Bây giờ. . . . . . là tình huống gì thế này?
Mặc cho Phạm Bỉnh ôm đùi nàng khóc đến kinh động trời đất quỷ thần, nhìn thấy tam cô lục bà đứng đầy cả một phòng, Phạm Khinh Ba cảm thấy đầu mình như bị người ta phang cho một cái. Hình ảnh giết chóc không có xuất hiện như trong dự đoán, thời điểm vọt vào phòng chỉ thấy tất cả bừa bãi không chịu nổi, chất chồng rương rương hòm hòm.
“Chủ nhân a người về thì tốt rồi! Những người này ăn no không có chuyện gì làm! Bọn họ tự tiện xông vào nhà dân muốn ép dân lành làm kĩ nữ này! Ô ô ô. . . . . .”
Ép dân lành làm kĩ nữ? Chẳng lẽ muốn bán Phạm Bỉnh đi làm kỹ nam sao? Tú bà ở đâu mà dám dũng cảm tiếp cận thế này?
“Muội muội đã trở lại a, mau đến xem xem, hai tấm vải này, muội thích tấm nào?”
“Tiểu Phạm, nhìn tấm trên tay ta này, tấm này tốt!”
Tẩu tử nhà họ Trần và Ngũ Ty mỗi người cầm một tấm vải líu ríu hỏi, màu đỏ chót đáng sợ kia làm cho nàng hoa hết cả mắt.
“Không muốn tấm nào cả! Hừ!” Phạm Bỉnh há mồm nhe răng rống lên.
“Aizz, luyến tiếc chủ nhân nhà ngươi sao? Ngoan nào ngoan nào, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, ngươi phản đối cũng không ích gì đâu.”
Thấy mọi người trong phòng thi nhau cười to, Phạm Bỉnh càng tức giận thở hổn hển, sắc mặt Phạm Khinh Ba bắt đầu trở nên kì lạ. Nàng kéo Phạm Bỉnh đang quỳ dưới đất ôm đùi mình dậy che chở sau lưng, nhíu mày hỏi: “Thế này là sao? Các ngươi muốn bán Phạm Bỉnh ít nhiều cũng phải hỏi ta có đồng ý không chứ? Dù sao giá cả cũng phải do ta tính?”
Phụt! Ha ha ha ha . . . . . .
Đám làng giềng đứng trong góc càng cười lợi hại hơn. Phạm Bỉnh kéo kéo góc áo của nàng: “Không phải bán ta, là bán ngươi.”
“Bán ta không phải càng nên hỏi ta trước à?”Phạm Khinh Ba trừng mắt chống nạnh, sau đó phát hiện có gì đó không đúng, “Bán ta? Bán cho ai?”
“Cho phu tử a!” Mọi người trăm miệng một lời nói.
Nhìn theo ánh mắt của mọi người, thấy người nàng cố ý bỏ qua từ lúc vào nhà tới giờ nhưng không thể bỏ qua được, chính là kẻ mất tích nhiều ngày nay – Thư Sinh. Chỉ thấy hắn vẫn là một thân nho sam (áo của người đi học thời xưa), nhưng lại có chút phong trần mệt mỏi, trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn có chút ửng hồng. Hắn thấy nàng nhìn về phía hắn, nhất thời chân tay có chút luống cuống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên cho tay vào trong ngực.
Không phải định lấy vũ khí ra chứ?
Hai hàng lông mày của Phạm Khinh Ba kinh ngạc nhướn lên, nàng vội vàng túm lấy Phạm Bỉnh che ở trước người ( Lam Lam: chết mất, ban nãy còn lôi ra che sau lưng , giờ có nạn lại lôi PB ra che trước ng ), quên sạch chuyện ban nãy còn liều chết xông vào hô “Mọi chuyện không liên quan đến Phát Bệnh.”
Thư Sinh lấy ra một quyển sổ nhỏ, nhìn nàng bằng đôi mắt trong veo như nước, long lanh nhìn thấy từng gợn sóng, tiến từng bước về phía nàng, hai tay đưa lên.
“Đây là cái gì?” Không giống ám khí nha. . . . . . Tên ngốc này sao lại khôi phục bộ dạng lúc ban đầu rồi? Chẳng lẽ hắn đã quên những gì nhìn thấy hôm đó?
Thư Sinh giương mắt nhìn nàng, lại ngại ngùng cúi đầu, “Thư mời.”
“Thư mời? Thư mời gì? Trường tư của ngươi muốn mời người sao?” Phạm Khinh Ba từ sau lưng Phạm Bỉnh hồ nghi nhô đầu ra, đòn lấy thư mời, vừa mở ra vừa tỉ mỉ tính toán nói, “Thân là chưởng quầy quyền thế nhất kinh thành, giá trị con người ta rất cao, trường của các ngươi trả lương như thế nào? Có bảo hiểm, lương hưu…v.v…? Nghỉ phép —— má ơi đây là cái gì!”
Quyển sổ nhỏ như củ khoai lang nóng phỏng tay bị nàng ném ra ngoài, Thư Sinh vội vàng đón lấy. “Là thư mời.” Thấy vẻ mặt nàng vẫn mơ hồ, Thư Sinh lại nói: “Thư mời nạp chinh( ), còn lễ thư tại hạ đã giao cho tẩu tử nhà họ Trần rồi.”
Nạp chinh. . . . . . Thư mời. . . . . . Lễ thư. . . . . .
“Giả vờ hồ đồ cái gì nữa nha đầu chết tiệt này, phu tử thế này cũng đã là quá trọng lễ nghi rồi.”
Tẩu tử nhà họ Trần nhéo tay nàng một cái, rốt cục cũng nhéo tỉnh nàng. Đám lùng nhùng này đích thực là tam thư lục lễ( ) trong truyền thuyết a!
Phạm Khinh Ba lập tức đẩy đám người vây quanh bên cạnh ra, thẳng tắp đi đến trước mặt Thư Sinh, “Ngươi muốn thành thân với ta?”
Chạm đến ánh mắt hung dữ của nàng, môi Thư Sinh run lên, nhưng vẫn kiên định nói: “Đúng, tại hạ muốn thành thân với Phạm cô nương!” Lại yếu ớt bồi thêm một câu, “Nàng, nàng….. ánh mắt hung dữ hơn cũng không doạ được tại hạ . . . . . .”
“Ngươi ——” Đang nói nghiêm túc, ngươi lại lảm nhảm gì! Cảm nhận được vô số ánh mắt nóng rực sau lưng, Phạm Khinh Ba toàn thân cứng ngắc, lập tức cắn răng kéo Thư Sinh, “Ngươi đi theo ta!”
“Ha ha, tiểu biệt thắng tân hôn* a!”
(*Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn. Thực tế là như vậy, đêm tân hôn vừa mệt sau bao ngày lo cưới, lại lạ lẫm, ngại ngùng cho cả hai bên, khi vợ chồng quen hơi bén nết xa nhau vừa nhớ và mong đợi khao khát thì… đêm tân hôn không thể bằng… về mọi phương diện.)
“Người trẻ tuổi thể lực thật tốt a ~!”
Rất nhanh, mấy lời nói đùa này đó đã sớm bị bọn họ phớt lờ ở phía xa xa, nàng kéo hắn đến một cái ngõ cụt nhỏ mới chịu dừng lại.
Giờ phút này Phạm Khinh Ba xem như hiểu được, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Thư Sinh này đối với nàng thật sự là không chút băn khoăn. Có điều mọi chuyện cũng không vì vậy mà tốt hơn chút nào, Sính thư (quyển sổ ghi các loại sính lễ), lễ vật quá nhiều, Thư Sinh này muốn đùa quá hoá thật, muốn làm cho nàng cùng quá hóa liều* à?
(*nguyên văn: 逼上梁山:bức thượng Lương Sơn : Câu chuyện những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện Thuỷ hử, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng ví với việc vì bị ép quá nên phải làm một việc gì đó)
“Phạm cô nương, chúng ta bỏ đi như thế, có phải có chút thất lễ không?”
Thư Sinh ậm ừ hỏi, cảm giác cánh tay bị nàng nắm tê dại muốn rời ra.
“Thất lễ cái ——” Nhìn khuôn mặt tiểu bạch thỏ Thư Sinh đang bày ra, nàng đột nhiên cảm thấy chữ “rắm” kia không tài nào phun ra được, tức anh ách lắc đầu, rồi tiếp tục nói, “Ngươi mang theo cả đám người tự tiện xông vào nhà người ta là có lễ lắm sao?”
“Việc đó. . . . . . tại hạ là tới đưa thư mời, đương nhiên không giống nhau.”
Phạm Khinh Ba hừ một tiếng buông tay hắn ra, cả người dựa vào tường, chân nhón nhón chạm đất, từ dưới ngẩng lên nhìn hắn. Thẳng đến khi hắn mặt đỏ tai hồng lại bắt đầu chớp chớp mắt theo bản năng mới hỏi: “Mấy ngày nay ngươi đi đâu?”
Giọng nói mềm mại ấm áp của Thư Sinh vang lên trong ngõ nhỏ.“Tại hạ trở về cố hương một chuyến.”
Đợi nửa ngày không thấy câu tiếp, nàng đạp hắn một cước, không quá mạnh. “Không cần quất một roi đi một bước*, nói rõ ràng đi.”
(*Ý là không cần hỏi sao thì chỉ trả lời đúng câu đấy ^^)
Hắn ẩn ẩn cảm thấy thái độ của nàng với hắn hình như hơi thay đổi, trong lòng có chút không yên, tiếp tục nói: “Trước đó tại hạ đã nói với Phạm cô nương rồi mà, đợi về quê xong, tìm được trưởng tộc thay mặt cha mẹ viết sính thư, lễ thư, còn có mấy công việc nhỏ nhặt liên quan đến gia phả.”
“Từ từ, ngươi nói với ta khi nào?”
Thư Sinh mặt đỏ hồng, cúi đầu, “Chính là buồi tối hôm đó. . . . . .”
Phạm Khinh Ba từ từ nhổm dậy, hai mắt mở lớn nói, “Việc ngươi nói đêm hôm đó chính là mấy chuyện này sao?” Mấy câu hắn lẩm bẩm trong lúc phát ngốc mà nàng coi là không quan trọng đó chính là những lời này sao? Khoan đã…. “Sau khi thấy cánh tay của ta, ngươi chỉ nghĩ đến những việc này thôi sao?!”
Mặt Thư Sinh càng đỏ hơn, “Tại hạ nhìn thấy thân thể của cô nương, đương nhiên. . . . . .”
Tiếng nói rất nhanh bị Phạm Khinh Ba cắt ngang, “Đây căn bản không phải là vấn đề chịu hay không chịu trách nhiệm có hiểu không? Ta hỏi cảm giác của ngươi kia! Ngươi nhìn thấy cánh tay của ta, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngươi, ngươi không có suy nghĩ khác?”
“Suy nghĩ khác?” Thư Sinh không rõ nàng vì sao nhìn như thực tức giận vậy, vì thế thật cẩn thận hỏi lại, “À ừm, như là nõn nà?”
Ngũ Tỷ nói nữ nhân đều thích nghe lời khen, hay là Phạm cô nương không để ý chuyện bị hắn thấy, mà là để ý hắn sau khi xem xong lại không được khen ngợi?
Phạm Khinh Ba thiếu chút nữa hộc máu, “Ai muốn nghe cái này a! Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy là ta quá trắng sao?!”
Không đúng, lời này nói ra kiểu gì cũng thấy kì lạ. . . . . .
“Đúng là trắng.” Thư Sinh sửng sốt hồi lâu, chăm chú nghiên cứu xem “quá trắng” với “nõn nà” hắn nói khác gì nhau .
Phạm Khinh Ba cảm thấy mình lại nói lời vô ích rồi, đang cân nhắc nên tìm từ gì để nói, lại nghe thấy hắn nghi hoặc than thở: “Trắng. . . . . . chẳng lẽ không đúng sao? Trong sắch nói nữ tử như châu như ngọc, chẳng phải là trắng đến trong suốt sao…?” Nói xong nhất thời giật mình.
“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .” Ngươi nửa ngày, nhưng thực ra là tức cười đến nghẹn không nói nổi.
Thư Sinh thấy nàng có vẻ không tức giận, trong lòng vui vẻ, cảm thấy thời cơ tới rồi. Hắn lấy một cái hộp trong bai vải trên người ra, trân trọng đưa cho nàng sau đó giương mắt tỏ ve chờ mong nhìn nàng.
“Đây là cái gì?”
“Diệp Vô Tâm nói nàng nhìn cái này xong nhất định sẽ đồng ý gả cho ta.”
Diệp Vô Tâm? Cho nên cái hộp này là nguyên nhân hắn xuất hiện ở Linh Lung các sao? Nàng tràn ngập hoài nghi mở hộp, dưới cái nhìn chăm chú mãnh liệt của hắn, tay có chút run rẩy. Trong hộp được bọc bằng lụa là một chiếc vòng tay bằng bạc nối liền với nhẫn còn có tua trang trí. Nàng hoang mang ngẩng đầu, thấy Thư Sinh thần bí cười, cúi đầu đeo vòng tay và nhẫn cho nàng, sau đó lùi lại đứng bên cạnh nàng.
“Nắm chặt tay lại, sau đó dùng lực kéo sợi tua dài nhất.”
Tuy hoàn toàn không hiểu gì nhưng nàng vẫn làm theo lời hắn, giơ tay, kéo sợi dài nhất, không phản ứng.
“Dùng thêm lực một chút.”
“A, nếu mà đứt không được bắt đến ta nha.”
Nàng ngượng ngùng nói, sau đó dùng sức kéo một cái, tiếp theo nghe thấy “viu” một tiếng, chiếc nhẫn trên ngón áp út nháy mắt bắn ra một cây ngân trâm!
“A!” Nàng kinh ngạc vui sướng nhảy dựng lên, “Này này này, đây là ám khí trong truyền thuyết?” Nói xong lại khẩn cấp chạy sang chỗ tường đối diện xem cây ngân châm vừa phóng ra kia, “Thật thần kỳ! Phải rồi, ngân châm này có độc không thế?”
“Chỉ là thuốc mê thôi.” Thư Sinh lắc đầu, thấy Phạm Khinh Ba vui vẻ cũng cười híp mắt.
Nhưng vui vẻ không được bao lâu, nàng đột nhiên cẩn thận quay lại, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Nếu không cẩn thận tự bắn vào mình thì sao bây giờ?”
Thư Sinh mỉm cười, giải thích cho nàng các cơ chế trong đó.
Hoá ra đồ chơi này có một cơ quan nhỏ, lúc bình thường không có việc gì thì sẽ đóng chặt, dù có kéo dây thế nào cũng không bắn ra ngân châm được. Cho dù là vậy nhưng Phạm Khinh Ba vẫn cảm thấy có vẻ nguy hiểm. Ngắm nghía một lúc rồi lập tức muốn tháo ra, “Vẫn nên tháo ra thôi, không làm gì sao có thể nhận lộc.”
A. . . . . Sao không tháo ra được? Rõ ràng vừa nãy Thư Sinh đeo vào thật dễ dàng a!
“Phạm cô nương, không phải là không làm gì không được hưởng lộc, đây là đáp lễ. Nàng tặng trâm gỗ, tại hạ đáp lễ vòng bạc.” Thư Sinh cười đến có chút ngại ngùng, thấp giọng ngâm thơ,“Đầu chi lấy mộc đào, báo chi lấy quỳnh dao, phỉ báo cũng, vĩnh nghĩ đến hảo cũng( ).”
Bàn tay đang cố tháo vòng của Phạm Khinh Ba đột nhiên dừng lại, ngón tay chạm đến một điểm hơi nổi lên, cảm giác này, cảm giác này. . . . . .
“Thư Sinh, Ngân bút của ngươi đâu?”
Nàng đột nhiên gấp giọng hỏi, Thư Sinh hé miệng cười, chỉ chỉ chiếc vòng trên tay nàng.
“Ngươi ngàn vạn lần đừng có nói với ta . . . . . Ngươi đem binh khí xếp thứ hai trong bảng xếp hạng binh khí làm thành vòng bạc cho ta?” Phạm Khinh Ba cả người ngây ra như phỗng, chỉ có dao động mãnh liệt trong mắt thể hiện sự rung đông mãnh liệt trong lòng nàng.
“Ừ. Lần trước, tại hạ thấy cô nương thực sự thích ngân bút, còn từng nói muốn sửa thành trâm cài tóc cho nữ, tại hạ vốn cũng nghĩ như vậy. Nhưng là đêm đó, đêm đó nhìn thấy tay nàng. . . . . . Đột nhiên trong đầu có ý nghĩ, có lẽ nhẫn và vòng tay có vẻ tốt hơn?” Thư Sinh nói nói xong, nhìn thấy nàng vẻ mặt hoảng hốt thì trong lòng cũng hoảng hốt, thật cẩn thận hỏi:“Phạm cô nương, nàng, nàng không thích sao? Hay, hay là đổi thành trâm cài tóc?”
Thấy nàng vẫn không phản ứng, Thư Sinh càng sốt ruột, thầm nghĩ Diệp Vô Tâm này ăn nói lung tung, Phạm cô nương vẫn không muốn gả cho hắn! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thư mời, tín vật đều tặng vẫn vẫn vô dụng. . . . . . Bỗng dưng hắn nhớ tới Ngũ Tỷ trước khi nàng về có dạy hắn một cách.
Tuy rằng rất không muốn dùng, nhưng là, nhưng là. . . . . . Thư Sinh cắn chặt răng, mở miệng,“Nghe nói, nghe nói hôn lễ của Chu giáo úy và Từ tiểu thư đã định rồi, nàng lẫn trước cũng đã nói, muốn đánh cuộc với hắn, sao không, sao không —— ưm!”
Thư Sinh trợn mắt, chớp cũng không dám chớp, nhìn thấy nàng mạnh mẽ bổ nhào về phía trước chặn miệng hắn, bằng… miệng mình.
Hắn còn chưa kịp đáp lại, nàng lại mạnh mẽ bứt ra, tay vẫn ôm cổ hắn, nàng nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng lại xúc động.
“Đây không phải phi lễ, không phải khinh bạc cũng không phải xâm phạm, mà là —— Thư Sinh, lấy ta đi!” (Lam Lam: đọc đến đây mà tacười đén suýt rách mép …phục Khinh tỷ thiệt… Min: ta bó chân với tỷ ý lâu r", yêu mỗi Thư ca thui >0
Chú thích:
nạp chinh: phong tục hôn nhân của người Hán cổ đại . lưu hành vu cả nước rất nhiều khu.” Lục lễ” trung đích đệ tứ lễ. cũng xưng” nạp thành” . tức nhà trai nạp cát hướng gia đình nhà gái tặng sính lễ.《 lễ nhớ • sĩ hôn lễ 》khổng dĩnh đạt sơ: ” nạp chinh người, nạp sính tài cũng. chinh, thành cũng. trước nạp sính tài rồi sau đó hôn thành.” kinh này nghi lễ hôn ước hoàn toàn thành lập.《 tấn thư • chí mười một 》: ” rất khang tám năm, quan lại tấu: hôn lễ nạp chinh, đại hôn dùng huyền huân bó buộc bạch, thêm khuê, mã hai tứ. vương hầu huyền huân bó buộc bạch, thêm bích, thừa mã. thầy thuốc dùng huyền huân bó buộc bạch, thêm dương.” tống đại sở dụng lễ vật không hề tuần hoàn chu chí, vàng bạc lăng quyên, các y cấp bậc mà định. minh đại sính lễ đề xướng tiết kiệm.《 minh sử • chí ba mươi mốt 》 phẩm quan hôn lễ: ” nạp chinh như cát nghi, thêm huyền huân, bó buộc bạch, hàm thư, không cần nhạn.” nghi thức bắt chước tống chế: ” tân đọc diễn văn viết: mỗ quan lấy phu thê nặng, thêm huệ mỗ quan, dẫn theo điển lễ. không hề ưỡn chi tệ, dám thỉnh nạp chinh.” chủ hôn người viết: ” mỗ quan huống kuàng mỗ lấy lễ trọng, mỗ dám không bái chịu.” tân lấy hàm thư thụ chủ hôn người, chủ hôn người cũng đáp lấy hàm thư.” tới cận đại, vô” nạp chinh” tên, mà có tặng lễ chi thật, hoặc cũng chi vu nạp thải, hoặc càng xưng nạp tệ.1920 năm 《 anh sơn huyện chí》: ” hôn lễ cổ có nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kì, thân nghênh sáu lễ, nay chỉ dùng nạp thải, nạp tệ.” theo pháp luật ý nghĩa giảng, nạp chinh trọng ở hình thức, mà không ở vu số lượng, nạp chinh đích hoàn thành dấu hiệu
投之以木桃
报之以琼瑶
匪报也
永以为好也
Hán Việt:
Đầu chi dĩ mộc đào
Báo chi dĩ quỳnh dao
Phỉ báo dã
Vĩnh dĩ vi hảo dã
Dịch nghĩa:
Tặng ta nhánh quả đào
Ta tặng về quỳnh dao
Cần chi báo đáp vậy
Chỉ mong bên nhau đến đời đời !
(Min: Phần thơ không chắc hoàn toàn, ai thấy sai góp ý với ạ )
Ps: chiếc vòng kiêm nhẫn cưới của Khinh tỷ, ta không tìm được hình giống hoàn toàn, kết hợp 2 cái này có vẻ ổn