Tần Dĩ Duyệt cầm lấy điện thoại, "Xin chào, tôi là bác sĩ Tần của bệnh viện Nhã Đức."
"Đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Tiếng nói của Trưởng khoa ở đầu bên kia điện thoại vang lên.
"Vâng."
Tiểu An lo lắng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt."Làm sao vậy?"
"Chờ chị quay về lại khám bệnh tiếp, trước giữ gìn trật tự một chút."
"Vâng ạ."
Tần Dĩ Duyệt điều chỉnh biểu hiện trên mặt, bước nhanh hướng văn phòng của Trưởng khoa.
Cửa phòng của Trưởng khoa không đóng. Tần Dĩ Duyệt trên cửa lễ phép mà gõ hai cái, "Trưởng khoa. Ngài tìm tôi?"
Trưởng khoa ngẩng đầu nhìn cô một cái. Chỉ vào ghế sô pha trong văn phòng, "Ngồi."
Tần Dĩ Duyệt đi đến trên ghế sô pha ngồi xuống.
Trưởng khoa uống một ly nước, mới ngồi vào đối diện cô."Cuộc sống riêng tư của cô, tôi vốn không có ý định quản. Nhưng cô là người tôi một tay bồi ra, có mấy lời tôi vẫn phải nói. Cô cũng đừng phiền lão già tôi nói nhiều."
Tần Dĩ Duyệt biết rõ ông muốn nói cái gì. Nhưng vẫn là nói: "Xin mời ngài nói."
"Kết quả cuộc thi của các bác sĩ đã có, thành tích của cô rất nổi bật. Bệnh viện cũng có slot cho bác sĩ trong cuộc thi lần này, tôi đã báo danh cho cô. Cô gần đây cùng Hạ Kiều Yến qua lại vô cùng gần gũi. Đã khiến cho lãnh đạo của bệnh viện chú ý. Hiện tại lại để cho bệnh viện gặp phải việc không tốt. Cô cảm thấy hành động đã thực hiện có phù hợp?"
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy đồi giọng: "Hoàng lão sư, thực xin lỗi."
"Cô không cần xin lỗi tôi. Người cần xin lỗi chính là chính bản thân cô. Cô là hạt giống tốt như vậy, thời gian quá lâu sẽ là cơ sở giết đi trí tuệ cùng sự nhiệt tình. Tôi không nỡ để cho cô trở nên như vậy, cho nên tích cực mà đẩy mạnh chuyện này. Nhưng không thể khi tôi với lãnh đạo bệnh viện khen ngợi cô giỏi giang không cần ai nâng đỡ, cô liền vả mặt một cái! Vốn lãnh đạo cũng đang do dự. Hiện tại lý do không đồng ý lại thêm một cái rồi."
Tần Dĩ Duyệt cúi đầu xuống, nói: "Lão sư, tôi biết rõ ngài vì chuyện của tôi bỏ ra rất nhiều cố gắng, là tôi phụ ngài bồi dưỡng."
Trưởng khoa khoát tay áo, "Cô là học trò của tôi, tôi đối với cô tốt, tôi nguyện ý; đừng nói những lời này nữa. Tối hôm qua tôi hỏi qua Tiểu An rồi, Tiểu An nói Hạ Kiều Yến từng ở trước mặt công chúng nói rằng cô là vị hôn thê của hắn. Bài viết ở bên trong cũng xuất hiện xe của hắn, nếu như có thể xác định cô cùng Hạ Kiều Yến là quan hệ vị hôn thê cùng vị hôn phu, thì cái bài viết bên trên sẽ không xảy ra. Cô quay lại cùng hắn nói chuyện một chút, thừa dịp bài viết lực ảnh hưởng còn chưa nhiều, trước làm sáng tỏ, cũng làm cho lãnh đạo bệnh viện có hiểu."
**
Tần Dĩ Duyệt đi ra khỏi phòng Trưởng khoa, đứng trong hành lang nhìn ngoài cửa sổ, lá cây đã rụng gần hết, ngây người trong phút chốc, sau đó bước nhanh quay trở lại phòng làm việc của mình.
Cô cùng Hạ Kiều Yến quan hệ liền dừng ở đây.
Cho dù năm nay cô không được danh bác sĩ trưởng thì thế nào.
Lúc này đây tìm tới Hạ Kiều Yến, ai biết sẽ trả cái giá lớn như thế nào.
Cô chính là một người bình thường, loại người tầng lớp cao như Hạ Kiều Yến dây dưa không nổi, mà cô, cũng không có hứng thú dây dưa.
**
Hạ Kiều Yến liên tục mở hội nghị cả một ngày một đêm, về đến nhà, tắm rửa một cái liền đi lên giường ngủ.
Nhắm mắt lại, liền nhớ lại chuyện xảy ra trên cái giường này vào sáng sớm hôm qua.
Nhớ tới lúc đó Tần Dĩ Duyệt tức giận, cũng có chút bực bội mà bới bới tóc.
Vén chăn lên, đi lấy điện thoại ném ở trên cái bàn nhỏ gần đó.
Trên màn hình điện thoại di động không có gì cả, không có tin tức của nhóc mập mạp, chắc chắn nhóc đã trở về nhà chính mà trốn rồi, miễn cho anh "dạy dỗ".
Hạ Kiều Yến một lần nữa ném di dộng lên cái bàn nhỏ, đi trở về trên giường.
Ánh mắt liếc qua đột nhiên nhìn đến cái chăn hình như có cái gì đó dính dính ở trên.
Hạ Kiều Yến hoài nghi mà nhìn nhiều vài lần, phát hiện đó là vết máu đã khô, sắc mặt không khỏi trầm xuống một chút.
Nghĩ đến phản ứng lúc sáng hôm qua của của người phụ nữ kia cùng với việc cô đem xe của anh tùy ý ném ở ven đường, căn bản không có ý muốn chiếm thành của mình, anh trong lòng có chút căng thẳng.
Hạ Kiều Yến con mắt ảm đạm mà nhìn chằm chằm vào cái kia vết máu kia.
Anh cũng không phải có tâm lý phức tạp, nhưng nghĩ đến Tần Dĩ Duyệt trong sạch như vậy lại dưới tình huống không tình nguyện bị anh cướp đi, anh liền có chút đau lòng.
Nếu như đổi suy nghĩ, anh là Tần Dĩ Duyệt mà nói..., hận không thể giết chính mình.
**
Tần Dĩ Duyệt mang theo sữa bò, đi ra khỏi cửa nhà mình, liền bị người đàn ông đứng ngoài cửa làm cho chấn động.
Hạ Kiều Yến vừa thấy cô đi ra, liềm bước đi tới, đem Tần Dĩ Duyệt ôm lấy.
Tần Dĩ Duyệt đè ép sự tức giận cả đêm, lập tức đi từ từ bùng nổ, "Hạ Kiều Yến, anh buông tay!"
Cô không dám nói lớn, sợ đưa tới những người khác đến hóng chuyện.
Hạ Kiều Yến ngăn chặn động tác của cô, đem cô nhét vào trong xe.
Tần Dĩ Duyệt ngay Hạ Kiều Yến đóng cửa xe, liền trèo qua ghế lái, mở cửa xe.
Hạ Kiều Yến bị hành vi giày vò của cô làm cho bó tay rồi, đem cô khóa giữa người anh với cửa xe ngang đó.
"Tiếp tục động đậy, tôi ở ngay chỗ này hôn cô."
Tần Dĩ Duyệt lạnh lùng mà nhìn anh, nói: "Đừng khiêu chiến với sự chịu đựng của tôi, nếu còn ép tôi nữa, đừng trách tôi không khách khí."
Hạ Kiều Yến bị cô gái nhỏ miễn cưỡng đến xương quai xanh của anh uy hϊế͙p͙ có chút dở khóc dở cười, "Cô gái, cô đoạt lời của tôi."
"Hạ Kiều Yến, là sáng sớm hôm qua tôi không có nói rõ ràng, hay là anh hiểu sai rồi? Tôi không muốn với anh lại có bất kỳ liên quan nào nữa, làm ơn tránh khỏi cuộc sống của tôi!"
"Cho dù là cô bị tôi hủy trong sạch, cô cũng không muốn tôi chịu trách nhiệm?"
Tần Dĩ Duyệt miễn cưỡng chính mình làm mặt không biểu tình mà nhìn anh, "Vậy thì sao? Anh có thể đem thời gian trở về, hay là muốn bồi thường?"
"Tôi muốn kết hôn với cô!"
"A, tôi dựa vào cái gì phải kết hôn cùng anh?! Anh "duyệt" qua vô số người, lại dựa vào cái gì muốn kết hôn cùng tôi? Phụ nữ cùng anh ngủ, không phải chỉ có mình tôi? Anh chẳng lẽ từng đấy người đều muốn lấy về nhà?!"
Hạ Kiều Yến bị lời của cô làm cho nở nụ cười, "Nhiều người như vậy, tôi chỉ xem trọng cô."
"Là vì Tiểu Bảo gần gũi với tôi, cho nên anh muốn vì nhóc lấy một người phụ nữ anh không yêu? Anh nguyện ý cưới tôi, nhưng tôi tại sao phải vì Tiểu Bảo hi sinh? Nhóc bất quá cũng chỉ là một trong những người bệnh của tôi, tôi tại sao phải bởi vì một người bệnh không quen đem hôn nhân của chính mình góp vào?" Tần Dĩ Duyệt bị gió lạnh thổi có chút run, thanh âm cũng run rẩy lên, "Tôi xác định rõ ràng nói, tôi sẽ không dùng hôn nhân của tôi đi đùa giỡn. Nếu như không vì tình yêu, tôi sẽ không kết hôn."
Hạ Kiều Yến nhìn lửa giận gần trong gang tấc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động dị thường, nhịn không được cúi đầu chặn môi cô.
Nụ hôn này không tính là tốt đẹp, nhưng miễn cưỡng được xem là ôn nhu.
Tần Dĩ Duyệt sững sờ chỉ chốc lát, liền muốn đẩy người đàn ông trên người, từ chối hơi thở ấm áp của người đàn ông này.
Hạ Kiều Yến hai tay lại như sắt kìm, chặt chẽ mà ôm cô trong tay mình, mặc kệ cô giãy dụa như thế nào, đều giãy dụa không khỏi ràng buộc của anh.
Tần Dĩ Duyệt hơi sức rất nhanh mất đi, rất nhanh không còn sức giãy dụa.
Hạ Kiều Yến biết rõ đây là nhà của Tần Dĩ Duyệt, cũng không có đem nụ hôn này duy trì lâu, liền thừa dịp trong cô gái trong ngực còn ngẩn ngơ, đem cô ôm vào trong xe, nịt giây an toàn.
**
Bờ biển.
Tần Dĩ Duyệt nhìn biển cả mênh mông, có chút khó khăn để có thể tiêu hóa những gì Hạ Kiều Yến nói.
Trầm mặc một chút, mới mở miệng nói: "Tôi cứu được Tiểu Bảo, cho nên anh muốn dùng hôn nhân của anh để báo đáp tôi vì có ân cứu mạng Tiểu Bảo?"