Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 62: Thế giới của thổ hào, người nghèo em đây thật là hâm mộ!

"Đây không phải là do em bị lừa dối sao? Cho rằng cái nghề bác sĩ này đặc biệt cao thượng, kết quả tham gia rồi, mới phát hiện bác sĩ thật không phải cho người làm. Mỗi ngày ngoại trừ công việc, còn phải cùng bệnh nhân và người nhà bọn họ đấu trí so dũng khí, cuộc sống thật sự là vui cười vô cùng. Hơn nữa còn vĩnh viễn không biết một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì. Miễn bàn đến có bao nhiêu kích thích." Tần Dĩ Duyệt dừng lại trong chốc lát, lại bổ sung nói: "Tuy nhiên công việc bác sĩ này không được tốt lắm. Nhưng nếu để cho em lại được chọn một lần nữa. Em vẫn muốn được làm bác sĩ. Không thường thường tiếp xúc tử vong ốm đau, thì cũng sẽ không khắc sâu được tính mạng quý trọng đến bao nhiêu."


Hạ Kiều Yến nhìn Tần Dĩ Duyệt thật sâu.
Cô ngốc này ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt lại thành thật. Trong veo, ánh mắt linh động sáng ngời, mang theo sự ngây thơ không thuộc về  cái tuổi này của cô.
Cánh môi vểnh vểnh, phấn nộn có chút mở ra, như dụ người hôn lên.


Hạ Kiều Yến thu hồi suy nghĩ. Theo miệng hỏi: "Sau khi làm bác sĩ em có gặp được chuyện gì đặc biệt sao?"


Tần Dĩ Duyệt nhìn Hạ Kiều Yến thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm cô. Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói: "Có rất nhiều. Nhưng mà ấn tượng sâu nhất vẫn là chuyện khi em còn chưa chính thức làm bác sĩ, khi đó cùng thầy em tiếp nhận một ca khám gấp. Đó là sự cố cùng một chỗ với tai nạn xe cộ. Xe vận tải lật nghiêng đè xe gắn máy. Khi mà chúng em đuổi tới hiện trường. Người của nhà tang lễ nhập liệm cũng đã tới rồi. Người lái xe gắn máy bị nghiền phẳng, dính ở trên đường cái rất khó thu về. Đầu và cánh tay bị đánh bay, mắc ở cái khung bên đèn đường. Cái người nhập liệm đó đã dùng xẻng sắt cùng cái bay từng điểm từng điểm mà cạo. Sau đó đặt ở trong túi xách da rắn. Thầy em để cho em cùng người nhập liệm đó leo cột đèn đường lấy đầu cùng cánh tay của người lái xe gắn máy kia. Sau khi cầm xuống, thì ở tại hiện trường ghép lại xác của anh ta, ghép xong mới phát hiện thiếu đi một con mắt. Hai người chúng em lại bắt đầu bốn phía tìm con mắt kia, tìm hai giờ mới tìm được con mắt đó ở bên đám cây ven đường."


Hạ Kiều Yến thử nghĩ một chút về hình ảnh đó, thật sự rất giống một bộ phim kịnh dị.


"Em và người nhập liệm đó trở về nhà tang lễ, xem anh ta chữa trị xác của người nọ. Anh chữa trị một buổi tối, mới để cho người nhà của người đó làm tang lễ. Anh ta chữa trị tốt đó là làm cho người nọ, cùng một đống thịt nhão khó hình dung, ghép lại như một người đầy đủ tứ chi. Chuyện này nếu như là để những người nhập liệm khác làm, rất có thể sẽ chỉ là một đống thịt nhão, gắn thêm đầu và cánh tay, liệm là được, thiếu một con mắt cũng không liên quan chuyện của họ. Anh ta lại kiên trì giúp người nọ tìm con mắt trở về, để cho người nọ nguyên vẹn mà rời đi. Anh ta đã cho rằng, đó là đạo đức nghề nghiệp, giới hạn thấp nhất của anh, khi người đi đến giới hạn, anh sẽ vì bọn họ làm chuyện anh có khả năng làm. Mà người kia chỉ là một trong những người cần đưa vào quan tài mà thôi. Người nhập liệm cái kiểu tử vong gì mà chưa từng thấy qua, nghiền thành thịt vụn thật ra cũng không coi vào đâu, nhưng người kia đời này chỉ có thể chết một lần, anh không thể qua loa. Em chỉ muốn là, mặc kệ sau này em theo ngành gì, giới hạn thấp nhất của em là tuân thủ đạo đức nghề nghiệp. Tiếp theo là đề cao trình độ kỹ thuật của mình, dùng hết sức lực đạt được tiêu chuẩn trong ngành đó, làm như vậy tinh thần ảnh hưởng càng nhiều người hơn nữa."


Hạ Kiều Yến nhìn khuôn mặt nhỏ sáng trưng, rất muốn thò tay bóp mặt của cô, nói: "Theo như anh được biết, bác sĩ thăng chức rất khó, em muốn từ bác sĩ chính lên phó trưởng khoa thì cần vài năm."


"Đúng rồi. Ngoại trừ kỹ thuật vượt qua kiểm tra, tư lịch phong phú, cuộc thi bên ngoài, còn phải ở trên tạp chí SCI phát biểu bài văn đầy đủ chất lượng. Quá trình này rất gian nan. Cho nên, sau này có rất nhiều bác sĩ một mình làm nghề y, kỹ thuật và tư cách, đều theo thể chế nội đi ra ngoài tự mình mở phòng khám. Kiếm được nhiều, lại còn tự do."


"Em nghĩ như thế nào? Em muốn ra ngoài làm riêng, anh có thể hỗ trợ."


"Trước mắt em không có kế hoạch này, ít nhất là trước khi thầy em về hưu, em sẽ một mực ở lại trong bệnh viện. Trên người ông ấy có rất nhiều kỹ thuật là chỗ khiếm khuyết của em đấy, em trước đi theo ông ấy học cho tốt. Chờ ông không muốn dạy em nữa, em sẽ tìm đường khác." Tần Dĩ Duyệt hướng phía Hạ Kiều Yến nở một nụ cười sáng lạn, "Thổ hào, cám ơn anh. Có anh ở đằng sau em, trong lúc vô hình giúp em mở ra rất nhiều tài nguyên, so với em một mình tự lực cánh sinh tốt hơn không biết bao nhiêu rồi."


Hạ Kiều Yến nhịn không được thò tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại, "Chỉ như vậy đã thỏa mãn rồi sao?"


"Như vậy đã đủ rồi. Em có muốn cũng không đủ kỹ thuật, người khác một đường bật đèn xanh với em, em cũng không đủ dũng khí. Như vậy thì quá xấu hổ rồi." Tần Dĩ Duyệt nói xong đứng lên, đem chén dĩa ăn sạch sẽ ôm về phòng bếp.


Hạ Kiều Yến nhìn người cô khập khiễng biến mất ở cửa phòng bếp, nhận ra cô ngốc rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của anh.
Tam quan chính trực lại thêm tính trẻ con, tổ hợp gì đây nhỉ?
Hết lần này tới lần khác lại rất khó để cho người ta dời ánh mắt.
**
Hôm sau.


Tần Dĩ Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh giấc, cảm giác trong ngực ôm một tiểu gia hỏa.
Cô mở mắt ra phát hiện một cái đầu xù nhỏ gối lên trên cánh tay, ngủ bất tỉnh nhân sự.
Tần Dĩ Duyệt không động đậy, lẳng lặng đánh giá ngũ quan tinh xảo đẹp trai ngời ngời của  Tiểu Bảo.


Không thể không nói, gen đúng là vô cùng vượt trội.
Tiểu Bảo mặc dù không phải là con ruột Hạ Kiều Yến, ngũ quan lại cùng Hạ Kiều Yến không có khác biệt, hoàn toàn như trong một cái mô hình in ra.


Hai người vốn có quan hệ huyết thống, lại sinh hoạt chung một chỗ trong thời gian dài, lớn lên giống cũng không phải là không có khả năng.
Tần Dĩ Duyệt nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nhóc, "Bảo bối, rời giường."
Tiểu Bảo lúc này mới  gian nan mà mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn Tần Dĩ Duyệt.


Thấy rõ rồi, cánh tay nhỏ nhẹ nhàng ôm cô một cái.
"Trên người của mẹ có mùi thuốc, con sao lại qua đến bên này ngủ rồi?"
Tiểu Bảo không có ý đánh chữ.
Tần Dĩ Duyệt cũng không hỏi nữa, ôm nhóc ngồi xuống.
Tiểu Bảo rất tự giác mà tự mình thay đổi quần áo, đi rửa mặt.


Tần Dĩ Duyệt cũng khập khiễng mà đi vào trong phòng thay quần áo, phát hiện trong phòng thay quần áo có rất nhiều hộp nữ trang chưa khui.
Cô cầm vài món nhìn nhìn, nhìn ra đều là mã của cô.
Ở tâm trong lặng lẽ hâm mộ một chút cuộc sống của người có tiền, trôi qua không nên quá thoải mái.


Lúc này, sau lưng vọng đến tiếng bước chân.
Hạ Kiều Yến nói: "Vết thương của em còn chưa tốt, phải nghỉ ngơi cho thật nhiều đấy."
"Đây là anh mua sao?"
"Vừa cho người suốt đêm đưa tới."
"Thế giới của thổ hào, người nghèo nhỏ bé đây thật hâm mộ."


"Phú bà hai trăng triệu không được quá khiêm tốn."
Tần Dĩ Duyệt cười ha ha, "Nói cũng đúng. Đi ra ngoài đi ra ngoài, em muốn thay quần áo, xin miễn người không có phận sự quan sát."
"Không nhìn em, em thay quần áo có thể ngã thành tàn phế thì làm sao bây giờ?"


"Cầu không nguyền rủa. Đi ra ngoài quẹo phải, cám ơn."
Hạ Kiều Yến mỉm cười mà đóng cửa đi ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt cà nhắc lấy chân tốn sức mà thay quần áo, sau đó vịn tường đi ra ngoài.
Tiểu Bảo cũng đã rửa mặt tốt, để Hạ Kiều Yến giúp nhóc mặc bộ đồ nhỏ.


Trẻ con thường xuyên tự mình không quá thuận tiện mặc mấy bộ đồ như vậy, hay mặc đồ bộ đồ xuống dưới, đầu ra không được.
Mà trẻ con lại dễ dàng bởi vì con mắt bị che khuất mà thét lên, khóc rống.


Hạ Kiều Yến cũng không quay đầu lại nói: "Đi đánh răng rửa mặt, để chút nữa đưa em đi bệnh viện xem sao."
"Em hiện tại cảm giác rất tốt, không cần khoa trương đâu."
"Nên chú ý phải được chú ý." Hạ Kiều Yến khẩu khí không được xía vào.


Tần Dĩ Duyệt không kiên trì, khập khiễng mà nhảy vào toilet.