Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Thấy Diệp Oản Oản hoàn toàn không nhìn mình, sắc mặt Chu Phù khẽ đổi, lạnh giọng cười nói: "Diệp Oản Oản, ngươi cho rằng là ngươi là ai? Ngươi bất quá chẳng qua chỉ là một tên lính đánh thuê cấp D, cấp thấp nhất, hơn nữa còn là một tân sinh mới vừa nhập học mà thôi. Trương sư huynh chính là lính đánh thuê cấp C, ngươi đừng có được cho thể diện mà không cần!"
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, mấy vị học viên bên trong phòng học, sắc mặt đều có chút khó coi. Không chỉ Diệp Oản Oản là lính đánh thuê cấp D tầng dưới chót, bọn họ những người này, có ai mà không phải là lính đánh thuê cấp D?
Con ả Chu Phù này, một câu nói đem tất cả lính đánh thuê cấp D mắng hết một lần.
"Chu Phù, ngươi không phải là lính đánh thuê cấp D sao? Ngươi cũng không phải là tân sinh sao?" Một vị học viên mới trong đám, nhìn chằm chằm Chu Phù, lạnh giọng nói.
Nghe câu này, Chu Phù cười lạnh: "Ta nói chính là Diệp Oản Oản, cũng không có nói ngươi! Ngươi kích động như vậy để làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn làm hộ hoa sứ giả?"
"Hộ hoa sứ giả?" Chu Đào bật cười, nhìn về phía Chu Phù: "Anh nói này muội muội, em thật là biết nói chuyện. Loại tướng mạo kia của Diệp Oản Oản, cũng có thể gọi là hoa sao?"
"Ha ha."
Trong khi nói chuyện, từ ngoài cửa phòng học truyền tới một tiếng cười khẽ, mấy người Trương Tác Niên, khoan thai chậm rãi đi vào.
"Náo nhiệt như vậy? Nhiệm vụ đều đã làm xong chưa?" Trương Tác Niên khóe miệng mỉm cười, đảo mắt nhìn qua cả đám người, bao gồm cả Diệp Oản Oản trong số đó.
"Trương sư huynh..."
Nhìn thấy Trương Tác Niên, Chu Đào và Chu Phù hai người lập tức nghênh đón, đứng ở bên cạnh Trương Tác Niên, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, nhìn y như hai con ruồi bu trên đống phân.
"Bảo hai huynh muội các ngươi đốc thúc, đốc thúc như thế nào rồi?" Trương Tác Niên liếc mắt nhìn Chu Phù và Chu Đào một cái, lạnh nhạt mở miệng.
Nghe tiếng, Chu Đào liền vội mở miệng nói: "Trương sư huynh, ngài yên tâm, tôi và muội muội một chút cũng không hề buông lỏng, canh chừng cả một buổi chiều. Bất quá, nhiệm vụ mà Trương sư huynh phân phối, có một vài cái cả ngày rưỡi cũng không cách nào hoàn thành được, có khả năng phải mất 2, 3 ngày."
Nghe câu này, Trương Tác Niên cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ gật đầu một cái, nói: "Ừ, không tệ, hai người các ngươi đốc thúc cho tốt, nếu như bọn chúng lười biếng..."
Trương Tác Niên nói xong, xoay người liền định rời khỏi nơi này.
Thấy vậy, Chu Phù lập tức đuổi về phía trước, cản Trương Tác Niên lại.
"Thế nào?"
Trương Tác Niên thấy Chu Phù chặn mình lại, chân mày hơi hơi nhướn lên.
"Trương sư huynh… Chúng tôi đích xác là phụ trách việc đốc thúc. Nhưng mà... có một đứa học viên mới mười phần phách lối, căn bản cũng không coi Trương sư huynh ra gì." Chu Phù mở miệng nói.
"Ồ?"
Trong mắt Trương Tác Niên thoáng qua một vệt sáng lạnh lẽo, mặt không đổi sắc, nói: "Như thế, rốt cuộc là ai?"
"Chính là nữ nhân kia!" Lúc này, Chu Phù cười lạnh một tiếng, xoay người, dùng ngón trỏ chỉ vào Diệp Oản Oản.
"Cô ta?"
Trương Tác Niên hơi sững sờ, đối với nữ nhân xấu xí ngồi yên tại chỗ không thèm ngẩng đầu lên kia, đích xác là có một chút ấn tượng.
Trước đó, nhiệm vụ đã phân phối xong hết rồi, cho nên, mình đã để cho cô gái này đi quét dọn phòng ngủ.
"Sao vậy, phòng ngủ vẫn chưa quét dọn sạch sẽ à?" Trương Tác Niên mặt đầy vẻ lạnh giá.
"Trương sư huynh... Nào phải là chưa quét dọn sạch sẽ, Diệp Oản Oản căn bản cũng không thèm đi quét dọn nữa là. Anh chân trước vừa rời đi, ả Diệp Oản Oản này chân sau liền mất dạng." Chu Đào liền vội vàng mở miệng nói.
"Đúng vậy, Trương sư huynh, nữ nhân này căn bản cũng không coi anh ra gì!" Chu Phù cũng gật đầu liên tục.
Huynh muội hai người Chu Phù và Chu Đào nói xong, Trương Tác Niên không nhanh không chậm đi tới bên người Diệp Oản Oản, mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, hơn nữa còn dùng ngón tay gõ gõ lên bàn.
Nguyên bản, Diệp Oản Oản vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, giữa mình và Nhiếp Vô Ưu đến tột cùng là có liên quan với nhau hay không?
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản ngẩng đầu lên, một đôi mắt nhìn về phía gã Trương Tác Niên vừa cắt đứt sự trầm tư của mình.