Trong lòng cô cũng không có cảm giác thấp thỏm không yên hoặc sợ hãi.
Lời đồn đãi, bài viết tính là cái gì, không nhìn là được, những người kia còn mỗi ngày ở trước mặt cô nói hay sao?
Tần Dĩ Duyệt theo bãi đỗ xe đi một đường đến văn phòng. Như trước nghe được xì xào bàn tán, cô cũng không để ý tới, trực tiếp ngồi vào bàn công việc đọc các ca bệnh.
Tiểu An đã rất tự giác mà mang theo ly cà phê vừa pha cho cô.
"Chị Tần. Chị đi làm rồi."
"Mấy ngày chị không ở đây có chuyện gì xảy ra không?"
"Không có, đều rất bình thường."
"Vậy là tốt rồi. Cà phê để trên bàn chị. Người trên giường bệnh số 22 tình trạng bây giờ là như thế nào? Phẫu thuật đã một tuần. Có thể nói chuyện chưa?"
"Hai ngày này bắt đầu nói chuyện, phát âm còn không rõ rệt."
"Em chú ý tình trạng của anh ta nhiều một chút."
"Vâng ạ." Tiểu An gật đầu, hai mắt tỏa sáng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt."Chị Tần, chị thật sự cùng Hạ tổng đăng ký kết hôn?"
"Giờ làm việc, đừng nhiều chuyện."
"Hạ tổng đều nói rồi. Chị còn có cái gì có thể dấu diếm hay sao?"
"Anh ta nói rồi. Thì em còn hỏi gì nữa."
Tiểu An vẻ mặt cầu xin, "Chị đem nam thần của em ngủ, còn gả cho anh ta nữa. Em cũng không thể hỏi một tí sao?"
Tần Dĩ Duyệt vô lực rồi. Nói: "Chị cùng anh ta kết hôn. Em có thể hết hy vọng rồi."
"Em muốn tạm thời rời khỏi đơn vị công tác!" Tiểu An gào khóc nói.
"Tranh thủ thời gian ghi sách, trước khi tan làm giao cho chị."
"Người ta thất tình rồi. Chị cũng không an ủi người ta một cái." Tiểu An ghé vào lưng Tần Dĩ Duyệt gào thét.
"Được rồi, đừng gào khóc nữa. Có cơ hội sẽ để cho em cùng Hạ tổng của em mời em ăn cơm."
"Thật ạ?"
"Nếu em không làm việc. Liền sẽ là giả dối."
"Em ngay lập tức đi ngay, nhất định phải cho em cùng nam thần của em ăn bữa cơm đó." Tiểu An sau khi thét lên, rất hưng phấn mà chạy mất.
Tần Dĩ Duyệt vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Đầu bị cô trợ lý nhỏ gào thét cho choáng luôn.
**
Tần Dĩ Duyệt hai ngày sau đều ở trạng thái bị đồng nghiệp nữ ở bệnh viện, cùng bệnh nhân nữ liếc trộm một cách quỷ dị, mà Hạ Kiều Yến đi đến thì loại hào khí quỷ dị này lên đến điểm cao nhất.
Tần Dĩ Duyệt bị nhìn đến nỗi có chút suy nhược thần kinh rồi, vừa đến lúc tan việc liền tắt máy tính rời đi.
Kết quả tại trên hành lang lại gặp Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến ở trước mắt bao người, nắm tay của cô, còn cố ý từ thang máy công cộng xuống lầu.
Trên đường đi chịu đựng ánh mắt chú ý nóng bỏng của một đám người, Tần Dĩ Duyệt rất muốn buông tay rời đi.
Đến khi ngồi vào bên trong chiếc xe chói mắt Maserati, Tần Dĩ Duyệt mới nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Kiều Yến nịt dây an toàn cho cô, ngồi vào trong xe, nói: "Cô phải học thói quen đón nhận những ánh mắt như thế này."
Tần Dĩ Duyệt miễn cưỡng gật đầu.
Tuy cô không thích những việc như thế này, nhưng Hạ Kiều Yến xuất hiện đúng là giải quyết được giúp cô hai vấn đề.
Một cái là chuyện bài viết, một cái là chuyện của Diệp Thanh cùng Chu Tử Dương.
Bởi vì hai cái chuyện này mà phát sinh ra chuyện đánh giá chức danh cũng giải quyết dễ dàng rồi.
Mặc dù cô cùng Hạ Kiều Yến cùng một chỗ sẽ sinh ra càng nhiều vấn đề nữa, đó cũng là chuyện sau này.
Chỉ cần chuyện liên quan đến chính bản thân cô, cô sẽ có năng lực đi giải quyết đấy.
Nếu như liên lụy đến baba và mẹ, cô sẽ bó tay bó chân.
Xe đi ra một đoạn đường, Tần Dĩ Duyệt phát hiện không phải là đường trở về nhà cô, liền hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Mua sắm."
"Anh muốn mua quần áo?"
"Là cô muốn mua."
"Tôi không thiếu quần áo."
"Hiện tại toàn bộ Tần thành cũng biết cô là vợ của tôi, là con dâu của Hạ gia rồi, hình tượng của cô bây giờ không còn là chuyện riêng của cô nữa rồi."
"Mấy người có tiền thật phiền toái." Tần Dĩ Duyệt giận dữ nói.
"Không phải kẻ có tiền là phiền toái, đây là toàn xã hội đều yêu cầu chúng tôi như vậy. Nếu như cô là cổ đông của tập đoàn Hạ thị, cô nhìn thấy con dâu Hạ gia suốt ngày ăn mặc hàng vỉa hè hoặc là quần áo bình thường, cô sẽ đem tiền đầu tư ở cổ phiếu của tập đoàn Hạ thị sao? Ngoại trừ cổ đông, còn có truyền thông, truyền thông sẽ lúc nào cũng chú ý hướng đi của Hạ gia, lúc nào cũng có các loại truyền thông tuyên truyền. Nói một cách khác, cô bây giờ là Hạ gia cùng Hạ thị tập đoàn danh tiếng gắn liền nhau."
"Anh trực tiếp tìm người có tầng lớp như anh không được sao? Cô ta sẽ tương đối quen thuộc quá trình của việc này."
Hạ Kiều Yến liếc cô một cái, "Ai bảo cô không may."
Tần Dĩ Duyệt lập tức quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn tiếp tục đề tài này.
**
Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến ở trong một nhà hàng cao cấp ăn tối, sau đó đến các cửa hàng xa xỉ bắt đầu mua sắm.
Tần thành tổng cộng có bốn trung tâm thương mại lớn.
Bọn họ hôm nay tới trung tâm thương mại Mặc Ngữ, không thể nghi ngờ là trung tâm nổi danh nhất.
Nó ngoại trừ là nơi của các loại hàng cao cấp, cũng là nơi mà các loại hàng xa xỉ nổi danh thế giới tụ tập lại.
Không chỉ sản phẩm cao cấp, buổi trình diễn thời trang cao cấp đều chọn nơi này khai mạc, còn có cả minh tinh, người mẫu, doanh nhân bọn họ đều đến đây mua sắm.
Tần Dĩ Duyệt đi theo bên người Hạ Kiều Yến, trên con đường rộng rãi dành riêng cho người đi bộ đi đến.
Hai bên đều là các cửa hàng cao cấp.
Tần Dĩ Duyệt trước đây cũng đã cùng Dương Nhã Vi tới mấy lần.
Cô đôi khi sẽ mua khăn quàng cổ, nước hoa, túi tiền các loại có giá ổn một chút, những vật khác đối với thu nhập của cô mà nói chênh lệch có cao một chút, cô không thể nào mua.
Mà ở trong đó người bán hàng quanh năm tiếp đãi khách có tiền, đều luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh [1], biết rõ người nào mua nổi đồ của bọn họ, người nào mua không nổi.
Bởi vậy, cô lúc ấy cùng Dương Nhã Vi đi dạo vào bên trong cửa hàng, căn bản không có mấy người bán hàng đến mời.
Lần này tức thì không giống lúc trước.
Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến vừa tiến vào khu nữ trang, mấy cô nhân viên bán hàng trong tiệm liền chạy ra đón chào.
"Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho hai vị?"
"Để vợ tôi chọn một vài bộ quần áo." Hạ Kiều Yến tay ôm eo Tần Dĩ Duyệt nói.
Mấy cô nhân viên bán hàng kinh ngạc mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Xin chờ một chút."
Nói xong, trong đó một người nhân viên liền đem Hạ Kiều Yến cùng Tần Dĩ Duyệt dẫn tới trong chỗ nghỉ ngơi trong tiệm, ở đây còn cung cấp mấy món điểm tâm tinh xảo cùng đồ uống.
Tần Dĩ Duyệt âm thầm lắc đầu.
Mấy tiệm cao cấp này không phải không tiếp đãi khách, là chính mình không tới cái tầng lớp kia, người ta khinh thường tiếp đãi mà thôi.
Trà bánh rất nhanh bưng lên, gần như im ắng mà đặt tới trước mặt Hạ Kiều Yến cùng Tần Dĩ Duyệt.
Một cô nhân viên bán hàng liền cầm một vài cuốn tạp chí quần áo trong tiệm tới, "Tiểu thư, mời cô xem tạp chí trong tiệm chúng tôi, trong tạp chí có bộ quần áo nào, trong tiệm chúng tôi đều có cả. Cô cũng có thể trực tiếp nói cho tôi biết về công việc của cô, thường xuyên đi đến nơi nào, chúng tôi sẽ căn cứ vào yêu cầu đó để chọn cho cô vài bộ xem thử."
"Tôi muốn xem trước một chút."
"Vâng."
Tần Dĩ Duyệt lật vài tờ, liền nhìn Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến lúc đầu chính là rủ mắt uống cà phê, cảm giác được ánh mắt của cô, buồn cười nói: "Nhìn tôi có thể nhìn ra quần áo sao?"
"Cho tôi ý kiến."
"Cô có phải là phụ nữ không vậy?!"
"Anh không biết sao?"
Hạ Kiều Yến buông cà phê, nhận lấy tạp chí trên tay Tần Dĩ Duyệt, trực tiếp khép lại, nói: "Trang phục công sở lấy năm bộ đồ, trang phục bình thường lấy sáu bộ."
"Vâng." Người bán hàng lên tiếng rồi đi.
Tần Dĩ Duyệt đối với Hạ Kiều Yến dựng thẳng ngón cái lên, "Hạ tổng, anh thật có tiền."
"Vậy thì ôm chặt đùi tôi cho tốt đi."
"Yes Sir." Tần Dĩ Duyệt cười tủm tỉm mà đáp.
Hai người nói chuyện thoải mái với nhau, làm cho một đống cô nhân viên bán hàng xinh đẹp như hoa hâm mộ ghen ghét đến hỏng.
Các cô đã nhìn qua rất nhiều nam nữ có tiền cùng một chỗ đến mua quần áo rồi, tuổi gần nhau, khí chất giống nhau vô cùng ít.
Càng không nói đến Hạ Kiều Yến ngay từ đầu đã giới thiệu rồi, nói việc Tần Dĩ Duyệt là vợ của anh.
______________
[1] Hoả nhãn kim tinh 火眼金睛: Thành ngữ tiếng Hoa có thể phân biệt thật giả, thiện ác.