Hạ Kiều Yến khởi động xe, nói: "Em ngủ một chút đi, chờ khi đến nơi anh sẽ gọi em dậy."
"Chúng ta không trở về nhà sao?"
"Sau khi ăn xong. Anh sẽ đưa em về nhà nghỉ ngơi."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, nhưng không có ngủ.
Hạ Kiều Yến không nói với cô nữa, lẳng lặng lái xe.
Tần Dĩ Duyệt trầm mặc một hồi. Nói: "Chủ xe Chery cấp cứu không có hiệu quả chết rồi, hai hành khách cũng không có vượt qua kỳ nguy hiểm. Tình huống đều không lạc quan."
Hạ Kiều Yến tay trái lái xe. Duỗi ra tay phải, nhẹ nhàng cầm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, "Đây không phải là lỗi của em."
"Thổ hào. Em có phải là già mồm không? Bác sĩ cũng không phải thần, không phải tất cả mọi người có thể trị tốt, em còn nói như vậy."
"Không có. Em rất tốt. Nếu như em một chút cũng không thương tâm mới kỳ quái đó."
"Em cũng là nghĩ như vậy."
Hạ Kiều Yến nắm tay cô, "Đợi ăn xong bữa sáng, mang em đến bờ biển đi một chút."
"Hả? Vì sao vậy?"
"Chúng ta kết hôn thì đã có Tiểu Bảo. Em đến bây giờ còn không thích ứng được hết. Anh muốn hai người chúng ta có thêm nhiều thời gian ở chung một chút, không phải là phần lớn thời gian đều có Tiểu Bảo ở bên người."
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn bên mặt Hạ Kiều Yến, lộ ra một cái nụ cười ngốc. Nhẹ nhàng cầm chặt tay Hạ Kiều Yến.
**
Hạ Kiều Yến chọn nhà hàng là bên bờ biển.
Lúc này, mặt trời đã đi lên. Khó khăn lắm mới nhảy ra mặt biển.
Ánh nắng chói mắt, mặt trời đem mặt biển chiếu lên kim quang lóng lánh, theo nước biển bắt đầu khởi động chập chờn, trông rất đẹp mắt.
Hai người đơn độc ở trong nhà hàng, ở trên mặt biển hoang vắng bắt đầu đi ra ngắm cảnh. Vừa ăn mỹ vị tinh xảo sớm mai, một bên xem cảnh biển.
Mênh mông kiểu này, ánh mắt không có bất kỳ cái gì có thể che lấp, cảm giác vô cùng tốt, để cho người lòng dạ đều cảm thấy khoáng đạt hơn bao giờ hết.
Tần Dĩ Duyệt vốn là không có hình tượng mà giết chết một chén mì xào, bổ đầy dạ dày trống không, rồi mới chậm rãi mà lấy bánh ngọt nho nhỏ, nhìn về phía phương xa.
Cùng Hạ Kiều Yến câu được câu không mà trò chuyện, "Thổ hào, anh tại sao lại biết dùng dây kẽm bẻ khóa xe vậy? Em tại sao lại phát hiện anh cái gì cũng biết đây nhỉ?"
"Trước đây anh thích chơi các loại vận động cực hạn và thám hiểm bên ngoài, khi đó tình huống kiểu gì cũng đều gặp qua ít nhất là một lần."
"Sau đó là vì chuyện anh hai chị dâu, anh mới không chơi?"
"Cái chết của hai người họ để cho anh hiểu ra, trước đây đều là anh cả che chở anh, anh ấy gánh chịu rất nhiều áp lực. Anh ấy mất đi, liền sẽ do anh đến gánh, lại để cho Vân Sách, ông bà nội, ba ba mọi người tiếp tục ở dưới che chở của anh mà sống."
Tần Dĩ Duyệt nghĩ đến chuyện Hạ Vân Sách mang thai, không biết Hạ Kiều Yến biết rõ chuyện Hạ Vân Sách chưa kết hôn mà có con thì sẽ nghĩ cách gì.
Tần Dĩ Duyệt nghĩ nghĩ, hay là nói: "Thổ hào, nếu như, em nói là nếu như. Ví dụ như Vân Sách chưa kết hôn mà có con, anh sẽ làm như thế nào đây?"
Hạ Kiều Yến nghi hoặc mà nhìn xem cô, "Tại sao em có thể có loại giả thiết này thế?"
"Em không phải thường xuyên đi khoa phụ sản tìm Nhã Vi sao? Thường xuyên nhìn thấy mấy cô gái trẻ chưa kết hôn mà đã có con, phần lớn người nhà đều không ủng hộ. Em không biết nếu là người nhà anh thì sẽ làm cái gì?"
"Bỏ đứa trẻ đi!"
"Vì sao?"
"Anh không cho rằng gia đình không hài hòa sẽ giáo dưỡng ra con cháu tốt. Chưa kết hôn mà có con, đối với Hạ gia các anh không có ảnh hưởng gì, tài phú cùng địa vị đã sớm ổn định rồi, trẻ con sẽ không bởi vì mồ côi cha trong gia đình mà phải chịu chỉ trích, nhưng sinh trẻ con ra, loại hành vi này là ích kỷ. Trong mắt của anh, người trưởng thành không hỏi qua đứa trẻ có nguyện ý đi vào thế giới này hay không, mà tự tiện sinh hạ nó ra đã là ích kỷ, nếu không thể cho nó một cái hoàn cảnh, gia đình tốt đẹp, thì cái đó chính là sai càng thêm sai."
"Thế nhưng mà..."
Hạ Kiều Yến nhấp chút cà phê, nhìn về phía phương xa, "Đương nhiên đây chỉ là cách nghĩ cá nhân anh. Anh nghĩ rằng chưa kết hôn mà có con, loại hành vi này từ một góc độ nào đó, là kẻ thất bại tự an ủi lấy mình. Không có dũng khí đi tranh thủ một chút tình cảm, lại vọng tưởng dùng một đứa bé buộc lấy đàn ông, hoặc chỉ dùng con trẻ thỏa mãn trí tưởng tượng đáng thương. Đứa bé kia chắc chắn hạnh phúc không nhiều."
Tần Dĩ Duyệt trong chốc lát không phản bác được, cô nhận ra cô không có cách nào chối bỏ lời Hạ Kiều Yến nói.
"Chẳng lẽ làm phẫu thuật là biện pháp tốt nhất sao?"
"Làm phẫu thuật đối với phụ nữ mà nói có lẽ gánh chịu không ít hiểm họa, đây là điều mà người đàn ông như anh không thể biết được hết. Nhưng anh cho rằng bỏ đi đứa con, có thể so với việc mang theo một đứa bé sinh hoạt hoặc phát triển một tình cảm mới sẽ tốt hơn. Nếu như người phụ nữ dùng đứa con trói chặt người đàn ông cô ta vừa ý, anh nghĩ rằng loại hành vi này thật là ngu ngốc. Cô ta có thể sẽ đạt được hôn nhân, nhưng trong nội bộ cuộc hôn nhân đó, quan hệ là bất bình đẳng."
"Đàn ông các anh là nghĩ như vậy sao?"
"Cùng ý nghĩ của các em chênh lệch rất lớn?"
"Đúng." Tần Dĩ Duyệt gật đầu.
"Không phải tất cả mọi người đàn ông đều sẽ nghĩ giống anh, nhưng những người đàn ông cùng tầng lớp giống anh cơ bản đều sẽ nghĩ giống anh thôi. Bọn anh sẽ không tôn trọng người phụ nữ dùng thủ đoạn bức bọn anh kết hôn, càng sẽ không như tiểu thuyết nữ sinh, chậm rãi ở chung sau đó sinh ra yêu. Cuộc sống của bọn anh so với những người đàn ông tầng lớp khác càng có nhiều dụ hoặc hơn, có vô số người phụ nữ ưu tú, xinh đẹp hoặc thật tình yêu bọn anh, nên bọn anh sẽ không cần phải đem tâm đặt trên người loại phụ nữ này. Trên cơ bản lấy vợ rồi, thì ném ở nhà thôi. Đối với kiểu phụ nữ đó, đứa con mà nói cũng không phải chuyện tốt. Em nghĩ rằng, trong loại hoàn cảnh đó, sẽ giáo dục được một đứa trẻ tốt hay sao?"
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc, cô xoa xoa mặt, "Anh nói khiến em không phản bác được."
"Đi thôi, mang em đi dạo một chút. Tiêu thực xong, sẽ đưa em về nhà ngủ."
Tần Dĩ Duyệt chậm rãi đi theo Hạ Kiều Yến trên bờ cát, trong đầu một nữa nghĩ nghĩ đến lời Hạ Kiều Yến nói.
Cô nghĩ nên cùng Hạ Vân Sách nói một chút, dù sao Hạ Kiều Yến so với cô hiểu rõ quy tắc hào phú hơn nhiều.
**
Hai người tiêu thực rồi, mua thêm một phần cho Tiểu Bảo, trở về biệt thự.
Tiểu Bảo thấy hai người về sớm, cười híp mắt.
Tần Dĩ Duyệt ở trên khuôn mặt non nớt của nhóc hôn một cái, "Bảo bối, con ăn đi, mẹ ngủ bù cái đã, buổi chiều rời giường lại chơi cùng con."
Tiểu Bảo cũng hôn Tần Dĩ Duyệt một cái, rồi mới cảm thấy mỹ mãn mà nhìn cô lên lầu.
Tần Dĩ Duyệt trở lại phòng tắm rửa một cái, lại đắp mặt nạ.
Cô nhìn thời gian, Hạ Vân Sách chắc cũng đã rời giường, mới gọi điện thoại qua.
Hạ Vân Sách rất nhanh liền nhận điện thoại, "Chị dâu, sớm như vậy gọi điện thoại cho em là có chuyện gì?"
"Muốn nói với em một chuyện." Tần Dĩ Duyệt đem Hạ Kiều Yến mà nói cho Vân Sách.
Hạ Vân Sách trầm mặc không nói.
Tần Dĩ Duyệt nói: "Vân Sách, chị không có ý làm lộ ra bí mật của em, chị chỉ là muốn nghe thử anh hai em sẽ nghĩ như thế nào thôi. Nếu như em cảm thấy chị làm không đúng, em mắng chị cũng được. Nhưng nghe hết anh hai em phân tích, chị phát hiện anh ấy nói rất có đạo lý."
Hạ Vân Sách bới bới tóc, "Chị dâu, cám ơn sự quan tâm của chị. Kỳ thật chị hỏi như vậy, anh hai em đã đoán được rồi, rất có thể hiện tại anh ấy đang trên đường đến đây."
"Thật xin lỗi."
"Không sao đâu. Em biết rõ chị không phải cố ý mà." Hạ Vân Sách tiếng nói còn chưa hết, cửa phòng đã truyền đến một hồi tiếng gõ, "Chị nghe thấy chứ, anh hai đã tìm tới cửa rồi."
Lòng bàn tay Tần Dĩ Duyệt không tự giác mà đổ mồ hôi, "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không em đừng mở cửa, cứ cho rằng là không nghe thấy."