Tất cả mọi người đều ngẩn ra, quên mất rằng mình muốn nói gì.
Một lúc lâu sau.
“Cẩn Chi, mẹ nhớ nhóm máu của con là AB mà?”
Hà Cúc Hoa khàn giọng hỏi, trong giọng nói mang theo sự hoang mang:
“Làm sao lại biến thành AB-RH(-)? Trong nhà đâu có ai có nhóm máu đó.”
Sau khi hỏi xong, bà phát hiện một hỏi thật ngớ ngẩn.
Đó đâu phải khó đoán.
Lúc sau, Đông Lục Phúc lên tiếng trả lời suy đoán của bà:
“Cẩn Chi có nhóm máu AB là do ta ngụy tạo. Con và Diệu Hoa, người
nhóm máu B, người nhóm máu A, bất luận thế nào cũng không thể sinh ra
đứa trẻ có nhóm máu AB-RH(-) được. Vì sợ con hoài nghi nên ta và Diệu
Hoa đã nhờ bác sĩ làm giả giấy xét nghiệm. Còn nhóm máu của Cẩn Chi là
thừa hưởng từ ba ruột nó.”
Quả nhiên là vậy.
Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ suốt 30 năm qua mình yêu thương, chăm sóc
không phải con mình mà trái tim bà thắt lại. 30 năm cũng gần quá nửa đời người, tình yêu của bà đã tan nát, còn tình mẹ con là thật, nhưng quan
hệ huyết thống lại là giả.
Trời ơi, chẳng bao lâu nữa bà sẽ bước vào quan tài, vậy mà bà phát
hiện tất cả thời gian qua chỉ là hư không, thật nực cười, thật đáng
thương.
Bà ngẩng đầu nhìn người đối diện, cái người mới là con trai bà mà cảm thấy đôi vai nặng trĩu, da đầu tê dát, biểu cảm vô cùng khó tả.
Nếu cuộc đời chính là một vở kịch thì cuộc đời bà thật sự là một tấm bi kịch.
Bởi vì câu nói này mà sắc mặt Thôi Tán trầm xuống: Anh ta nhóm máu
AB, còn Thường Hoan nhóm máu O, về phần Đông Diệu Hoa, lúc trước anh ta
không biết nhưng hiện tại đã rõ, là nhóm máu A, nhóm máu A và O hoàn
toàn không thể sinh ra con nhóm máu AB.
Kỳ thực, bản xét nghiệm DNA có thể giải thích tất cả, nhưng nghe đến
lúc này, tim anh ta thật sự nhói lên. Sự thật đã hiện rõ trước mắt,
nhưng trong quãng thời gian ngắn anh ta không cách nào có thể chấp nhận
được.
“Kỳ lạ, vậy sao Đông Kỳ lại bị đánh tráo?”
Đông Lục Phúc thật sự không tài nào lí giải được.
“Ông, trước đây cháu đã nói qua với ông, Đông gia có nội gián, hơn nữa không chỉ một người.”
Đông Đình Phong từ từ nói ra một câu khiến mí mắt tất cả mọi người giật lên.
“30 năm trước, Thường Hoan vì báo thù mà cướp lấy Đông Tán, điều tra
thế nào cũng không rõ được hành tung, đây chắc chắn là có người giúp đỡ
bà ta.
Không chỉ có nội gián mà còn có ngoại viện, sau lưng Thường Hoan có một thế lực thần bí đang khống chế bà ta.
6 năm trước, mẹ con bọn họ chuyển đến Ba Thành không phải là ngẫu nhiên mà là một phần của kế hoạch.
Bởi vì lúc đó Hàn Tịnh đã lớn và là đúng tuổi đẹp nhất. Hàn Tịnh và
Thôi Tán quen nhau không phải sự trùng hợp mà có người dẫn dắt. Mục đích cuối cùng của mấy người này chính là muốn mượn tay Hàn Tịnh để khơi lên mối thù hận của Thôi Tán với Đông gia.
Sau đó, bọn họ lại giả vờ không cẩn thận tiết lộ Thôi Tán là con
riêng của Thường Hoan cho chúng ta, kết quả cuối cùng mà chúng muốn đó
chính là muốn cháu và Thôi Tán trở thành kẻ thù.
6 năm sau, Thôi Tán vì báo thù mà quay trở lại, nếu như trước đây
cháu không phát hiện cuốn nhật kí của ba thì thân phận của Thôi Tán sẽ
hoàn toàn bị phong kín.
Nhưng ông trời lại có mắt để cháu vô tình phát hiện được cuốn nhật kí đó, mới hiểu rõ mọi việc, nên đồng ý để Thôi Tán vào được Đông gia.
Đáng tiếc là, những người kia hình như cảm giác được điều gì đó, còn
Thường Hoan lại phát hiện mình bị ưng thư giai đoạn cuối, mối hận trong
lòng đối với Đông gia càng mãnh liệt, nên đã tự mình diễn trò bị ngã từ
tầng hai xuống.
Sự việc xảy ra ngày thứ hai lại càng cho thấy đó là một âm mưu.
Những kẻ vẫn luôn âm thầm khống chế Thường Hoan sớm đã biết được tính cách của mẹ cháu, khẳng định bà sẽ không phục mà đến bệnh viện.
Nếu như chỉ là hôn mê bất tỉnh, một người chỉ đứng thăm hỏi thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng trong quá trình này Thường Hoan đã
tỉnh, hơn nữa còn dùng lời lẽ để kích động mẹ cháu. Lúc đó, mẹ thật sự
muốn giết Thường Hoàn, nhưng người thật sự giết chết Thường Hoan tuyệt
đối là kẻ khác…
Những kẻ này chỉ muốn mượn cái chết của Thường Hoan để bức Đông Tán
hận mẹ đến thấu xương thấu tủy, rồi khiến Đông gia mất mặt, từ đó đạt
được mục đích báo thù với Đông gia.”
Ninh Mẫn yên lặng nghe, càng nghe càng thấy kinh ngạc, thế lực kia là thế nào mà có thể điểu khiển tất cả như một ván cờ, không chỉ nắm chắc
mẹ con Thôi Tán trong tay mà còn dám đùa giỡn với Đông Đình Phong, coi
toàn bộ Đông gia giống như một nước cờ.
Cô thấy trên mặt tất cả mọi người đều hiện rõ hai chữ “kinh hãi”.
Cô cũng không ngoại lệ.
Thôi Tán trầm lặng rất lâu, rất nhanh tiêu hóa hàng loạt tin tức đó.
Tối qua, anh ta mới đọc nhật kí của ba một lượt, cũng cầm bút tích đó đi so sánh với nét chữ trong những bức thư tình mà Thường Hoan để lại,
kết quả cùng một người. Đồng thời anh ta còn nhờ một người quen lấy mẫu
tóc của Thường Hoan, Hà Cúc Hoa và anh ta xét nghiệm DNA một lần nữa.
Sáng nay anh ta đã lấy được kết quả: giữa anh ta và Thường Hoan không có quan hệ huyết thống, còn với Hà Cúc Hoa là quan hệ mẹ con.
Đối mắt với tình cảnh như vậy, anh ta không còn lời nào để nói.
Hiện tại ư, lại thêm hàng loạt những dị biến kéo tới:
Hàn Tịnh đã chết. Người con gái anh ta bận lòng suốt 6 năm nay đã chết.
Đứa con Hàn Tịnh sinh ra là của anh ta. Điều này khiến anh ta kinh
ngạc mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật này nhưng lại được tin, con anh ta bị người khác đánh tráo, sớm đã bị mất tích, không điều tra ra…
Nhưng hiện tại anh ta đột nhiên lại hoài nghi: Những gì Đông Đình Phong vừa nói có đúng là sự thật không?
“Đông Đình Phong, tất cả chuyện này chỉ là do anh suy đoán sao?”
Thôi Tán rối bời, nghĩ rất lâu mới hỏi tiếp:
“Anh có chứng cứ gì mà nói mẹ tôi đã tỉnh lại? Còn dùng lời lẽ kích
động? Cuối cùng lại lấy cái gì chứng minh Hà Cúc Hoa không giết chết bà
ấy? Còn có người đang âm thầm vu oan giáo họa? Nếu như đây hoàn toàn là
lời Hà Cúc Hoa nói với anh, anh làm sao để tôi tin?”
Đây chính xác là lời Hà Cúc Hoa nói. Điều này cũng chính là chuyện khiến bà phiền lòng nhất.
Bà đã đến phòng bệnh, đã từng cãi nhau với Thường Hoan, và cũng từng
muốn bóp chết bà ta… Còn sau đó, ý thức của bà hoàn toàn trống rỗng, lúc tỉnh lại, bà nhìn thấy tay mình đang bóp chặt lấy cổ Thường Hoan, và
người phụ nữ đó đã tắc thở.
Sau đó, Thôi Tán quay lại, thấy tình hình như vậy liền muốn bắt lấy bà, bà không biết chuyện gì xảy ra liền hốt hoảng chạy trốn.
Toàn bộ quá trình này không ai chứng kiến.
“Có, tôi có thể cho anh xem một đoạn video chứng minh tất cả chuyện này!”
Đông Đình Phong nói ra một câu khiến Hà Cúc Hoa ngẩn người: Lấy đâu ra đoạn video?
“A Sâm, túi của A Ninh đâu?”
Ánh mắt Đông Đình Phong nhìn về phía Kiều Sâm:
“Ở đây!”
Kiều Sâm đưa túi xách đó sang bên cạnh. Lúc trước, Đông Đình Phong có gọi điện cho anh ta hỏi có cầm theo túi của “Hàn Tịnh” không. Nếu như
không cầm hãy quay lại lấy. Anh ta nói mang theo nhưng thật sự không
biết có cái gì.
“Cảm ơn!”
Đông Đình Phong đỡ lấy, kéo khóa ra, từ bên trong lấy ra một chiếc
điện thoại, tuy chỉ còn một vạch pin, nhưng vẫn đủ để quay lại toàn bộ
quá trình. Hắn điều chỉnh một chút cho kết nối với TV, lúc sau trên màn
hình liền xuất hiện hình ảnh.
Hắn quay đầu nhìn một lượt, thấy ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía màn hình liền nói:
“Có một chuyện tôi nghĩ tôi nên nói rõ một chút, đây là phòng bệnh
của Thường Hoan lúc đó, bởi vì A Ninh nhất thời có linh cảm nên đã đặt
một camera nhỏ trong góc mọi người không để ý, và camera ấy được kết nối với điện thoại nên mới có đoạn video này. Lúc trước, chiếc điện thoại
này ở chỗ Kiều Sâm, cho nên tôi và A Ninh vẫn chưa xem được trong phòng
bệnh đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi có thể khẳng định, trong mười mấy
tiếng đồng hồ này, hành động của tất cả mọi người đều được ghi lại. Chân tướng ra sao, chỉ cần chúng ta cùng xem sẽ biết rõ, hiện tại tôi sẽ
chỉnh về khoảng 8 giờ 45 phút lúc đó…”
Hắn cầm điện thoại điều chỉnh thời gian, màn hình nhanh chóng thay đổi, dừng lại lúc Hà Cúc Hoa xuất hiện.
Bà búi tóc cao, yên lặng đứng bên giường bệnh, sắc mặt âm lãnh, yên
lặng, không vui không buồn. Còn Thường Hoan vẫn đeo bình dưỡng khí nằm
trên giường bệnh.
5 phút sau, Thường Hoan đột nhiên tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, nhìn
người trước mặt một lúc lâu, sau đó tinh thần hình như đã hồi phục, bởi
vì khóe miệng bà ta hơi cong lên còn mang theo chút khiêu khích. Đúng,
ánh mắt đó tràn đầy sự khiêu khích.
Hà Cúc Hoa nhìn thấy liền lạnh lùng chất vấn:
“Thường Hoan, khổ nhục kế của cô diễn rất đạt.”
Thường Hoan thở gấp, bỗng nhiên giằng bình dưỡng khí trên miệng ra, mở miệng nói, thanh âm rất yếu ớt:
“Khổ nhục kế? Tất cả mọi người đều nhìn thấy bà đẩy tôi xuống.”
“Cô đổ oan cho tôi là có ý gì?”
Sắc mặt Thường Hoan trắng bệch, kéo ra một nụ cười khó coi, nụ cười dữ tợn và xấu xa:
“Xin lỗi! Tôi không muốn nói cho bà biết!”
“Tôi cũng không thấy làm lạ!”
Hà Cúc Hoa lạnh lùng nói một tiếng rồi xoay người muốn rời đi.
Đột nhiên Thường Hoan ngẩng đầu dậy gọi bà lại:
“Vậy bà có thích mấy tấm ảnh thân mật của tôi và Diệu Hoa không? Hà
Cúc Hoa, tôi định công bố ra ngoài, ngay cả chuyện bà đẩy tôi xuống lầu
tôi cũng sẽ giao cho đám săn ảnh. Tôi muốn xem xem, đến lúc đó bà làm
thế nào để giữ được hình tượng cao quý lương thiện. Đúng, còn có chuyện
Tiểu Tán sinh ra. Tất cả chuyện này một khi công bố ra bên ngoài thì mọi người sẽ rõ: Tôi mới là người Diệu Hoa yêu, còn bà chính là kẻ bỉ ổi
chen ngang vào cuộc tình của chúng tôi.”
“Thường Hoan…”
Hà Cúc Hoa chợt quay đầu lại gọi lên một tiếng.
Thường Hoan cười cợt, cặp mắt lộ rõ ngọn lửa hận thù, bà ta dựa vào thành giường, từ từ nói tiếp:
“Kỳ thật bà vẫn còn yêu thích. Nếu bà không còn thích, làm sao bà lại chạy đến nhà tôi. Tôi biết, bà vẫn rất yêu ông ấy. Người như ông ấy ai
mà không yêu? Nhưng từ đầu đến cuối người ông ấy yêu là tôi. Đúng, bà có biết không, trên bụng của Diệu Hoa có một hình xăm con sói, không phải
rất đẹp sao? Trên bụng tôi cũng có… Đó là do chúng tôi cùng đi xăm… Ông
ấy từng nói, sói là loài động vật trung thành nhất, cũng có nghĩa ông ấy sẽ mãi trung tình với tôi…
Hình xăm đó đã chứng minh một chuyện: Ông ấy chỉ yêu tôi.
Sau đó, ba tôi xảy ra chuyện. Người cha của bà thật sự rất nhẫn tâm,
hoàn toàn không để ý đến công sức của ông ấy trong suốt mười mấy năm ở
Tập Đoàn Thiên Vinh, vì để củng cố địa vị của bà ở Đông gia mà đuổi việc ông ấy. Diệu Hoa vì tôi nên đến cầu xin người cha khốn nạn của bà. Bà
đoán xem yêu cầu của ông ta là gì? Đó là trong vòng 10 tháng, ông ta
muốn làm ông ngoại.
Ngày 2 tháng 10, đối với bà mà nói nó có phải là ngày rất đặc biệt.
Ngày đó, bà đã thoát khỏi thân phân xử nữ, thật sự trở thành người đàn
bà của Diệu Hoa đúng không?
Ngày 5 tháng 10, có phải Diệu Hoa lại đi công tác, bởi vì ông ấy đến
chỗ tôi! Ông ấy nói bà rất vô vị… giống cá chết… căn bản không hiểu
chuyện… hoàn toàn không biết hầu hạ đàn ông… không khiến đàn ông có hứng thú.
Không biết bà còn nhớ không, trước tháng bà mang thai, Diệu Hoa đã đi công tác nửa tháng. Thành thật nói cho bà biết, nửa tháng đó, tôi luôn
hầu hạ ông ấy. Những ngày tháng mật ngọt đó chính là thời gian tôi mang
thai Tiểu Tán…
Diệu Hoa rất thích làm với tôi… Lúc hứng thú lên có thể lăn qua lăn lại trên giường cả đêm… Điều này bà không cách nào có thể cho ông ấy…
Tôi mang thai trước bà một tháng, nên Tiểu Tán mới là cháu trai
trưởng của Đông gia… Nhưng kết quả bà vì sinh non mà sinh trước tôi hai
ngày…
Đúng rồi, không biết bà có nhớ chuyện này không, ngày thứ 3 sau khi
bà sinh Đông Đình Phong, Diệu Hoa không ở bên bà, đứa trẻ cũng không ở
cạnh. Có phải bọn họ đã nói với bà, đứa trẻ phải ở trong lồng kính, bởi
vì sinh non nên tình trạng sức khỏe rất yếu, còn Diệu Hoa đã đích thân
đi mời chuyên gia nhi khoa đến đúng không?
Nhưng sự thật không phải vậy, ông ấy đến chỗ tôi, tận mắt chứng kiến
Tiểu Tán ra đời… Toàn bộ quá trình tôi sinh, ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh
và nắm tay tôi.
Sau khi đứa trẻ sinh ra, ông ấy còn hôn tôi rất nhiều… Cảm ơn vì tôi
đã sinh cho ông ấy một tiểu bảo bối kháu khỉnh, chứ không như bà, chỉ
biết sinh cho ông ấy một con mèo bệnh… Vừa sinh ra đã phải vào phòng
giám sát đặc biệt…
Nhưng ba bà lại không cho phép tôi sinh con, ép tôi phải chạy trốn…
Những năm đó Diệu Hoa vẫn luôn tìm tôi, nhưng tìm không thấy, đó là bởi
vì người cha của bà ngăn cản.
Bà nhất định không biết, ông ấy vẫn luôn tìm mẹ con tôi suốt 10 năm.
Bà biết tại sao hôm đó Diệu Hoa lại hủy chuyến bay sang Anh rồi tự mình lái xe đến Yên Thị và xảy ra tai nạn không?
Đó là bởi vì ông ấy cuối cùng đã biết được tung tích của tôi nên vội vàng đến tìm chúng tôi…”
Giọng nói của Thường Hoan rất nhẹ, rất khàn, rất chậm, có mấy câu
thậm chí còn không nghe rõ, nhưng những lời này, từng câu từng chữ giống như lưỡi dao đâm thẳng vào tim người ta, có thể khiến trái tim rỉ máu,
đau không nói lên lời.
Hà Cúc Hoa mấy lần muốn cắt ngang, nhưng Thường Hoan giống như trúng
tà, nói không ngừng, Hà Cúc Hoa tức giận, xông tới hung hăng bóp cổ
Thường Hoan, khiến mặt bà ta tái mét, hai mắt trắng dã, nhưng cuối cùng
lại buông tay.
Trong video, Thường Hoan đang thở dốc, Hà Cúc Hoa run rẩy thu tay lại:
“Những chuyện đó tôi không thèm quan tâm… Thường Hoan, cô không kích
động được tôi đâu… Một tháng nữa tôi sẽ tái giá… Tôi nói cho cô biết,
tôi sẽ nở mày nở mặt tái giá… Tôi hiện tại đã đồng ý với lời cầu hôn của A Bân… Thường Hoan, cô cho rằng tôi vẫn quan tâm Diệu Hoa sao? Tôi đây
không thèm… Cô muốn thích, muốn yêu, mời cô tự…”
Câu này bà còn chưa nói xong thì đằng sau có một bóng trắng, bà đột nhiên ngã về phía giường bệnh.
Sau đó, một người đàn ông bịp khẩu trang xuất hiện trong đoạn video,
tay đeo găng tay, cầm lấy tay Hà Cúc Hoa hướng về phía Thường Hoan đang
trợn tròn mắt muốn kêu lên những không kêu được, muốn giãy dụa cũng
không được, một lúc sau, bà ta hoàn toàn tắc thở…
Cuối cùng, người áo trắng đó rời đi, khoảng 5 phút sau Hà Cúc Hoa
tỉnh lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai tay mình đang nắm chặt lấy cổ
Thường Hoan, bà kinh hãi, lúc đẩy cửa ra thì Thôi Tán đi vào, Hà Cúc Hoa ngã xuống đất, sau đó anh ta kêu lớn, cả một đoàn bác sĩ y tá chạy vào
cấp cứu…
Đoạn video giống như lần nữa tái hiện lại hiện trường.
Toàn bộ quá trình rất rõ ràng, có người đã vu oan giá họa.
Cả người Thôi Tán run lên, nhìn thấy mẹ mình bị bóp chết, cảnh tưởng quá tàn khốc, anh ta hung hăng vò đầu, nặng nề thở dốc.
Tất cả mọi người đều dồn về phía anh ta.
“Xin bớt đau thương!”
Đông Đình Phong lên tiếng, tất cả đều giống như hắn dự liệu:
“Sự thật quá tàn khốc. Nhưng cũng may chúng ta có thể biết rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
Đoạn video này đủ có thể rửa sạch tội danh cho Hà Cúc Hoa.
“Là ai? Rốt cuộc là ai đứng đằng sau khống chế chuyện này?”
Thôi Tán hét lên.
“Vấn đề này xin lỗi tôi không thể trả lời! Người trong đoạn video này là ai, chúng ta còn phải điều tra, tin là Phó viện trưởng Kiều sẽ giúp
chúng ta. Về phần đoạn video này, đến lúc đó tôi sẽ giao cho cảnh sát.
Chuyện này, Đông gia không thể bỏ qua như vậy. Đó không chỉ liên quan
đến mạng sống của Thường Hoan, mà còn là vấn đề then chốt lí giải vị tai nạn năm đó của ba…
Đông Tán, hiện giờ anh đã là một phần của Đông gia, cho nên tôi có
thể nói cho anh biết một chuyện bí mật khác của gia tộc: 20 năm trước,
vụ tai nạn của ba không phải là ngoài ý muốn mà do có người mưu sát… Và
người áo trắng đó cũng có thể là người đã đánh tráo Đông Kỳ 6 năm
trước…”
Những lời Đông Đình Phong nói ra khiến Thôi Tán mơ hồ, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đông gia lại cất giấu nhiều bí mật như vậy.
“Đông Đình Phong, mấy năm nay ông nội rất xem trọng anh, anh chắc
chắn phải có quan hệ huyết thống với Đông gia… Và ba cũng biết…”
Lúc này Thôi Tán giống như lao thân vào một màn sương mù, anh ta nhìn xung quanh, đâu đâu cũng mù mịt. Nhất thời khiến anh ta không tìm thấy
phương hướng, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại hỏi ra một câu hỏi mấu chốt.
Đông Đình Phong suy nghĩ rồi mới nói:
“Tôi cũng sinh non, ra đời trước anh 8 ngày, ngày thứ 8 suýt nữa đã
chết. Lúc đó anh vừa sinh được ngày thứ 3. Cũng cùng sinh non nên tình
trạng của anh tốt hơn tôi rất nhiều, không cần phải ở trong lồng kính.
Ngày hôm đó ba ruột tôi bị bắt, người đó nói muốn ba Diệu Hoa phải đem
tôi và mẹ tôi đến đổi người. Lúc đó tôi đang ở lồng kính, cơ thể vẫn
chưa ổn định, nên ba đã đem anh đi, nửa đường nghe nói Thường Hoan đã
sinh, nên ông ấy quay lại, đặt anh ở biệt thự sau đó đem con của Thường
Hoan đến chỗ giao dịch. Cuối cùng, ba ruột tôi và con của Thường Hoan
đều bị nổ chết, còn mẹ tôi thành người thực vật.
Sau khi gặp chuyện, ba quay về biệt thự, Thường Hoan cũng không biết
có được tin tức từ đâu liền âm thầm đưa anh đi. Ba Diệu Hoa sợ mẹ biết
con trai đã bị mất sẽ đau lòng, và lúc đó cơ thể của mẹ vẫn rất yếu nên
đã để tôi thay thế là con trai của ông, đặt tên là Đông Đình Phong!
Đông Tán, sau lưng Đông gia đang gánh vác một ân oán chính trị mà anh không biết. Tôi nghĩ, người đằng sau muốn mượn tay anh phá hủy cơ
nghiệp của Đông gia, từ đó đạt được mục đích chính trị của bọn chúng.”
Chuyện cũ từng chút từng chút được nhắc lại, kinh hãi mà quỷ dị.