Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---------------------------------------------
Khương Viêm trân trối nhìn chòng chọc Bắc Đấu và Thất Tinh cách đó không xa, chân mày nhíu chặt lại.
Yêu nữ này, lại có thể mai phục người, muốn cưỡng bức ông chủ nhà bọn họ?
Ông chủ nhà hắn, hi sinh vì hắn, thực sự là...
Trong lòng Khương Viêm tràn đầy cảm động.
"Tìm chết?"
Bỗng nhiên, hàn quang trong mắt Khương Viêm chợt lóe lên, chỉ vào Bắc Đẩu lạnh giọng quát lên.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm... Chờ chút, ngươi con mịa nó nói ai tìm chết đấy? Một tên môn thần, một con chó giữ cửa như ngươi, ta nhổ vào!" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ không phục nhìn về phía Khương Viêm, luôn miệng mắng to.
Lúc này, Thất Tinh liếc nhìn Bắc Đẩu một cái: "Cậu còn biết mục đích của mình tới để làm gì không vậy?"
Nghe Thất Tinh nhắc nhở, Bắc Đẩu hơi sững sờ, thật giống như có chút lạc đề rồi...
"Ahaha, dù cho ngươi có là chó giữ cửa, cũng là một con chó ngoan. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm..."
Bắc Đẩu nói xong, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, ý cười đầy mặt: "Phong tỷ, tỷ uống nhiều rồi, chúng ta mau trở về đi thôi! Trong liên minh còn có rất nhiều chuyện chờ Phong tỷ xử lý đấy."
Bắc Đẩu dứt lời, liền khoác lấy cánh tay của Diệp Oản Oản, dường như muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Nhưng mà, trong phút chốc khi Bắc Đẩu khoác lấy cánh tay Diệp Oản Oản, lại cảm giác cả người mình bị hàn băng bao phủ, không tự chủ được rùng mình một cái.
"Ai? Có sát khí! Ai đánh lén ta!"
Bắc Đẩu thận trọng hướng về bốn phía quan sát, nhưng mà trừ Tu La Chủ mặt không cảm xúc theo dõi hắn ra, lại không thấy bất kỳ thứ gì khác.
Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ. Cái gã đần độn này rốt cuộc làm sao lăn lộn được tới giờ vậy? Nhãn lực thật là quá kém đi mà! Không thấy chuyện giữa nàng và Tu La Chủ vẫn còn chưa được xử lý xong hay sao? Tóc của Tu La Chủ còn chưa lấy được tới tay đây này…
Lại nói, sợi tóc này ở tại học viện Xích Diễm, dù gì cũng là một nhiệm vụ cấp S đấy!
Một bên, Thất Tinh thở dài, chậm rãi tiến lên, túm lấy cổ áo của Bắc Đẩu, đi nhanh về phía xe.
"Ông chủ, chúng ta đi thôi! Ma nữ này, não có vấn đề, một lát nữa không biết chừng còn có thể làm ra chuyện gì đó..." Khương Viêm nhìn về phía Tu La Chủ, thận trọng mở miệng nói.
Tu La Chủ mặt không cảm xúc, xoay người rời đi.
Sau khi lên xe, chân mày Tư Dạ Hàn nhíu lại.
Tình huống bây giờ, đã hoàn toàn ngược lại với hy vọng của anh. Cứ tiếp tục như vậy, muốn để cho Diệp Oản Oản rời khỏi Độc Lập Châu, trở lại Hoa quốc, dường như cũng không thể nào.
Biện pháp muốn Diệp Oản Oản trở lại Hoa quốc, không phải là không có...
Trừ phi, anh khôi phục lại thân phận Tư Dạ Hàn...
...
Lúc này, Thất Tinh đã lái xe đi tới dưới tòa cao ốc Không Sợ Minh.
Sau khi Diệp Oản Oản xuống xe, chạy thẳng vào trụ sở chính.
"Kính chào Minh chủ!"
Một vài thành viên Không Sợ Minh gác đêm, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, lập tức bật người dậy, trong nháy mắt lên tinh thần 100%, hướng về Diệp Oản Oản hành lễ.
Diệp Oản Oản chào hỏi cùng với mấy người gác đêm một tiếng xong, liền quay trở về phòng làm việc.
Chỉ chốc lát sau, Bắc Đấu và Thất Tinh cũng đi vào.
"Phong tỷ, gần đây Độc Lập Châu cũng không yên ổn! Chúng ta vẫn là nên bớt trêu chọc mấy người của Tội Vực đi..." Bắc Đẩu mới vừa vào phòng làm việc, liền vội vàng nói với Diệp Oản Oản.
"Tội Vực?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản hơi sững sờ: "Ai là người của Tội Vực?"
"Tu La Chủ đấy, một trong tam đại thế lực hạch tâm của Tội Vực." Bắc Đẩu mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Còn cần ngươi nhắc nhở, ta không biết sao?
"Phong tỷ, chừng nào thì tỷ quay trở về học viện Xích Diễm?" Một bên, Thất Tinh hướng về Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
Bây giờ, nhiệm vụ đều đã hoàn thành, không sai biệt lắm cũng là thời điểm trở lại học viện Xích Diễm rồi.
"Vậy hai ngày nữa đi!" Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Trước khi trở lại học viện Xích Diễm, nàng còn có một số chuyện cần phải đi xử lý, nhiều nhất cũng chỉ cần hai ngày.