Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Diệp Oản Oản vui vẻ nói: "Đây là xích đu, siêu cấp đại xích đu! Mau tới đây, mẹ con mình cùng thử một chút!"
Cậu bé nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác nhất thời phát sáng thêm vài phần, bị Diệp Oản Oản kéo lấy, cẩn thận từng li từng tí ngồi lên.
Diệp Oản Oản cột thật chặt dây an toàn, sau đó mới mở miệng nói với bọn Hải Địch ở bên cạnh, "Tốt rồi tốt rồi, có thể đẩy rồi, đẩy cao hơn một chút nữa nha!"
Hải Địch đang ở một bên, cùng Đường Bân và Tống Cường vội vã đáp rồi chạy tới.
Đường Bân: "Vâng, chủ nhân!"
Tống Cường: "Được rồi chủ nhân!"
Chủ nhân thực sự là... là rất biết chơi...
Diệp Oản Oản lại dặn dò với Kiều Kiều ở một bên: "Kiều Kiều, nhớ phải giúp tôi chụp hình nha!"
"Được rồi chủ nhân! Kiều Kiều đã chuẩn bị xong!" Kiều Kiều liền vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Khương lão lại đang đợi ở một bên, tùy thời chuẩn bị, để tránh cho cậu bé sợ hãi, có thể kịp thời đi dừng lại xích đu.
Hắn thực sự chưa từng thấy ai chăm sóc hài tử như vậy bao giờ…
"3, 2, 1——Lên!"
Đường Bân cùng Tống Cường hai người dùng sức đem xích đu kéo về phía sau, sau đó buông mạnh ra ——
Trên xích đu, hai mẹ con nhất thời bay bổng lên, cây cối, chim hót, hương hoa, tiếng gió thoảng bên tai đan xen nhau…
"A a a a a! Thật là vui vẻ! Đường Đường, con có sợ không?"
Cậu bé ôm lấy mẹ, dùng sức lắc đầu một cái, đôi mắt tròn mở thật to nhìn khu rừng. Khi bay lên đến mức cao nhất, thấy được hồ nước xanh xanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên hào quang xưa nay chưa từng có.
"Vậy có thích không?"
"Thích!"
"Ha ha, quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ! Mẹ biết ngay là con sẽ thích mà!"
...
Diệp Oản Oản đang cùng con trai chơi đùa, bên trong thư phòng, Tư Dạ Hàn đang xử lý tài liệu, nghe được tiếng reo hô ngoài cửa sổ của Diệp Oản Oản, hoài nghi đi tới mở cửa sổ ra.
Sau đó liền thấy... Một màn khiến cho hắn đen mặt...
Diệp Oản Oản mang theo Đường Đường, ngồi ở trên một cái xích đu lớn, đung đưa tới lui giữa không trung...
Tư Dạ Hàn hóa đá tại chỗ mất mấy giây, mãi một lúc sau mới nhận thức được những gì mình vừa thấy.
Vì vậy, mấy phút sau.
Diệp Oản Oản cùng với con trai, cùng nhau nghiêm chỉnh đứng ở trong phòng khách, ngây ra như đang ăn vụng bị bắt quả tang, không biết nói gì.
Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt đen như đáy nồi, "Nói đi!"
Diệp Oản Oản cúi thấp đầu, chụm hai đầu ngón trỏ vào nhau, nhỏ giọng thầm thì, "A, trước đây ở trên TV em có thấy bên trong một số rừng rậm nhiệt đới có loại xích đu này, có vẻ chơi rất vui. Nên em đoán Đường Đường nhất định sẽ thích, nên dựa theo hình mẫu đó để thiết kế một cái riêng ở nhà…
Em đã thử qua, rất bền chắc, ngay cả Hải Địch ngồi lên cũng không bị đứt, hơn nữa còn có dây an toàn... Em cũng chỉ sợ là Đường Đường sẽ buồn chán mà thôi! Đường Đường rất thích chơi đùa đấy!"
Tư Dạ Hàn nhức đầu không thôi, nhéo mi tâm một cái.
Rốt cuộc là Đường Đường muốn chơi, hay là nàng muốn chơi?
"Đường Đường, con cũng rất thích, có đúng hay không?" Diệp Oản Oản liền vội vàng dụ dỗ con trai mở miệng.
Đường Đường bảo bối vô cùng phối hợp, đỡ đạn giúp mẹ: "Cha, là Đường Đường thích chơi đùa!"
Diệp Oản Oản vội nói: "Anh thấy chưa, em có lừa gạt anh đâu!"
Tư Dạ Hàn nhìn bộ dáng thảm thảm thương thương của hai mẹ con, quả thật là không biết nên nói cái gì cho phải, "Chuyện đó đừng đùa..."
Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn ngào đau khổ lớn, Đường Đường nhất thời nghẹn ngào đau khổ nhỏ. Ôi con tim giá băng lòng em và con đau!!
Tư Dạ Hàn: "... Chờ anh mời chuyên gia chế tạo lại lần nữa để cho an toàn."
Hai con tim giá băng chợt bùng cháy, cười tươi như hoa, gật đầu một cái đầy nhất trí.
Diệp Oản Oản: "A Cửu, em biết ngay là anh tốt nhất mà!"
Đường Đường: "Cảm ơn cha!"
Không hiểu vì sao mình lại thỏa hiệp, lại còn ‘Trợ Trụ Vi Ngược’ *, Tư Dạ Hàn: "..."
* Tiếp tay cho kẻ xấu làm việc ác.