Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 7: Nhất phẩm cáo mệnh Khinh Bạc nữ…

(Nhất phẩm cáo mệnh hình như là phu nhân của quan nhất phẩm vào cung cáo mệnh á…. trong truyện này thì nó là thế ^^~)
Hoàng cung là thực sự là cái dạng gì?


Quả thật, nó tường đỏ ngói xanh, nó xà trạm cột điêu, nó tráng lệ, nó đề phòng sâm nghiêm, nó tượng trưng cho một Hoàng triều cao nhất tôn vinh cùng quyền lực. Nhưng đối với Tạ Y Nhân mà nói, tòa hoàng cung này trong trí nhớ của nàng, chỉ là một căn phòng chật chội âm u ẩm ướt rét lạnh, với một đống công việc nặng nhọc làm không hết.


Ngày xưa nàng làm giả y nô tỳ, nay lại vào cung cáo mệnh. Những câu chuyện người ta nói về quá khứ của nàng, không thể không kể đến đoạn ở trong hoàng cung này.


Tám năm trước, nàng đường đường là con gái của Trấn Quốc công, là người có triển vọng được tuyển làm hoàng hậu nhất, nhưng tại một hồi tiệc ngày xuân làm phản, cửa nát nhà tan, nàng trở thành con gái của kẻ nghịch thần, phải làm tội nô giả y cung. Bốn năm trước, thượng thư Giải Đông Phong thỉnh cầu tiên đế muốn thành thân với nàng, một tờ chiếu thư hạ xuống, nàng biến hoá thật nhanh chóng, trở thành Thương Thư phu nhân, hưởng nhất phẩm cáo mệnh.


Được đõ xuống xe ngựa, khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn toà cung điện này, trong lòng nàng cơ hồ lập tức sinh ra một cỗ tình cảm kháng cự.
“Giải phu nhân, xin mời đi bên này.”


Đáng tiếc không thể bỏ đi, cũng đi không xong. Tạ Y Nhân hướng thái giám dẫn đường gật gật đầu, sau đó hắn dẫn nàng đến một nơi nào đó, ở đó đã sớm tụ tập một đống phu nhân cáo mệnh cũng các tiểu thư.


“Giải phu nhân thật sự là lâu rồi không thấy đâu, tính từ đại lễ sắc phong Hoàng hậu đến giờ, cũng đã hơn hai tháng rồi đúng không?”


Bởi vì nàng không phải dịp bất đắc dĩ thì cũng không tham dự các loại tụ hội, chính vì thế nên các phu nhân tiểu thư này độ tò mò đối với nàng suốt bốn năm nay vẫn chưa hề giảm, vừa thấy nàng liền chạy lại vây quanh.


Một vị phu nhân lấy khăn tay che miệng cười nói: “Đó là vì Giải đại nhân thật thật đau lòng phu nhân, che đậy không đánh để nàng đi ra.”


Đối mặt với trêu chọc như vậy, một nữ tử sẽ có phải ứng như thế nào nhỉ? Tạ Y Nhân căn nhắc một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Phu nhân chê cười, kỳ thực là ta quá mức vụng về, tướng công e sợ làm trò cười cho người trong nghề nên mới để ta ở trong nhà.”


Nàng quả thật đoán không sai, nghe được câu nói của nàng, quả nhiên các phu nhân đều vừa lòng nở nụ cười.
Lại một vị phu nhân lời nói đầy ý tứ nói: “Giải phu nhân một mình phải quản lí toàn bộ nhà cửa, nói vậy chắc là thập phần vất vả?”


Câu này rõ ràng là châm chọc tướng công nàng keo kiệt, ngay cả một người hầu cũng không nỡ bỏ qua, nàng là một người chủ tử lại phải sống như tôi tớ. Trong đám người, có vài người đã không giấu được cười trộm.


Tạ Y Nhân cảm thấy đây chắc là báo ứng. Tướng công của nàng ở trong triều đình cướp đoạt hết con đường công danh của trượng phu các phu nhân ở đây, đương nhiên các nàng sẽ tìm nàng báo thù. Cũng chẳng có gì to tát, bị tổn hại một hai câu cũng sẽ không phải là mất đi khối thịt, ngược lại lại thấy tội nghiệp các nàng, bị tướng công nàng cướp đoạt hơn phân nửa thật là mấy khối thịt mấy tầng da. =.=


Nàng vờ khờ ngốc trả lời: “Không vất vả, phủ đệ lại không lớn, hơn nữa còn có một vị ma ma giúp đỡ.”
Một câu này hiển nhiên rất hợp với tâm ý của các vị phu nhân, vài anh mắt còn đảo qua lại, đều lộ ra ý vị thâm trường(ý tứ sâu xa) tươi cười.


Tạ Y Nhân đương nhiên biết rõ những ánh mắt kia đều mang hàm ý vui sướng khi người khác gặp hoạ, các phu nhân kia cho rằng nàng không cậy mạnh, chính là vì thật khờ, cái gì cũng không biết. Kỳ thực các nàng kia không biết được rằng, vị đầu bếp hộ viện kiêm luôn quản gia phòng thu chi trong phủ thượng thư là một mama thực sự rất lợi hại, nghe nói khi tuổi trẻ là một thế hệ ma nữ tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ, còn được người đời xưng tên là “Tia chớp điêu”.


(Min : Y Nhân tỷ làm cho muội hiểu được sâu sắc câu nói : thông mình nhưng vờ ngốc nghếch mới thật sự là thông minh!)
Bất quá nếu nàng để lộ ra sẽ hỏng bét quần chúng thích nghe ngóng, nàng cũng sẽ không thể tàn nhẫn đi đánh nát ảo tượng tự cho mình là thông minh của các nàng não bổ như vậy.


Nàng vẫn ra vẻ sợ hãi, mở to đôi mắt một cách mờ mịt, thiên chân(ngây thơ) nhìn mọi người.
“Giải phu nhân.” Một tiếng nói lanh lảnh chói tai của thái giám vang lên, “Hoàng hậu nương nương triệu Giải phu nhân yết kiến!”


Đến tận bấy giờ, trên mặt Tạ Y Nhân mới xuất hiện loại biểu tình khác với hai loại khϊế͙p͙ đảm ngại ngùng lúc trước.


Loại vẻ mặt này khi nàng gặp đương triều hoàng hậu nương nương xong lại càng thêm rõ ràng, nàng nhìn thấy một thân phương bào của hoàng hậu phất phất bảo toàn bộ cung nữ lui ra, sau đó mũi chân khẽ điểm nhẹ một cái, dùng kinh công bay đến bên cạnh nàng, rồi ngay lập tức ngã vào trong lòng nàng.


“Khinh Ba, nhân gia ta nhớ người muốn chết a ~~~ đến đây đến đấy, mau để cho mama kiểm tra thân thể, hoàn hảo hoàn hảo, ngực ra ngực mông ra mông, còn có thể bán được giá cao!”
Thanh âm thực quyến rũ làm cho người ta nhũn cả xương cốt, động tác ɖâʍ đãng lại làm người ta giận sôi.


Tạ Y Nhân, cũng chính là Phạm Khinh Ba, nhanh chóng bắt được tay của ‘Hoàng hậu nương nương’ đang ở trước ngực nàng vừa xoa vừa nắn, trán nổi gân xanh, “Mama người cái đầu! Vân Thải Thải, cầu xin ngươi nhớ lại a, ngươi hiện tại không còn là tú bà của Cực Lạc lâu nữa, mà là Hoàng hậu của Phượng Thị Hoàng triều! Mà ta cũng không phải hoa cô nương* nhà ngươi!”


(*kĩ nữ )
Phạm Khinh Ba phát hiện, nàng và “Hoàng hậu” thật sự duyên phận không phải là ít.


Khi nàng trọng sinh trên người Tạ Y Nhân – con gái của Trấn Quốc công, vừa vặn là làm hoàng hậu bất thành mà trở thành tội nô. Sau khi Giải Đông Phong cưới nàng ra khỏi cung, nàng liền kết bạn với hai vị nữ tử vô cùng kì quái. Một người là Hoàng hậu thanh minh của tiên đế(vua trước), Ngọc Cao Dung truyền kì, một người khác chính là cái vị trước mặt này đây, trước kia là thiên hạ đệ nhất tú bà, còn bây giờ là đương triều hoàng hậu.


Cùng thê tử của hai hoàng đế trở thành bạn tốt, đây chính là điều duy nhất khiến nàng cảm thấy bản thân không uổng khi xuyên qua đến đây.


Đáng tiếc là hai vị hoàng hậu này thế nào cũng không chịu thua kém. Một người thì làm hảo hảo Hoàng hậu không muốn, cứ cố tình trốn đi, bị tìm được thì lại đùa giỡn Hoàng thượng mang cầu* chạy mất, khiến cho tiên đế một phen hoả thiêu Ngọc Dao cung giả chết, thuận tiện hãn hại luôn nhân tình của Vân Thải Thải là Minh Nguyệt công tử lam hoàng đế; vị còn lại cũng không kém cạnh là bao, nghề gì không thích lại thích làm tú bà chuyên diễn xướng(hát), khiến cho ngay cả đứa nhỏ tám tuổi cung phải bỏ chạy, vừa được sắc phong làm Hoàng hậu không bao lâu liền để lại thư trốn đi, nói muốn tìm một nơi không có ai nhận ra để mở lại thanh lâu.


(*cầu : cái khánh bằng ngọc, ở đây là cái ngọc tỷ của hoàng hậu)
“Đúng rồi, ngươi lần này làm sao nhanh như vậy đã bị bắt trở về rồi?”


Nàng nhớ bị hoàng hậu này đi lâu đây nhất là chạy đến quan ngoại(biên ải) một năm rưỡi, bất quá lúc đó Minh Nguyệt công tử còn chưa lên làm Hoàng đế.


Cái này không hỏi thì không sao, vưa nhắc đến một cái, Vân Thải Thải liền đầy mình hoả, nhíu mày trừng mắt, ngũ quan diễm lệ như hoa hồng nở rộ. Nàng mắng: “Còn không phải do thế lực của ảnh các sao! Thanh Minh trước kia nói ảnh vệ* có bao nhiêu lợi hại ta còn tưởng hắn khoa trương, đồ vương bát đản, rốt cuộc là tên chết tiệt nào phát minh ra cái đội ảnh vệ hoàng gia này!”


(* một loại thị vệ có nhiệm vụ bảo vệ hoàng tộc)
Phạm Khinh Ba liếc mắt dò xét Vân Thải Thải đang phát điên một cái, không mặc không nhạt nói: “Ngươi chẳng lẽ không hội lấy bỉ chi đạo còn thi bỉ thân*sao.”


(* câu này hảo hữ nào bik chỉ ta nhá, ta chỉ biết đại ý nó là thu kẻ địch làm người của mình thì phải @,@)
Vân Thải Thải nhìn nàng, “Ngươi nói…”


“Nếu ảnh vệ lợi hại như vậy, sao không thu phục làm người của mình? Thanh Minh ngơ ngác như thế còn có thể khiến cho hai người ảnh vệ đối với nàng ấy trung thành thề sống thề chết bảo vệ, ngươi thông minh xinh đẹp như vậy còn sợ không thu phục được mười tám người kia sao?”


(Thanh Minh là tên của vị hoàng hậu tiên đế ý)
Đôi mắt mị xinh đẹp của Vân Thải Thải bỗng loé lên, lộ ra nụ cười loại hồ li còn thua xa, nhéo nhéo khuông mặt Phạm Khinh Ba: “Ngươi đúng là lắm mưu ma chước quỷ!”


Nhéo thêm vài cái mới thu tay, nàng nhíu mày nói, “Khinh Ba, ngươi dạo này sao dung nhiều son phấn vậy?” Nhéo một cái mà ra đầy tay của nàng.
“Uy! Lớp hoá trang của ta!”
Phạm Khinh Ba vội vàng đẩy nàng ra, chạy đến chỗ bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm lại.


Kiếp trước nàng từng học qua trang điểm, bởi vậy nên khi phát hiện bộ dáng bản thân càng ngày càng không giống Tạ Y Nhân, cũng không kinh hoàng nhiều lắm. Dù sao Giải Đông Phong cũng có tiếng là quái nhân, nàng không tham dự các loại tiệc tùng lễ hội cũng không lấy gì làm là, ngẫu nhiên mới gặp phải bữa tiệc không thể không đến này, cũng có thể dùng lớp hoá trang để che dấu.


Lông mi sửa nhỏ đi một chút, mắt kẻ to ra một chút, gò má đánh nhiều phấn một chút, hai bên má thì cho giống màu da một chút, một đôi mắt thật to trên khuông mặt nhỏ nhắn trắng hồng như tiên nữ mĩ nhân giấng trần xuất thế. Lại thêm chút kỹ xảo dịch dung, bất kì ai cũng không thể nhận ra Thượng thư phu nhân cũng với Khinh Bạc nữ ngày thương trong thành là một người.


“Nương nương, phượng liễn(kiệu) đến.”
Ngoài cửa, một giọng nói tinh tế ôn nhu vang lên.


Vân Thải Thải bĩu môi, gọi Phạm Khinh Ba đi ra ngoài, còn không ngừng lảm nhảm: “Thôi thôi thôi, thôi hồn nha, chính là tại cái dạng này nên ta mới không cần làm hoàng hậu. Hừ, sớm muộn gì ta cũng phải thông đồng với vài ảnh vệ bỏ trốn!”


Phạm Khinh Ba bị lôi kéo đi có chút đăm chiêu nhìn về phía không trung, khoé miệng gợi lên một nụ cười không rõ hàm xúc.


Vân Thải Thải người này này thường thông minh chết người, nhưng chỉ khi tới gần phạm vi ba dặm của Minh Nguyệt, chỉ số thông mình liền giảm xuống một cách đáng thương =.=. Nàng thích trốn đi như vậy, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Minh Nguyệt nhất định đã phái ảnh vệ canh gác ngày đêm, nói cách khác đoạn đối thoại vừa rồi đều đã bị nghe được.


Ai nha nha, không biết ảnh vệ đại nhân nghe khi thấy hoàng hậu nói muốn câu dẫn hắn bỏ trốn cảm giác như thế nào nhỉ?
Đang ẩn mình ở một nơi bí ẩn nào đó, hai ảnh vệ không hẹn mà cùng rùng mình một cái.


Phạm Khinh Ba đi theo Vân Thải Thải đến bên ngoài điện Phương Nghi thì mỗi người đi một ngã, một cung nữ dẫn nàng ngồi vào vị trí. Chỗ của nàng ở bên cạnh Giải Đông Phong, điều này làm nàng thở phào nhẹ nhõm, may mắn không cần ngồi cùng đám phu nhân kia.
“Ngươi có khỏe không?”


Giải Đông Phong nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, người khác còn cho rằng phu thê hai người tình thâm, kỳ thực hắn chính là đang xoa cho phấn trên mặt nàng nhạt bớt.


Phạm Khinh Ba cảm kích ngoắc ngoắc môi, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhạo khinh thường, nàng giương mắt lên liền thấy, kém một là kinh ngạc đến lật bàn….. con hổ cha! Ngồi đối viện nàng cư nhiên là một nhà Chu tướng quân! Chu tướng quân ngồi đối diện Giải Đông Phong, mà Chu Tử Sách ngồi đối diện nàng! Nàng quay đầu nhìn Giải Đông Phong, hắn cư nhiên còn trả cho nàng ánh mắt thật vô tội? Đây căn bản chính là chờ xem kịch vui a!


Hai người trao đổi ánh mắt như vậy, ở trong mắt Chu tướng quân, hiển nhiên trở thành liếc mắt đưa tình, ý khinh thường trong mắt càng tăng lên.


Giải Đông Phong nhìn ra Phạm Khinh Ba có chút không được tự nhiên, liền châm một li trà cho nàng, thấp giọng nói: “Thoải mái thoải mái một chút, bọn họ không nhận ra đâu. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không biết đối với ta tình huống như vậy rất đáng để chơi sao?”


Cuối cùng vẫn là một câu nói biểu lộ bản tính.
Phạm Khinh Ba cúi đầu cắn răng nói: “Ngươi đây là đang chơi với lửa!”
Thanh âm của nàng rất nhanh bị một trân nâng cốc chúc mừng át đi.


Hoàng đế ngồi ở vị trí bên trên không biết là nói gì, mọi người nhất tê tung hô vạn tuế, sao đó nâng chén cộng ẩm. Kế tiếp, tiếng trúc thanh nhã vang lên, một nhóm mĩ nhân từ ngoài cửa tiếng vào, múa cùng hát vô cung xinh đẹp, đẹp không sao tả xiết. Các tân khách nhìn không chuyển mắt, tự nhiên sẽ không phải hiện ta ở giữa sân đang có hai người đang ăn uống thập phần thất lễ tồn tại


Giải Phạm hai người tuy là phu thê hữu danh vô thực*, nhưng là ở phương diện này lại ăn ý khó có ai bằng. @,@
(*hữu danh vô thực: chỉ trên danh nghĩa chứ không có thực)
“Ngô ngô, tay nghề của ngự thiên phòng thật tốt, khó trách ngươi thích tham gia yến tiệc trong cung như vậy.”


“Không phải vậy, phải nói là, chỉ cần là yến tiệc, ta đây đều thích, chỉ là tiệc tùng trong các quan viên thường thường phải được mời, tính không ra tính không ra. Ngô, cái chân giò này thật ngon a. Ai nha, chỉ cần nghĩ đây đều là miễn phí, ta liền ăn đặc biệt vui vẻ.” (_._”)


“… Quỷ hẹp hòi, sớm muộn cũng no chết ngươi.”


Khi khúc nhạc ca múa dừng lại, hai người sớm đã khôi phục lại bộ dáng tao nhã đoan trang. Chính là cẩn thận nhìn một chút, vẫn có thể phát hiện, trên bàn người khcs vẫn còn đầy rượu và thức ăn, mà trên bàn trước mặt hay người này đã sớm hết sạch, đã được bưng hoa quả trà bánh trang miệng đến.


Phạm Khinh Ba được ăn cống phẩm hiếm thấy là quả lưu ly, tư thái càng vui mừng, so với không khí không được tự nhiên đã sớm bị nàng quăng ra sau đầu.
Lúc này, Hoàng đế đại nhân ngồi trên cao nâng chén rượu nóng, hào hứng nói.


“Thường nghe thấy Chu tướng quân có một người con trai, kiếm pháp cao siêu, không biết trẫm có vinh dự được thưởng thức hay không?”
Một lưu ly quả cứ như vậy mắc nghẹn trong cổ họng của nàng.