Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 1557: Làm cho người ta phát bực

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của cô gái dán vào trên đùi của mình, khuôn mặt nhỏ bé đầy đáng thương nhìn anh, khuôn mặt kết sương của chàng trai, ngọn lửa nóng hừng cháy trong lòng như muốn thiêu anh thành cặn bã, những thống khổ kia, tựa hồ cũng trong nháy mắt giảm đi mấy phần...

Diệp Oản Oản nhìn thấy có triển vọng, vội vàng thừa cơ trở mình, vừa bò dậy, vừa khoác lấy cánh tay của chàng trai, thật nhanh đẩy anh ta lại chỗ chiếc tủ lớn, tiện tay kéo cửa tủ ra, "Ủy khuất Tu La Chủ đại nhân, cảm phiền ngài bây giờ trốn ở chỗ này một chút!"

Nam nhân nhìn chằm chằm chiếc tủ sau lưng, vừa liếc nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt hơi hơi hòa hoãn nhất thời lại lạnh xuống.

Diệp Oản Oản thời khắc này quả thật giống như là bị “vợ cả” bắt gian tại trận vậy.

Cái gã “vợ cả” đáng chết này...

"Ầm" một tiếng, Kỷ Tu Nhiễm đoán chừng là vì lo lắng bên trong đã xảy ra chuyện gì, đã bắt đầu đầy bạo lực xô cửa.

Diệp Oản Oản hiện tại thật là vô cùng hối hận, mới vừa rồi vì sao phải chọc giận anh ta, chỉ có thể vịn lấy bả vai của chàng trai, dán đôi môi mềm mại của mình lên, "Nhờ cậy, nhờ cậy!"

Kết quả, mặt của chàng trai nghiêng sang một bên, tránh ra!

Ặc ặc…!!

Lần này thật sự làm cho người ta phát bực rồi…!!

"A..." Diệp Oản Oản nhướng mày một cái, đột nhiên đầy đau khổ không dứt, ôm lấy bụng của mình, "Thật là đau..."

Sau đó, liền thừa dịp trong nháy mắt khi chàng trai bị phân tâm, Diệp Oản Oản dùng sức đẩy chàng trai vào trong chiếc tủ, sau đó “cạch” một tiếng dùng sức đem cửa tủ đóng lại. "Rắc!!" trực tiếp khóa trái lại từ bên ngoài.

Trong nháy mắt khi cánh cửa tủ đóng lại, bên trong là một người đàn ông đã bị chọc cho phẫn nộ đến cực hạn.

Cùng lúc đó, cửa chính “ầm ầm” bị người khác từ bên ngoài húc bung ra.

Kỷ Tu Nhiễm đi vào.

Diệp Oản Oản đầu đầy mồ hôi lạnh chạy tới, "Khục khục, sao anh lại đến đây vậy?"

"Chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm ung dung thản nhiên đảo mắt nhìn khắp phòng khách.

Diệp Oản Oản cẩn thận từng li từng tí ngăn trở phương hướng của chiếc tủ bếp, sau đó làm bộ mắt lim dim buồn ngủ mở miệng nói, "Không có việc gì cả, chỉ là không cẩn thận làm đổ ly trà mà thôi! Nhanh ngồi đi! Tôi rót trà cho anh!"

"Có khách?" Kỷ Tu Nhiễm hướng về bàn trà nhìn một cái.

Trừ ly trà bị nàng làm vỡ nát ra, đối diện còn có một ly trà khác.

Trong lòng Diệp Oản Oản hơi hồi hộp một chút, vừa thu dọn mảnh vỡ ly trà, vừa giải thích: "Mới vừa rồi Thất Tinh có qua ngồi một chút. Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"

Kỷ Tu Nhiễm nhìn chằm chằm ly trà kia mấy lần, ngồi xuống ở trên ghế sa lon, dường như cũng không hề suy nghĩ nhiều, trên mặt vẫn là nụ cười hờ hững trước sau như một, mở miệng nói, "Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy cần giải thích một chút với em, giữa tôi và Nhiếp Vô Ưu, cũng không có gì cả!"

"Chỉ vì chuyện này sao?" Diệp Oản Oản vội vàng nói, "Không có việc gì, không có việc gì! Tôi không hề để ý chút nào! Tôi đương nhiên tin tưởng anh mà! Anh nói gì tôi cũng đều tin cả!"

"Thật sao?"

"Dĩ nhiên." Diệp Oản Oản gật đầu liên tục.

"Hy vọng những gì đêm nay tôi nói với em tại Thẩm gia, em cũng ghi nhớ kỹ trong lòng." Kỷ Tu Nhiễm mở miệng.

Tối nay Kỷ Tu Nhiễm nói với nàng cái gì?

Diệp Oản Oản vào lúc này não có chút hỗn loạn, cố gắng nhớ lại một chút. Rốt cuộc đã nghĩ ra, liền vội mở miệng nói, "Anh nói là tôi không nên tiếp cận Tu La Chủ sao? Biết rồi, tôi nhớ rồi, dĩ nhiên là đã nghiêm túc nghe và ghi nhớ kỹ!"

Diệp Oản Oản thề son thề sắt nói, "Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp cận anh ta đâu!"

Diệp Oản Oản vừa dứt lời, từ phương hướng của tủ bếp dường như truyền tới một tiếng "Đùng" vang lên.

Ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt thuận theo hướng thanh âm truyền tới, con ngươi cười chúm chím dường như thoáng qua một vệt băng lãnh.

Diệp Oản Oản sợ đến mức lông tơ cả người đều muốn dựng lên. Tệ hại!!