Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 1307: Đau dài không bằng đau ngắn

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

Chính bởi vì, đau dài không bằng đau ngắn...

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm một mâm đầy châu chấu chiên ngập dầu, không nói hai lời, cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh, đem một mâm Phi Thiên Long ăn sạch.

Cố nén lại cảm giác buồn nôn chực trào ra, Diệp Oản Oản cười nói: "Thật ngon!"

Ngon cái con mịa nó!

"Hay là lại gọi thêm một phần? Phong tỷ bình thường đều ăn hai ba phần." Bắc Đẩu mở miệng nói.

Diệp Oản Oản: "..." Bắc Đẩu, có tin lão tử một quyền đánh cho nhà ngươi thành cái mền không, cái tên đại ngốc này!

Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, bỗng nghe một tiếng cười lạnh từ ngoài cửa truyền đến.

Một giây kế tiếp, cửa phòng ăn bị mở ra, mười mấy nam nhân, tràn vào bên trong.

Cầm đầu là một gã đàn ông trung niên mặc âu phục, đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng.

"Minh chủ đại nhân, ngài còn chưa chết à?" Âu phục nam nhìn Diệp Oản Oản, mở miệng cười nói.

Diệp Oản Oản nhìn về phía gã đàn ông đeo kính, ngôn ngữ thần thái người này tuy là vô cùng phách lối, nhưng Diệp Oản Oản lại cảm kích từ đáy lòng. Không phải là hắn bỗng nhiên xuất hiện, gã Bắc Đẩu kia chỉ sợ còn muốn gọi thêm hai khay châu chấu chiên ngập dầu cho mình ăn…

Nhìn thấy gã đàn ông đeo kính này, Thất Tinh mặt không biểu tình, mà Bắc Đẩu lại hơi nhíu mày, nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhỏ giọng nói: "Phong tỷ... Gã ta là Lý Mạt Thần, con tư sinh của Tam trưởng lão Không Sợ Minh, Lý Tư, từ bên ngoài tìm trở về 5 năm trước."

Nghe Bắc Đẩu nói như vậy, trong lòng Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc. Nói như vậy, gã đàn ông đeo kính này, cũng là người của Không Sợ Minh, nhưng hắn lại dám phách lối ngang ngược như vậy đối với Không Sợ Minh Chủ, là có chỗ dựa gì?

"Hic, Phong tỷ, tỷ rời đi mấy năm nay, Không Sợ Minh đã không phải là Không Sợ Minh lúc trước rồi! Nội bộ chia làm hai phe, mấy vị trưởng lão hùa lại, tự làm thành một phe, mà phần lớn thế lực của Không Sợ Minh, bây giờ đều ở trong tay mấy lão già kia. Gã Lý Mạt Thần này, chính là một gã con nhà giàu, ỷ vào thế lực Tam trưởng lão, không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt. Không Sợ Minh cũng không có người nào dám đắc tội hắn." Bắc Đẩu nhẹ giọng thở dài.

Nếu như là ngày trước, Minh chủ cũng không mất tích, Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, người nào dám bất kính đối với Minh chủ?

Khỏi phải nói đến một gã con tư sinh của Tam trưởng lão như Lý Mạt Thần này, dù cho chính là Tam trưởng lão, nhìn thấy Minh chủ, cũng phải cung cung kính kính, đàng đàng hoàng hoàng.

Nghe Bắc Đẩu thấp giọng giải thích, Diệp Oản Oản cũng đã hiểu được tình hình.

Bây giờ, vị trí Minh chủ này của nàng, cơ hồ là đã hoàn toàn bị những lão già cầm quyền của Không Sợ Minh kia ngó lơ, ngay cả một đứa con tư sinh của Tam trưởng lão Không Sợ Minh, cũng dám đến cửa khiêu khích...

"Lý Mạt Thần!! Ngươi là ăn gan hùm mật gấu rồi, dám bất kính đối với Minh chủ!" Lúc này, Thu Thủy đứng dậy, hướng về Lý Mạt Thần quát lên. 

"Cái gì? Minh chủ?" Nghe vậy, Lý Mạt Thần nhếch miệng, cười lạnh một tiếng, nói: "Minh chủ mất tích nhiều năm như vậy, chỉ sợ là đã sớm chết ở bên ngoài. Hiện tại, tùy tiện tìm tới một thứ a miêu a cẩu nói mình là Minh chủ, ta cũng phải đến quỳ lạy tin phục hay sao?"

"Càn rỡ!" Thu Thủy lên tiếng trách mắng.

"Nơi này làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện!" Giờ phút này, ly rượu vang trong tay Lý Mạt Thần trong nháy mắt nâng lên, dưới con mắt mọi người, một ly rượu vang toàn bộ bị Lý Mạt Thần tạt vào trên mặt của Thu Thủy.

"Ngươi tìm chết!"

Bắc Đẩu nhất thời giận dữ, lập tức đứng dậy.

"Lý Mạt Thần, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi, ta liền theo họ ngươi..." Thu Thủy mặt đầy âm trầm, nhanh chân đi về phía Lý Mạt Thần.

Nhưng mà, Thu Thủy còn chưa đi được hai bước, đã bị mấy vị tráng hán kia ngăn lại, không cho phép Thu Thủy đến gần Lý Mạt Thần.

"Ha ha ha, Thu Thủy, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó của Không Sợ Minh mà thôi, chỉ bằng ngươi, đòi đụng đến ta?" Thái độ Lý Mạt Thần hoàn toàn yên tâm là có chỗ dựa vững chắc.