Tiểu học Thần Hi* cách chỗ các cô không xa, lái xe 20 phút là đến.
*Thần Hi: Tia nắng ban mai.
Đường từ biệt thự tới trường học căn bản sẽ không xuất hiện tình huống kẹt xe.
Dù sao bên này đều là nhà ở cao cấp, nơi ở và người ở mật độ đều không giống như mấy căn nhà lớn bình thường được.
Trường học chiếm diện tích rất rộng, sáu cấp ba mươi lớp, chiếm 300 mẫu đất, còn không tính trường học nhận thầu núi rừng cùng vườn trái cây các thứ.
Nếu đem những này cũng đếm vào, trường học chiếm diện tích hơn ngàn mẫu rồi.
Hôm nay là cuối tuần, trong trường không có bao nhiêu người.
Mấy người Tần Dĩ Duyệt trực tiếp đi khu làm việc của thầy cô giáo.
Một cô giáo hơn năm mươi tuổi, tươi cười chân thành chờ ở lầu một của khu làm việc.
Nhìn thấy mấy người Tần Dĩ Duyệt đi tới. Cười tủm tỉm mà hướng phía trước đi hai bước, chủ động giơ tay cùng Tiểu Bảo bắt tay, cười nói: "Xin hỏi đây là bạn học Hạ Duy Phi sao? Thật vui mừng khi nhìn thấy con."
Tiểu Bảo nhìn bàn tay giơ trước mặt mình, một lúc lâu sau mới chần chờ giơ tay nắm chặt lại.
"Cô tên Lê Oái, trong tương lai sẽ là chủ nhiệm lớp con, hi vọng chúng ta có thể sáng tạo ra một khoản thời gian thật hoàn mỹ để có thể nhớ lại."
Tiểu Bảo gật đầu, ý muốn giao tiếp không phải rất mãnh liệt.
Nhưng ba người lớn cũng không nóng nảy.
Lê Oái gặp qua rất nhiều đứa trẻ, cô cũng không cảm thấy tình huống Tiểu Bảo như vậy có bao nhiêu kỳ quái, mỗi đứa bé đều có nơi khác người mà.
Chỉ cần nguyện ý tiếp nhận người khác, hết thảy đều có thể giải quyết.
"Kế tiếp, tôi mang mấy vị làm quen một chút khung cảnh trường học. Trường học chiếm diện tích rất lớn. Phương tiện cũng rất đầy đủ. Mỗi đứa bé đều có ký túc xá, thứ hai đến thứ sáu giữa trưa các bé đều ở lại trong túc xá. Buổi tối có thể để xe của trường hoặc phụ huynh đưa về nhà."
Lê Oái mang ba người đi vào khu vực phân bố một loạt phòng ốc được trang trí bằng những thước phim hoạt hình.
"Đây là khu ký túc xá của bọn nhỏ, đồ dùng thiết yếu đều có hết. Có thể nhìn thử xem cần thêm thứ gì nữa không."
Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới trong trường học còn có ký túc xá.
Cô vừa nghĩ tới Tiểu Bảo sẽ phải cùng người khác ở chung một chỗ, cô không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng thấy Tiểu Bảo không có biểu hiện kinh ngạc, nên cũng hơi thả lỏng trong lòng một chút.
"Khu ký túc xá của sáu cấp đều được tách ra. Khu ký túc xá lớp một chỉ có lầu một, giảm xuống mức độ thấp nhất tránh cho bọn nhỏ trèo cao bị thương." Lê Oái làm hết phận sự giải thích.
Khu ký túc xá trang trí ở bên trông rất giống phim hoạt hình, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Lê Oái mang các cô đi đến một căn phòng trong đó, đẩy cửa ra.
Bên trong không quá lớn, có hai giường phim hoạt hình cùng một cái phòng vệ sinh.
Ngăn tủ, rương, dép lê, chăn, mền cái gì cũng đều là hai phần, hiển nhiên là hai đứa trẻ con ở một ký túc xá.
Lê Oái giới thiệu nói: "Cửa ký túc xá phần trên là thủy tinh, có thể nhìn thấy được tình hình bên trong, hơn nữa cửa ký túc xá sẽ không khóa trong, bên ngoài tùy thời có thể mở ra. Lúc bọn nhỏ không lên lớp, cũng có thể ở chỗ này nghỉ ngơi. Khu ký túc xá có thầy cô giáo chuyên môn quản lý. Còn lắp đặt cameras, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cử động của bọn nhỏ, bảo đảm an toàn hết mức có thể."
Tiểu Bảo ánh mắt dừng ở trên cái giường in phim hoạt hình, đi qua sau đó ngồi lên.
Tần Dĩ Duyệt cũng cùng nhóc ngồi ở lên, cười hỏi: "Con trai, thích không?"
Tiểu Bảo có chút thẹn thùng mà gật đầu.
...
Lê Oái lại dẫn ba người đi nhiều nơi khác, nhìn khu dạy học, bậc thang phòng học, phòng thể dục cùng với nơi giải trí của bọn nhỏ.
Không hề nghi ngờ, ở đây phương tiện vô cùng chuyên nghiệp, hoàn cảnh cũng rất tốt, có thể ở chỗ này đi học là chuyện rất tốt.
Tần Dĩ Duyệt lúc này phát hiện ra, những đứa trẻ bình thường bọn cô cùng bọn trẻ trường quý tộc có bao nhiêu chênh lệch, ngay từ đầu đã thua ở vạch xuất phát rồi.
Sau khi mang Tiểu Bảo đi quanh trường một lần, Lê Oái rời đi, để cho các cô tự mình dạo chơi.
Cả nhà ba người liền vòng quanh trường học đi thêm một vòng, cùng Tiểu Bảo, Xa Luân ở trong sân chơi hơn một giờ.
Cho đến lúc điện thoại Tần Dĩ Duyệt vang lên, bọn họ mới quyết định về nhà.
Tần Dĩ Duyệt nhận điện thoại "Alô, mẹ."
"Con có bận cái gì không? Nếu không có việc gì thì trở về nhà một chuyến."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Trở về nói sau."
"Con lập tức đi qua." Tần Dĩ Duyệt cúp điện thoại, nói: "Thổ hào, em phải về nhà một chuyến, mẹ giống như có việc muốn nói."
"Anh đưa em đi qua."
"Không cần, mẹ của em lúc tâm tình không tốt thì anh cùng Tiểu Bảo vẫn là đừng đi đến trước mặt bà, miễn cho có hỏa nhưng phát không được, đem mình nghẹn ra bệnh mất."
**
Tần Dĩ Duyệt một đường nhanh như điện chớp mà lái xe quay về nhà.
Vừa đến thang máy, đã nhìn thấy cửa lớn nhà mình khép hờ, bên trong còn có âm thanh cãi lộn kịch liệt.
Thanh âm kia là của mợ cô.
"Mấy người không muốn thấy Nhã Nhĩ sống tốt, có phải hay không? Nhã Nhĩ bằng năng lực chính mình có thể tiến vào tập đoàn Hạ thị, kết quả tại đó không tới mấy tháng, hiện tại sắp bị sa thải. Năng lực công tác của Nhã Nhĩ tất cả mọi người đều rõ như ban ngày. Mấy người sờ thử lương tâm của mình xem, mấy người ở phía sau đến cùng là sắm vai nhân vật gì?"
Lạc Minh Mị lạnh nhạt nói: "Ý cô là tôi ở sau lưng nói xấu con gái bảo bối của cô, khiến cho tập đoàn Hạ thị sa thải con bé sao? Tôi có lý do làm vậy chắc?"
"Lý do? Mấy người không phải là sợ Nhã Nhĩ biểu hiện quá mức ưu tú, đoạt đi danh tiếng của con gái mấy người sao? Chuyện Tần Dĩ Duyệt năm đó vì Chu Tử Dương làm những gì, mấy người không phải là sợ chuyện này truyền đến tai Hạ Kiều Yến, Tần Dĩ Duyệt sẽ bị đuổi ra khỏi cửa sao?!"
Lạc Minh Mị tức đến toàn thân run rẩy, cũng không có ý định cho đối phương mặt mũi, "Các cô thật đúng là có thể để trên mặt mình dát vàng rồi, đoạt đi danh tiếng của Tiểu Duyệt? Cô muốn đoạt như thế nào đây? Tôi nhìn ra là các cô muốn vị trí Hạ phu nhân nhỉ? Kiều Yến ở trên thương trường nhiều năm như vậy, cái dạng phụ nữ gì mà nó chưa thấy qua, nó chỉ cưới con gái của tôi, cái này còn không phải nói rõ cái gì sao? Là nó đối với những người phụ nữ trên thương trường kia căn bản không có hứng thú. Điểm này còn muốn tôi nói rõ nữa à? Trước khi con gái tôi xuất hiện, các cô đã nghe qua chút xíu chuyện xấu nào của Hạ Kiều Yến chưa? Các cô cùng nó cả ngày muốn những đường ngang ngõ tắt này, còn không bằng cố gắng làm tốt chuyện bổn phận chính mình đi."
Lạc Minh Mị nói xong, nghiêng nghiêng liếc nhìn Lạc Nhã Nhĩ đang ngồi ở trên ghế sô pha, "Tôi không muốn nghiên cứu thảo luận với cô việc cô đang làm là đúng hay không đúng, nhưng có một điểm đúng, đó là cô so với phần lớn cô gái đều ưu tú hơn. Nhưng cô cho rằng bằng vào chút ưu tú đó của cô có thể đi vào trong mắt Hạ Kiều Yến, vậy thì cô sai rồi. Nó những năm này gặp được phụ nữ ưu tú giỏi giang còn thiếu sao? Cô lại dựa vào cái gì khiến cho ánh mắt của nó dừng ở trên người của cô đây? Cô cùng ba mẹ cô hiện tại làm những chuyện như vậy, trong mắt của tôi là đồi phong bại tục, hết sức vô liêm sỉ. Tôi thật sự không nghĩ ra vì sao cô lại ở trước mặt anh rể cô tích cực tạo cảm giác, như vậy nó cho cô được cái gì? Cô cảm thấy, đem Tiểu Duyệt đá đi rồi, cô có thể thượng vị sao?"
Hai câu nói cuối cùng của Lạc Minh Mị đã rất không khách khí, ánh mắt cũng thập phần lạnh như băng.
Lạc Nhã Nhĩ bị bà nhìn đến giật mình, ánh mắt có chút lập loè.
Tần Dĩ Duyệt nghe được mấy lời mẹ cô nói cũng không khỏi giật mình.
Lạc Nhã Nhĩ coi trọng Hạ Kiều Yến?
Cái gì thế này?
Cô còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe mợ quát một tiếng lớn, "Lạc Minh Mị, cô dựa vào cái gì mà dám vu hãm con gái của tôi? Cô có biết những lời cô vừa nói có bao nhiêu sỉ nhục người khác không?"
"Tôi sỉ nhục cô ta? Tôi có rãnh rỗi như vậy sao? Trước đây tôi cho rằng có mấy lời không cần phải nói trắng ra, nhưng tôi nhận ra nếu nói không rõ, các cô căn bản không thể tự cảm giác được. Hiện tại tôi sẽ đem từ tục tĩu nói trước, Kiều Yến là chồng Tiểu Duyệt, hi vọng các cô có thể nhớ kỹ điểm này. Cho nên đừng suy nghĩ mấy điều xấu hổ này nữa!"