cùng, chú thò tay ra tỉ mỉ nhặt những lóng xương đó mà bỏ vào hộp.
Đoạn Tâm Đăng ôm chiếc hộp đó vào lòng, quỳ xuống lạy tạ Vạn Giao mà nói :
- Đa tạ Vạn tiền bối đã ra ơn chỉ dẫn cho tôi, sau này tôi sẽ hết lòng báo đáp.
Câu nói thình lình bị cắt đứt bởi một chuỗi cười sang sảng, và bên ngoài có tiếng vọng vào :
- Hay cho lão Vạn, mi đã làm trước ta một bước!
Hai người giật mình nhìn ra cửa, thấy đó là một lão già râu tóc bạc phơ, chính là Cô Trúc lão nhân.
Cô Trúc vừa cười vừa bước vào động, hàn huyên cùng Vạn Giao, ông ta tỏ lời mừng giùm cho Tâm Đăng vì đã tìm được hài cốt của cha mình.
Thế rồi ba người lần bước trở ra ngoài, cùng nhau trổ thuật phi hành đi về Bố Đạt La Cung.
Còn cách chừng năm mươi trượng thì hai lão già tách đi ngõ khác, chỉ còn lại một mình Tâm Đăng sẽ lén ôm hộp hài cốt của cha mình mà vào chùa.
Quàn bộ xương khô đó sau tấm bài vị, Tâm Đăng ngày đêm tụng niệm, chú muốn rằng câu kinh tiếng kệ sẽ siêu thoát được một linh hồn đau khổ.