông trung niên tới chỗ này, nhìn ông lão, thần thái ngữ khí cực kỳ cung kính, đón cô bé và ông lão vào trong xe.
Đang lúc này, đầu của Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy vô cùng tê liệt đau đớn.
Hình ảnh chuyển đổi, toàn thân nàng toàn máu tươi, quỳ ở trên mặt đất, trong mắt hiện ra nỗi hoảng sợ và thần sắc không cách nào tin tưởng được.
Đó là một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực làm cho người ta khó mà tin được, dường như so với việc thế giới bị hủy diệt, còn đáng sợ hơn.
"A..."
Diệp Oản Oản thét lên một tiếng đầy kinh hãi, đột nhiên mở hai mắt nhắm chặt ra, từ trên ghế salon nhảy dựng lên một cái.
Vào giờ phút này, toàn thân Diệp Oản Oản đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng, từ đầu đến chân, đến quần áo, thật giống như mới bò ra từ trong chum nước vậy.
Cảm giác làm người ta tuyệt vọng và hoảng sợ đến cực hạn này, vẫn còn lẩn quẩn ở trong đầu Diệp Oản Oản không tan biến. Nàng thề, đời này, chưa bao giờ có loại cảm giác tuyệt vọng và hoảng sợ làm cho nàng không cảm nào chịu đựng được đến như vậy.
"Tỉnh rồi?"
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nghĩ sâu, viện trưởng Xích Diễm ngồi ở trên ghế làm việc cách đó không xa, hớp một ngụm trà xanh, ánh mắt nhìn Diệp Oản Oản không chớp lấy một lần.
Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày, dùng bàn tay phải vỗ vỗ đầu mình một cái, loại đau đớn tê liệt này, thật khó mà diễn tả được cho người ngoài.
Sớm lúc trước, Diệp Oản Oản còn đang hoài nghi, với thủ đoạn của viện trưởng Xích Diễm, đến tột cùng có thể giúp mình khôi phục lại ký ức hay không? Lúc này xem ra, sự lo lắng của mình là dư thừa.
Lần này, lượng tin tức mình lấy được, so với ngày trước càng thêm rõ ràng. Thậm chí, mình có thể mơ hồ nhìn thấy được hình dáng của ông ngoại...
Hơn nữa, những ký ức ngày trước vốn đứt quãng, mà ngày nay, lại là những ký ức nối liền nhau.
Diệp Oản Oản trước đó còn đang nghi ngờ, vì sao ông ngoại trong trí nhớ của nàng, luôn nói với nàng, cha mẹ của nàng đã không còn ở nhân thế. Mà trải qua lần thôi miên này, Diệp Oản Oản rốt cuộc đã biết được...
Ở trong đoạn ký ức liền mạch này, thái độ của ông ngoại đối với Nhiếp gia chủ mẫu và Nhiếp gia chủ rất là bất mãn. Thật giống như cha mẹ đã làm ra chuyện gì đó, chọc giận ông ngoại. Cho nên, ông ngoại mới có thể nói, xem như cha mẹ nàng đã chết rồi…