Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 66: Tình yêu ăn khuya

Tần Dĩ Duyệt nói xong, bình tĩnh mà nhìn Mạc Mộ Trầm.
"Không cần cô phải quan tâm!"


"Cơ thể của anh, anh muốn làm gì cũng được. Chỉ có cái là hi vọng đến lúc đó anh đừng tìm bệnh viện và những người khác làm phiền. Cũng đừng bởi vậy tổn thương đến bác sĩ hay y tá." Tần Dĩ Duyệt chậm rãi nói, "Tôi sẽ để cho y tá đem chăn bông mới đến cho anh."


Nói xong, Tần Dĩ Duyệt mở cửa, muốn đi ra ngoài.
"Người phụ nữ ngu xuẩn kia, tôi cho cô đi chưa?" Mạc Mộ Trầm cực kỳ bại hoại mắng.
Tần Dĩ Duyệt trở lại. Bình tĩnh mà nhìn hắn. Trong ánh mắt không có nửa điểm không kiên nhẫn, ánh mắt còn mang theo sự thân thiết, dung túng của một vị bác sĩ nhìn bệnh nhân.


Thân thiết, dung túng như vậy lại khiến cho Mạc Mộ Trầm càng trong cơn giận dữ.
Mấy người này có tư cách gì ở trước mặt hắn lộ ra vẻ mặt cùng ánh mắt như thế này?
Hắn lạnh lùng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Đem nơi đây quét dọn sạch sẽ!"


"Tôi có thể giúp anh quét dọn. Nhưng tôi nói trước cho anh biết, đây không phải công việc, chức trách mà tôi làm." Tần Dĩ Duyệt nói xong, đi ra ngoài cầm cái chổi cùng hốt rác quét vào. Động tác nghiêm chỉnh, xử lý phòng đầy đống bừa bộn.


Mạc Mộ Trầm ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô bận rộn, trên mặt hàn băng cũng không có chút tan biến.
Tần Dĩ Duyệt nhanh thu dọn cho tới khi xong, thì y tá phụ trách Mạc Mộ Trầm ăn cơm trở về.
Lúc nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt rất kinh ngạc, Tần Dĩ Duyệt bảo cô ta đi thay mới giường.


Y tá trả lời rồi chạy đi lấy chăn bông.


Tần Dĩ Duyệt đem bỏ mấy đồ rác linh tinh, quay lại phòng bệnh Mạc Mộ Trầm, nói: "Mạc tiên sinh. Tôi hiểu tâm tình dưỡng bệnh của anh, nhưng quá trình này tránh không được. Mọi người công việc đều không dễ dàng. Kính xin anh ngẫu nhiên giơ cao đánh khẽ, đừng thương tổn tới bản thân. Cũng đừng làm khó dễ những người khác."


"Cô đang giáo huấn tôi? Cô có tư cách gì giáo huấn tôi?"


"Tôi không có ý này. Mẹ của tôi thích phim của anh, thích anh đóng phim, quay truyền hình, bà ấy mỗi bộ đều xem. Bà biết anh bị thương, rất lo lắng anh. Tôi tin những người thích phim điện ảnh của anh, cũng có tâm tình giống như vậy. Các bà ấy càng để ý đến vết thương của anh so với chính anh, cho dù không vì bản thân anh, vì các bà ấy anh cũng nên sớm chút tỉnh lại."


"Cô thật sự cảm thấy những người ngu ngốc đó sẽ quan tâm tôi lắm sao? Tôi chỉ nếu không xuất hiện trước  truyền thông trong vòng hai tháng, mấy người đó sẽ gọi minh tinh khác là lão công*."
*Lão công: chồng
Tần Dĩ Duyệt ngẩn người, "Anh nói điểm này, tôi không có cách nào phản bác."
"Cút ra ngoài!"


"Lập tức lăn, Mạc tiên sinh gặp lại sau." Tần Dĩ Duyệt trả lời, đóng cửa phòng bệnh cho Mạc Mộ Trầm.
Mạc Mộ Trầm nhìn cửa phòng bị đóng lại, hận không thể bóp chết Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt lúc xuống lầu, y tá cũng vừa văn ôm chăn bông sạch sẽ đi lên.


Y tá xấu hổ nói: "Bác sĩ Tần, vừa rồi làm phiền cô rồi."
"Không có việc gì. Mạc tiên sinh cảm xúc rất không ổn sao?"


Y tá gật đầu, "Có thể là vừa bị thương, trên tâm lý không tiếp thụ được, mỗi ngày đều giở chứng, không phải quăng đồ đạc sẽ là mắng chửi người. Nhiều khi làm toàn vào nửa đêm, huyên náo đến bệnh nhân khác đều không thể ngủ được."


"Anh bây giờ tâm lý chênh lệch khẳng định rất lớn, tâm lý này chúng ta không cách nào nhận biết đâu. Cô đi mau lên, tôi xuống lầu trước đã."
"Được, bác sĩ Tần gặp lại sau."
Tần Dĩ Duyệt cười cười, xuống lầu quay trở lại phòng làm việc của mình.


Nghĩ đến tình huống vừa rồi của Mạc Mộ Trầm, lắc đầu.
Dưỡng thương quá trình này rất nhiều gian nan, người khác tưởng tượng không ra đâu, nói cái gì cũng có cảm giác đứng đấy nói chuyện mà đau thắt lưng.
Như Mạc Mộ Trầm làm cả đống chuyện, người ta cái kiểu gì mà chưa thấy qua.


Có thể không khống chế được thành như vậy, nhất định là đến trình độ hắn không thể chịu được.
**


Tin Mạc Mộ Trầm ở bệnh viện Nhã Đức không biết bị ai tung ra ngoài, xế chiều lúc tan việc, trong bệnh viện khắp nơi tràn ngập đám chó săn* đến đây chụp ảnh lấy tài liệu, một lần cũng ảnh hưởng tới công việc bình thường của bệnh viện.


*Đám chó săn: Cách gọi khác của phóng viên, theo đuôi, rình mò khắp nơi, còn một loại nữa là paparazi: thợ săn ảnh.


Bệnh viện là nơi mà từ trước đến nay phóng viên truyền thông đào móc tư liệu sống, không cẩn thận sẽ lên đầu đề, bị người mắng vài câu bệnh viện lòng dạ hiểm độc, bác sĩ lòng dạ hiểm độc, y tá lòng dạ hiểm độc gì gì đấy.


Bởi vậy, lúc xử lý đám chó săn lần này, chọn dùng phương thức vi diệu, không thể trực tiếp cự tuyệt đám chó săn quay chụp, cũng không thể có quá nhiều phối hợp, ảnh hưởng công việc bình thường.


Cái độ không