Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 126: Hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú

"Bây giờ tôi là phụ tá của chị Tần, tạm thời không cần cô, sau này tôi không xứng làm phụ tá cho chị Tần nữa, thì chị ấy cũng chẳng cần cô đâu!"
"Tiểu An, cô nói chuyện đừng gai góc như vậy, tôi cũng là có ý tốt thôi mà, cô đừng đem lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú."


"Lòng tốt? Tôi không cảm nhận được. Tôi nói cho cô biết, cái loại cấp dưới có cái tính giống cô ấy, thì khi chị Tần gặp nạn cô liền phủi mông đi. Bây giờ chị Tần tốt rồi, cô lại ɭϊếʍƈ mặt muốn làm quen. Có lẽ, trên đời này tất cả tiện nghi đều là của cô hết à?"


Tần Dĩ Duyệt không để ý hai người tranh cãi, tiếp tục bận bịu công việc trên tay mình.
Đối với hành động của Tiểu Phương, không đáng để cô nhận xét.


Còn với Tiểu An, cô nhóc nhìn bề ngoài mặc dù ngốc. Nhưng hành động của cô nhóc ấy luôn có chừng mực, sẽ không để cho chính mình rơi vào tình cảnh khó khăn.
Nếu cô lúc này ra mặt ngăn Tiểu An lại, thỉ sẽ khiến cho tiểu Phương cho rằng cách làm của mình là chính xác, sau này sẽ càng tệ hại hơn.


Tần Dĩ Duyệt đang bận, điện thoại di động để trên bàn làm việc đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn của Trình Giang Tuyết.
Trình Giang Tuyết: Buổi trưa tới phân cục chúng tôi một chuyến.
Tần Dĩ Duyệt: Xảy ra chuyện gì sao?
Trình Giang Tuyết: Tới sẽ biết.


Tần Dĩ Duyệt nhìn hàng chữ ngắn ngủn kia, trong lòng không khỏi có chút lo âu.
**
Tần Dĩ Duyệt buổi trưa sau khi tan việc liền lái xe đi đến phân cục của Trình Giang Tuyết.
Sau khi cùng bảo an của phân cục nói rõ tình huống cũng đăng ký xong, một người bảo an ngồi lên xe cô dẫn đường.


Vào phân cục rồi Tần Dĩ Duyệt mới biết cái phân cục này thế mà có tòa chuyên môn pháp y độc lập.
Một điểm này ở trong rất nhiều phân cục đồng cấp cũng là đãi ngộ khó có.


Bảo an nói: "Phòng làm việc của Trình pháp y nằm ở căn phòng thứ hai của tầng ba. Cô ấy lúc này hẳn là ở chung một chỗ với Trương đội để thảo luận vụ án."
"Cám ơn."
Tần Dĩ Duyệt tạm biệt người bảo an xong, đi thẳng lên lầu.


Đến phòng làm việc của Trình Giang Tuyết, đúng như dự đoán thấy Trình Giang Tuyết cùng Trương Dương đang thảo luận vụ án.
Tần Dĩ Duyệt chờ giây lát, đợi khi thảo luận của hai người họ thoáng tạm ngừng, mới nhẹ gõ mấy tiếng trên cửa phòng làm việc.


Trình Giang Tuyết cùng Trương Dương đồng thời xoay đầu lại.
Trình Giang Tuyết nhìn thời gian trong máy vi tính."Cô đến sớm hơn tôi nghĩ đấy. Ăn cơm chưa?"
"Chưa kịp ăn." Tần Dĩ Duyệt trả lời.


"Tôi cũng nghĩ vậy." Trình Giang Tuyết chuyển hướng Trương Dương, "Trương đội, phiền anh giúp tôi cùng bác sĩ Tần đặt hai phần ăn trưa."
" Được, hai người trò chuyện trước đi." Trương Dương vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài.


Tần Dĩ Duyệt không nghe được tiếng bước chân của Trương Dương nữa mới lên tiếng: "Tôi nghĩ cô với Trương đội là vợ chồng đấy."
Trình Giang Tuyết câm nín nhìn cô một cái, "Sao cô nghĩ thế?"


"Tôi thấy cô nhiều lần, thì chỉ có thời gian chúng ta một mình ăn cơm trưa thì mới không thấy Trương đội với cô ở chung một chỗ."


"Thì ra là như thế. Vậy cô nghĩ lầm rồi, Trương đội cũng đã kết hôn rồi, là người đẹp nhất trong đội hình cảnh chúng tôi, tư thế đặc biệt oai hùng hiên ngang, nhìn thôi cũng có thể mang cảm giác rung động."


"Vậy vợ anh ta tâm đúng là lớn, có thể để cho chồng mình ngày ngày cùng cô lăn lộn chung một chỗ."


"Cô ấy cũng cùng tôi lăn lộn cùng nơi mà. Hơn nữa, tôi cũng kết hôn rồi đó, ba người đã kết hôn ở chung một chỗ có thể đánh ra cái tia lửa gì nữa chứ." Trình Giang Tuyết nói xong buồn cười nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Bác sĩ Tần, trước đây sao tôi lại không cảm thấy cô thật ra cũng bà tám như vậy nhỉ."


"Không phải do tò mò nữ pháp y cùng đội trưởng đội hình cảnh sinh hoạt hàng ngày như thế nào hay sao?"
"Đừng có tò mò nữa, ngày ngày giao thiệp với người chết và tội phạm, nếu là tam quan bất chính*, sớm muộn gì tinh thần cũng vặn vẹo, biến mình thành tội phạm."


(*)Tam quan tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Tam quan bất chính ngắn gọn là tam quan méo mó =)))).
Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc, "Nghiêm trọng đến vậy sao?"


" Ừ. Rất nhiều tội phạm đều là bắn tên có đích, bọn họ đem tất cả thông minh tài trí đều đặt ở phạm tội, cái mạch não đó cũng không biết làm sao mà lớn lên. Có lúc chúng tôi giải án xong, cũng không nhịn được khen ngợi trình độ tỉ mỉ, suy nghĩ kín đáo của bọn họ, đúng là hết sức trâu bò."


Tần Dĩ Duyệt đột nhiên đối với cái nghành pháp y này sinh ra hứng thú cực lớn, "Mấy năm này cô phụ trách vụ án thì có án nào là án tử* không?"
(*)Án tử là những vụ án không phá giải được hoặc chưa tìm được cách phá giải.


"Chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh mới có phân cục, cơ quan an ninh không án tử, một phân cục thụ lý vụ án mới có thể phá được thành công 50% án là đã cười trộm rồi đấy."
"Tỷ lệ phá được thấp vậy sao?"
"Chị gái à, 50% không coi là thấp, phần lớn phân cục đều ở khoảng 30 40% mà."


Tần Dĩ Duyệt cười nói: " Xin lỗi, không phải người trong ngành nên có chút không biết tình huống thực tế."
Hai người lại trò chuyện thêm mấy câu, Trương Dương cầm hai phần ăn đi vào, "Hai người ăn đi. Tôi đi ăn với vợ tôi đã."


Trình Giang Tuyết nhận lấy đồ ăn, trêu ghẹo nói: "Có thể đừng ở hai trước mặt hai đứa chúng tôi show ân ái không hả? Muốn show thì nên đi đến đội hình cảnh cho đám FA kia xem, hiệu quả bảo đảm thỏa mãn."
Trương Dương ha ha cười lớn rời đi.
**


Tần Dĩ Duyệt cùng Trình Giang Tuyết nhanh chóng giải quyết bữa trưa, sau đó đứng ở hành lang trước phòng làm việc tiêu thực.
Tần Dĩ Duyệt nói: "Tôi đã nghỉ là chỉ có tổng cục mới có tòa nhà riêng cho chuyên môn pháp y đấy."


"Xem mỗi một phân cục để quy hoạch, phân cục chúng tôi lấy kỹ thuật pháp y xứng danh so ra nên vì vậy hoàn cảnh làm việc của bên pháp y tôi so với những phân cục khác thì đãi ngộ khá hơn một chút. Tổng thể mà nói, sau tổng cục chính là phân cục chúng tôi, điều kiện sở hữu đều là tốt nhất đấy." Trình Giang Tuyết một chút cũng không hàm súc nói.


"Chắc chắn không phải là vì có cô ở chỗ này sao?"


"Người nhà tôi còn không rãnh rỗi như vậy. Luật lệ, gia huấn nhà tôi rất nghiêm khắc, trưởng thành chỉ cần không làm nguy hại xã hội, không phá hoại nhà cửa thì làm chuyện gì đều được hết. Huống chi tôi làm còn không kém, thành tích trong lĩnh vực chỗ tôi cũng không tệ, bọn họ sẽ không vì tôi ở phân cục mà đối với phương tiện phần cứng của phân cục có thêm chút cải tiến đâu."


Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, "Tôi nhận ra những gì tôi biết về hào môn, cùng những thứ cô cùng Hạ Kiều Yến bày ra cho tôi thấy không quá giống nhau."


"Đó là đương nhiên. Nhận định trước đây của cô về hào môn là do tác giả, biên kịch viết ra. Hào môn chân chính nào có ngu dốt như vậy, càng là gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn, thì càng sẽ bận tâm đến hành động của chính mình làm ra ảnh hưởng gì đối với xã hội, đối với bên ngoài. Cho ví dụ, cô đã từng nghe nói câu "Làm giàu bất nhân" chưa?"


" Đã nghe qua."
"Tại sao lại đặc biệt xuất hiện cái thành ngữ "Làm giàu bất nhân" mà không có "Vì bần bất nhân" chứ?"
Tần Dĩ Duyệt trầm mặc nhìn về phía Trình Giang Tuyết.


Trình Giang Tuyết nói: "Cũng không phải là bởi vì người giàu có nhiều "bất nhân" mới có thể đơn độc tạo nên cái từ này đâu. Đầu tiên, cái gì là bất nhân? Định nghĩa bất nhân là cái gì? Ai tới đánh giá tiêu chuẩn bất nhân này đây? Phần lớn dân chúng đều cho rằng, người giàu nên tiếp tế người nghèo, có tiền liền phải chia cho người ở nơi nghèo khổ, để cho nhiều người có cuộc sống tốt hơn. Mà hình thái kinh tế xã hội bây giờ của chúng ta đã cung cấp nhiều công ăn việc làm, cơ hội cùng giảm bớt tiêu chuẩn việc làm đến ngưỡng cửa, chỉ cần người thực tế chịu làm, thì đạt tới cuộc sống của gia đình bậc trung cũng không hề khó khăn. Nhưng rất nhiều người không muốn động đậy, ngày ngày ăn uống tiêu tiểu ngủ, sau đó cảm thấy vận mệnh mình nhiều chông gai, kẻ có tiền cũng không thèm tới tiếp tế bọn nghèo khó cực khổ như hắn. Trên thực tế, người có tiền hàng năm cầm tiền đi ra làm từ thiện mất bao nhiêu, hàng năm nạp thuế mất bao nhiêu, chính là bởi vì có những cái gọi là "Làm giàu bất nhân" có tiền nhiều nạp thuế, mới chống đỡ quốc gia không đi xuống. Thành phố cùng nông thôn phát triển cái nào không cần tiền, những thứ này tiền đào đâu ra? Còn chưa phải là do đám người trong miệng bọn họ đào ra sao?"