Cậu thanh niên đó dùng ánh mắt như nhìn sinh vật kém cấp mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Ngoan ngoãn nghe lời ở lại đó, phải biết đến lúc nào cần biết cô tự nhiên sẽ biết rõ. Đừng nghĩ chạy trốn, làm chúng tôi nóng lên, cũng đừng trách chúng tôi bắt cô luyện đao!"
Nói xong, cậu ta đóng sầm cửa, như tiếng nổ rung trời rời đi.
Tần Dĩ Duyệt rất may mắn đứa bé trai kia không có tắt đèn, cô tốn sức xuống dưới mặt đất, tận lực cẩn thận chuyển qua bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng tối mênh mông. Nơi ngọn đèn chiếu sáng còn lưu lại một đống kiến trúc phế liệu.
Từ những mảnh vải che đậy đó có thể thấy được những món đồ này để đó không dùng được một khoảng thời gian rồi.
Nhìn ra những thứ này, đối với cô trước mắt tình trạng không có trợ giúp gì hết.
Theo như vừa rồi cùng đứa bé trai kia nói ngắn ngủn mấy câu, cô có thể đạt được hai tin tức.
Một là ở đây còn có những người khác; hai là, bọn họ còn không nghĩ ra biện pháp đối phó cô.
Vậy thì cho thấy trước khi bọn họ nghĩ ra đối sách, cô sẽ an toàn.
Mà làm cho bọn họ đem cô bắt đến, lại chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào cô ra sao sẽ là ai đây?
Có phải là do bọn họ cố kỵ Hạ Kiều Yến không nhỉ?
Hạ Kiều Yến có thể tìm được cô hay không?
Tần Dĩ Duyệt rất là bất an.
Cô ở bên cửa sổ đứng cả hồi lâu, suy tư về biện pháp ứng đối.
Cho đến khi chống đỡ không nổi nữa, mới ngủ thật say.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt bị một trận tiếng đánh đánh thức, mặt đau đến mức cô muốn mạnh bạo nói tục.
Mở mắt ra rồi, Tần Dĩ Duyệt thấy được cậu thanh niên tối hôm qua đã gặp, nắm lấy cổ áo cô kéo cô dậy.
Tần Dĩ Duyệt bị ép theo lực đạo của cậu ta, một đường bị kéo đến dưới lầu.
Trải qua quan sát của cô, phát hiện chỗ cô hiện tại là một biệt thự bỏ hoang. Chung quanh cũng không có người.
Ngoại trừ cậu thanh niên bên ngoài. Trong sân cũng có không ít người.
Cô trước mắt nhìn thấy là năm người, ngoài phạm vi tầm mắt của cô ra bên ngoài không biết còn có bao nhiêu.
Đứa bé trai kia một tay đẩy lấy Tần Dĩ Duyệt ở trên mặt đất phòng khách xong, thì đến cửa đi ra ngoài.
Diệp Thanh ngồi trong phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt chật vật.
Tần Dĩ Duyệt ổn định thân thểm sau đó cũng bình tĩnh mà nhìn lại cô ta.
Diệp Thanh bất mãn nói: "Tần Dĩ Duyệt, cô đã như vậy, còn giả bộ cao lãnh cái gì chứ?"
"Tôi giả bộ cao lãnh?" Cô vẫn cho là cô ta đi trên một con đường rất buồn cười.
"Cô biết rõ tôi phiền nhất cô cái gì không? Rõ ràng cái gì cũng đều kém tôi. Lại suốt ngày dùng vẻ mặt "Tôi rất ưu tú, mấy người đều là loại ngu xuẩn"."
Tần Dĩ Duyệt trong chốc lát không phản bác được, cô không biết rằng mình lâu không bị ăn đòn như thế.
Tần Dĩ Duyệt trầm mặc một lát, hỏi: "Vì vậy, cô muốn thế nào? Cô cảm thấy cô bắt cóc tôi, cô có thể toàn thân trở ra?"
"Tôi vì cái gì toàn thân trở ra? Chu Tử Dương đã muốn cùng tôi chia tay rồi, tôi tại sao phải lui?"
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn Diệp Thanh, đột nhiên nở nụ cười, "Đây không phải rõ ràng đấy sao? Tôi trước đó là ví dụ sống sờ sờ, cô còn không coi đây là gương, còn liều mạng hướng tiếp tục làm nữa."
"Cô luôn xem tôi là một trò đùa sao?"
"Ta có một có cái gì đó buồn cười đấy. Tôi không rõ, cô rất xinh đẹp, gia thế lại tốt, còn thông minh, tại sao phải treo cổ trên Chu Tử Dương? Cô cảm thấy tôi lúc đầu bị gã đá là tôi không tốt, cho nên đáng đời bị đá hả? Chúng ta trong lòng đều hiểu rõ, Chu Tử Dương là đem chúng ta đem làm ván cầu, vốn là tôi, sau đó là cô. Cô cảm thấy cô hôm nay đem tôi giết chết, là có thể lấy lại gã, hay là chứng minh giá trị của cô? Chứng minh cô so với tôi ưu tú, so với tôi có lực hấp dẫn hơn? Trên đời này đối với định nghĩ ưu tú vốn chính là do con người làm ra, còn có thể bởi vì nhìn người khác nhau, có cách nghĩ khác nhau. Cô thông minh như vậy tại sao phải chui vào ngõ cụt chứ?"
"Cô đến bây giờ còn muốn dạy dỗ tôi? Cô có tư cách gì? Nếu không phải bởi vì cô, tôi và Chu Tử Dương không phải đã sớm kết hôn sao?"
Tần Dĩ Duyệt nhìn về phía Diệp Thanh, thấy ánh mắt của cô ta sưng đỏ, sắc mặt cũng rất tiều tụy, thở dài.
"Vậy chứ giờ cô muốn sao? Cô cảm thấy cô và Chu Tử Dương đi đến một bước này đều là lỗi của tôi? Tôi có lực ảnh hưởng lớn như vậy chắc? Tôi dù gì cũng là phụ nữ có chồng rồi, còn có rãnh rỗi dư tình đi trêu chọc bạn trai cũ nhiều năm trước chắc?! Cho dù tôi không kết hôn, cũng không có ý định vậy đâu."
"Nhưng anh ấy yêu cô!"
"Gã chỉ yêu chính gã." Tần Dĩ Duyệt bất đắc dĩ mà nhìn Diệp Thanh, "Đại tiểu thư, cô tối đa chỉ là không đạt được nên luyến tiếc, cô hiện tại không phải là phụ nữ gây khó xử cho phụ nữ sao? Cô không thể bởi vì người đàn ông của cô chia tay cô, cô liền bắt cóc bạn gái cũ của hắn được. Cô tại sao không đi bắt cóc bạn gái cũ của cũ của hắn chứ?"
"Cô biết rõ lúc anh ấy nói muốn chia tay tôi nói gì sao? Nghe xong tôi liền hận không thể lập tức giết chết cô! Anh ấy nói anh ấy cho tới bây giờ chưa từng yêu tôi, nói anh ấy thực xin lỗi cô. Anh ấy mong tôi thả anh ra, thậm chí còn quỳ xuống nữa, anh ấy muốn đem số tiền tiết kiệm cùng tất cả nhà ở những năm này có được đều cho tôi, chỉ muốn cho tôi thả anh ấy ra thôi!" Diệp Thanh nói xong trong ánh mắt bắn ra mãnh liệt hận ý, "Tần Dĩ Duyệt, cô dựa vào cái gì chiếm lấy lòng của anh ấy nhiều năm như vậy? Dựa vào cái gì tôi cố gắng nhiều năm như vậy, ở trong mắt của cô và cả trong mắt của anh ấy đều chỉ là một hồi chuyện cười? Tình cảm của tôi cũng không phải là cảm tình, trả giá của tôi cũng không phải là trả giá sao? Vì sao tôi phải chịu đối xử như vậy?! Vì cái gì?! Tần Dĩ Duyệt, cô nói cho tôi biết vì cái gì đi?"
Tần Dĩ Duyệt nhìn vẻ mặt nhăn nhó, vặn vẹo, hận không thể một tay bóp chết cô của Diệp Thanh, không khỏi lo lắng.
Hiện tại tình cảnh của cô xấu rồi, căn bản không có chỗ phản kháng.
Trước mắt, điều nên làm nhất là ổn định cảm xúc của Diệp Thanh.
Tần Dĩ Duyệt sửa sang lại mạch suy nghĩ, nói: "Cô biết rõ gã tại sao phải làm sao như vậy mà? Cô thực sự cảm thấy gã là vì tôi sao? Tôi cùng gã chia tay cũng đã bảy năm rồi, trong bảy năm đó gã và tôi chưa từng có bất kỳ liên hệ nào, lúc gã chia tay cô nói yêu tôi, cô không biết là rất khôi hài sao? Gã là người đàn ông thông minh như vậy, không nghĩ cách đem lửa giận cùng hận ý với gã đặt đến trên người một người khác, thì gã làm sao có thể tránh thoát trả thù của cô và người nhà cô đây?"
"Cô nói láo!" Diệp Thanh có chút lý trí, nhưng cảm xúc vẫn bất ổn như trước.
"Tôi nói láo cái gì? Bảy năm trước cùng gã đã không có quan hệ gì, gã lại ở trong hội nghị tim mạch mạch máu não chọc phải chồng tôi. Nếu với lúc chia tay cô, không đem chú ý của cô lực lôi đi, gã sẽ gặp phải nguy hiểm cùng đả kích gì chứ? Mà phản ứng của cô vừa vặn nói rõ điểm này, Chu Tử Dương rất hiểu cô!"
"Tôi sẽ không tin lời của cô đâu."
"Cô có tin hay không không quan trong, quan trọng là cô muốn gì? Cô biết rõ bắt cóc sẽ gặp phải trừng phạt gì sao? Cô cảm thấy Hạ Kiều Yến biết rõ chuyện tôi bị bắt cóc sẽ mặc kệ sao? Hay là cô và người nhà có có thể thừa nhận trả thù của Hạ Kiều Yến?"
"Cô dọa tôi?!"
"Cô cảm thấy tôi còn có lòng dạ thanh thản đi dọa cô? Tôi chỉ là muốn trước khi cô tạo thành sai lầm lớn thì thu tay lại. Cô thất tình rồi, đúng là đáng giá thương tâm, nhưng cách giải quyết thương tâm của cô là cô bắt cóc bạn gái cũ của bạn trai thì tôi không thể nhịn. Tuổi cô còn trẻ đấy, còn có tiền đồ rất tốt, vì một gã cặn bã không yêu cô, hủy tương lai của cô và gia đình cô, loại hành vi này không có lợi nhất. Đương nhiên, nếu như cô cảm thấy không giết chết tôi, cô cảm thấy thế giới đặc biệt không tốt, tôi cũng không thể nói gì hơn. Nhưng giết chết tôi rồi, cô cũng sống không được. Chúng ta đều chết hết, kết quả Chu Tử Dương còn sống, đã vậy còn sống tốt, gã tiếp tục dùng mặt của gã dỗ ngon dỗ ngọt đi lừa gạt những người phụ nữ khác, sau đó kết hôn, sinh con, trải qua cuộc sống vui vẻ. Cô thích kết cục như vậy sao?"