Trưởng khoa lão thần nói: "Con không cần hiểu bọn họ. Con nghĩ xem, là bác sĩ bệnh viện tâm thần, chẳng lẽ con còn muốn đi hiểu suy nghĩ hành động của bệnh nhân tâm thần hay sao? Con làm bất cứ cái gì phản ứng đầu tiên của con đó là phải nhớ đến chức trách, phạm vi công việc của con, hành vi vượt qua cái phạm vi công việc đó thì con liền phải cẩn thận, nếu không tổ chức sẽ cho con một cái đả kích nặng nề. Bất kỳ nghề nào cũng đều hành vi chuẩn tắc của nó, mà trong phạm vi của cái hành vi chuẩn tắc đó, con có thể làm bất cứ chuyện gì. Một khi vượt qua cái hành vi chuẩn tắc của nghề này thì con phải suy xét lại. Trách nhiệm của nghề không phải nhằm vào cá nhân con, mà là trói buộc đối với toàn bộ chức nghiệp. Nhưng, nói cao hơn nữa, con cũng căn bản không nghe, thầy vẫn là đơn giản phổ thổng mà nói cho con."
Tần Dĩ Duyệt thấy bộ dạng đứng đắn hiếm thấy của ông, nghiêm túc nghe lời kế tiếp.
"Muốn hiểu cái này cũng vô cùng đơn giản, hình thức ứng đối cũng đặc biệt đơn giản. Ở trong phạm vi trách nhiệm của con, con làm cho thật tốt. Tâm tình khó chịu, thì lại ở giờ tan việc tát hắn một trận, cái khí gì cũng tiêu tan."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Cô còn tưởng rằng có thể nghe được cái hiểu biết chính xác gì chứ.
Tần Dĩ Duyệt sau khi suy nghĩ một chút, nói: "Cũng chỉ có cô con mới có thể nhịn được thầy."
"Còn phải nói. Bà ấy đi đâu tìm được một người chồng mỗi ngày đều làm con sen, làm bảo mẫu cho bà ấy chứ? Sau khi tan việc cũng chỉ quanh bà ấy, đâu cũng không đi, thầy xứng chức bao nhiêu chứ! Nói đến chuyện sư mẫu con lại nhớ tới một chuyện, lúc con rảnh rỗi thì luôn dành thời gian đến nhà thầy ngồi một chút. Từ sau khi kết hôn thì mỗi ngày đều vây quanh chồng con. Con nhóc con còn có chút rảnh rỗi nào nữa không hả?"
" Vâng. Vậy hôm nay con qua, thầy gọi điện thoại cho cô đi."
"Gọi điện thoại cho bà ấy cũng vô ích. Cơm là thầy nấu. Thức ăn là thầy mua, phòng bếp chính là địa bàn thầy. Thầy dẫn con trở về là được."
" Được. Vậy có hoan nghênh chồng con của con không ạ?"
Trưởng khoa lại dùng gương mặt biểu tình đầy phiền lòng nhìn cô."Tần Dĩ Duyệt con xong rồi, con xong rồi."
Tần Dĩ Duyệt lười phải tiếp tục đáp trả ông, trở về phòng làm việc.
**
Buổi chiều sau khi tan việc. Hạ Kiều Yến đầu tiên là đi đón Tiểu Bảo, sau đó cùng nhau ở cửa bệnh viện chờ Tần Dĩ Duyệt.
Lúc Tần Dĩ Duyệt cùng trưởng khoa xuống lầu, Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo đã bị quần chúng vây xem vây đến trong ba tầng ngoài ba tầng.
Tần Dĩ Duyệt nhìn cái trận này liền có ý muốn yên lặng lượn đi.
Ai ngờ, cô mới vừa có cái ý nghĩ này.
Tiểu Bảo liền xoay đầu lại, giòn giã kêu một tiếng, "Mẹ, con cùng baba tới đón mẹ tan việc nè."
Tần Dĩ Duyệt khóe miệng hung hãn co rút mấy cái, miễn cưỡng để cho mình lộ ra nụ cười đặc biệt thân thiết, ở trong ánh mắt kinh ngạc của quần chúng vây xem hướng hai người đi tới.
Hạ Kiều Yến mỉm cười ôm qua eo cô, ở trước mặt mọi người như không có chuyện gì hôn lên gò má cô một cái.
Sau đó hết sức thân sĩ mở cửa ghế phụ cho cô, giống như thường lệ giúp cô nịt giây an toàn, sau đó mới chào hỏi với trưởng khoa.
Tiểu Bảo đặc biệt tự giác ngồi ra sau, ngồi cùng hàng với trưởng khoa.
**
Xe chạy nửa giờ, đã đến khu nhà mà trưởng khoa ở.
Sư mẫu (vợ thầy) là một người đặc biệt nhiệt tình hiếu khách, năm người vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm.
Sư mẫu trước là giáo viên dạy tâm lý học ở đại học Nam Phong, Tần Dĩ Duyệt cùng bà học một năm tâm lý học.
Tuy vậy, cô đối với tâm lý học không phải cảm thấy rất hứng thú.
Cô tôn trọng chính là có chuyện trực tiếp giải quyết, lười thông qua biểu tình, lời nói mà ngầm phán đoán cùng để hiểu người khác.
Vì vậy, thành tích tâm lý học của cô cũng bình thường, sư mẫu cùng cô cũng không thân cận.
Sau đó là bởi vì quan hệ với trưởng khoa, hai người mới quen thuộc nhau hơn.
Trưởng khoa và sư mẫu không có con, lúc bố mẹ không ở nhà, Tần Dĩ Duyệt liền thường xuyên đến nhà hai người ăn cơm chùa, một bên ăn cơm. một bên tổn hại trưởng khoa, chung sống rất tốt.
Trưởng khoa cùng sư mẫu cũng rất thích tính cách Tần Dĩ Duyệt, gần như đem cô thành con ruột mà đối đãi.
Mỗi lần đi ra ngoài du lịch hoặc đi công tác, cũng sẽ cho mang một phần quà cho cô.
Ba người Tần Dĩ Duyệt ở nhà trưởng khoa chơi đến chín giờ rưỡi mới tạm biệt rời đi.
Lúc xe chạy đến một khúc cua, ánh mắt Tần Dĩ Duyệt dừng lại một chút, ở ngã tư đường liếc thấy một cái bóng người.
Đang muốn định thần nhìn lại, người kia đã biến mất ở trong đám người chen lấn.
Hạ Kiều Yến nhận ra được biểu cảm của cô, hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao, có chút hoa mắt." Tần Dĩ Duyệt đáp, trong lòng nhưng thoáng qua một tia nghi ngờ.
Mới vừa rồi rõ ràng là cô thấy được Trần Liễu Phi đã chết.
Cô cùng Trần Liễu Phi chung sống hơn bốn tháng, đối với rất nhiều góc độ của cậu ta cũng rất quen thuộc.
Người kia thật sự rất giống Trần Liễu Phi.
Rõ ràng cô đã thấy thi thể Trần Liễu Phi, vậy người mới vừa rồi đi trên đường là ai?
Người nằm ở nhà xác, cô nhìn kỹ đúng là Trần Liễu Phi.
Da thịt chưng khô trên gò má, trên cổ hoàn toàn ăn khớp, căn bản không làm giả được.
Nhưng là người mới vừa rồi ở ven đường kia cũng là Trần Liễu Phi.
Điều này làm sao có thể?
Tần Dĩ Duyệt âm thầm ghi nhớ tên đầu đường cùng phương hướng người kia biến mất.
**
Chuyện Tần Dĩ Duyệt khơi dậy phản ứng rất lớn với các nhân viên y tế cùng thân nhân, bệnh nhân, thậm chí ngay cả trên diễn đàn công việc của nhân viên y tế đích cũng vu vơ đề cập tới một ít bát quái.
Đối với công việc Tần Dĩ Duyệt sinh ra ảnh hưởng không nhỏ.
Người tới khám chỗ Tần Dĩ Duyệt cũng giảm đi không ít.
Tần Dĩ Duyệt cũng không phản ứng gì, lúc không có bệnh nhân, liền nghiên cứu ca bệnh hoặc cùng trưởng khoa, giáo sư Lâm tham khảo vấn đề phương diện học thuật.
Bình thường công việc cô bề bộn nhiều việc, thành ra ngày rảnh rỗi rất ít.
Trước đây mỗi ngày không phải đi kiểm tra các phòng, xem bệnh, làm giải phẫu, thì chính là cùng các loại bệnh nhân cùng thân nhân đấu trí so dũng khí, bây giờ lại không có vấn đề như vậy.
Cô còn có cảm giác kiểu lĩnh tiền lương, không kiếm sống rất sảng khoái.
Khi cô nói tới chuyện này, thiếu chút nữa bị nước miếng trưởng khoa phun chết.
Tần Dĩ Duyệt mới từ phòng thí nghiệm của Lâm giáo sư trở lại, Tiểu Phương liền tiến lên đón, "Chị Tần, có vị tiểu thư họ Trình mới vừa gọi điện thoại tìm chị."
"Trình tiểu thư?" Tần Dĩ Duyệt có chút nghi ngờ, nhớ tới Trình Giang Tuyết.
" Đúng."
"Cô ấy có nói tìm chị có chuyện gì không?"
"Cô ấy có để lại số điện thoại di động, nói chị trở lại thì gọi điện thoại cho cô ấy." Tiểu Phương vừa nói thì cũng lấy tới một tấm giấy ghi chú có số điện thoại di động.
Tần Dĩ Duyệt nhận lấy giấy ghi chú, nhìn lướt qua dãy số, cầm điện thoại di động đặt ở trên bàn làm việc đi đến cuối hành lang, gọi tới.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, mới được bắt máy, "Xin chào, tôi là Trình Giang Tuyết."
"Xin chào, tôi là Tần Dĩ Duyệt."
"Bác sĩ Tần, hôm nay cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô một lần."
"Bây giờ tôi tương đối rảnh rỗi, lúc tan việc cũng không có vấn đề gì." Tần Dĩ Duyệt cười nói.
"Vậy thì buổi trưa hôm nay đi."
"Buổi trưa tôi mời Trình pháp y ăn cơm."
" Được." Trình Giang Tuyết nói xong liền cúp điện thoại.
Tần Dĩ Duyệt nhận ra cô rất thích tính cách Trình Giang Tuyết, cô ấy không phải kiểu người dông dài, cách xử xự cũng không qua loa lấy lệ, rất giống cô.
**
Thoáng cái Tần Dĩ Duyệt xong ca trực, ngay sau đó cô liền lái xe đến phòng ăn đã hẹn trước cùng Trình Giang Tuyết.
Trình Giang Tuyết đã đến, thấy Tần Dĩ Duyệt xuất hiện ở cửa phòng ăn, liền hướng cô vẫy vẫy tay, "Nơi này."
Tần Dĩ Duyệt đi nhanh đến, ngồi xuống đối diện Trình Giang Tuyết, "Xin lỗi, để cho cô đợi lâu rồi."
"Tôi cũng mới vừa đến thôi. Tôi đã chọn một phần cho tôi trước rồi, cô nhìn một chút thích ăn cái gì thì tự mình chọn. Cả hai chúng ta cũng không cần khách khí như vậy đâu."
____________________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD @GameSo_BBB
Vote và cmt để cổ vũ tớ nhé^^
Editor: Game Sơ (@GameSo_BBB)
Ui vl ôm eo hôn má =)))))))))))))))))))))
Nhưng vẫn chưa có H =))))