- Con ói rồi! – Arvid nói một cách vui vẻ. Đúng vậy. Cu cậu trớ đầy trên chiếc quần âu mới tinh của tôi, trên bộ áo liền quần của Nils và trên người thằng bé.
Đó là ngày đi làm thứ ba của tôi. Đáng lẽ thế. Arvid làm chuyện đó khi tôi dành ba phút vào nhà tắm để tô son, với thằng Nils nhằng nhẵng bám chân.
Thậm chí tôi không nghĩ nó bị ốm. Thằng bé chỉ phản ứng với chuyện gì đó. Sự thay đổi chẳng hạn. Thời gian vừa qua Arvid toàn ở nhà, và chắc chắn nó không biết phải làm gì ở nhà trẻ. Trong khi Nils thỏa thích chơi đùa trong gian phòng đầy gối và hò hét vui vẻ thì Arvid chỉ ngồi sát vào tường và nhìn những đứa trẻ khác vui chơi một cách trầm tư.
Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện thằng bé đã nhiễm lối suy nghĩ của Benny. Mấy cái trò dở hơi này để làm gì thế? Chẳng có ai làm việc ở đây sao?
Arvid chỉ khuây khỏa khi được ngồi vào khung dệt thảm bé tí. Thế rồi nó không thể ngừng lại được nữa. Nó dệt hết tấm thảm này đến tấm thảm khác như một thằng nô lệ. Những đứa trẻ khác tròn mắt nhìn Arvid, chúng rất ấn tượng với sự siêng năng quái gở của nó, và cũng đòi dệt thảm. Cuối cùng, cả nhà trẻ biến thành một xí nghiệp dệt thảm. Các cô bảo mẫu không tài nào lôi bọn trẻ ra sân chơi được nữa, ai cũng sợ sẽ bị thanh tra lao động sờ gáy.
Nhưng có thể vụ ói mửa này là có chủ đích. Thằng bé muốn giúp Benny phá hoại sự nghiệp đi làm của tôi. Tôi biết thừa Benny cũng rất muốn làm như vậy.
Mỗi buổi sáng, khi tôi lái xe đi, anh rời khỏi chuồng bò một lát và đứng đó nhìn tôi, hai vai rũ xuống, mặt tiu nghỉu như chó cụp đuôi. Anh còn đề nghị với tôi những điều hết sức phi lý: anh thích tôi nghỉ làm để ở nhà dệt những tấm thảm nhỏ, giống như thằng Arvid. Để có thể làm những bữa sáng thịnh soạn, bật lò sưởi hai lần mỗi ngày, làm việc trong chuồng bò và pha cà phê nóng bất kể ngày đêm.
Tôi thấy anh thật quá lạc hậu. Đương nhiên tôi có thể tìm thêm thu nhập bằng cách làm những việc lặt vặt ở nhà, nhưng tôi không biết ở thời này có ai kiếm sống cả đời bằng việc sửa quần áo hoặc nấu thức ăn, chưa kể đó là những việc mà tôi chẳng giỏi giang gì. Tôi lẩm bẩm rằng có lẽ anh cũng muốn tôi đi giặt thuê cho dân nhà giàu, hoặc tự lấy tóc mình bện thành đồ trang sức mang ra chợ bán… và mặt anh sáng rỡ như thể đó là những lời đề nghị nghiêm túc.
Chắc chắn tôi cũng có thể kiếm thêm thu nhập bằng công việc viết lách nhì nhằng: các bài phê bình, báo cáo, dịch thuật… Nhưng sự thật không chỉ nằm ở chỗ một công việc chính thức toàn thời gian vẫn cho thu nhập khá hơn. Tôi không muốn làm việc ở nhà với hai thằng con nghịch ngợm kéo dây tạp dề, rồi lại còn đủ thứ hạn chế nữa. Tôi muốn thấy lại chỗ làm của mình, muốn dấn thân vào một công việc mà mình đam mê, muốn có được sự thanh thản không bị trẻ con quấy rầy và muốn tán gẫu vào mỗi buổi trưa với những người có cùng mối quan tâm.
Có vẻ như anh cũng đoán được điều đó. Chắc đó là lý do khiến anh lâu lâu lại đánh xe lên chờ trước cửa thư viện và quan sát tôi. Tôi bực mình lắm, nhưng cũng cảm thấy ở anh một sự trìu mến ghê gớm, đến nỗi tôi vừa muốn đánh cho anh một cái lại vừa muốn ôm chầm lấy anh.
Càng ngày anh càng hờn dỗi nhiều hơn để khiến tôi hiểu mình đã bỏ sót điều gì đó. Lại xúc xích á? Em không thấy bao tay của thằng Arvid bị thủng à? Chẳng bao giờ có tất sạch trong cái nhà này sao? Và khi tôi cố gắng giải thích với anh là tôi phải làm việc tám tiếng mỗi ngày, mất một tiếng đi chợ, một tiếng lái xe, lại còn phải nấu bữa tối cho cả nhà cùng cái cậu người Latvia háu ăn kia nữa, anh chỉ nói nhẹ bâng:
- Muốn nghỉ ngơi thì họa may chỉ có xuống mồ!
Có lần, Benny nói rằng tất cả những gì tôi tìm kiếm chỉ để thỏa mãn bản thân mình và tôi chẳng đếm xỉa gì đến chồng con. Tôi lập tức phản công và hỏi anh động cơ nào khiến anh làm quần quật trong chuồng bò. Khoản thu nhập cao chót vót cuối mỗi tháng chắc?
Sau đó chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa. Có lẽ chúng tôi cảm thấy cả hai đều muốn thỏa mãn bản thân.
Khi Benny đưa cậu thực tập sinh người Riga về để có bầu bạn, tôi suýt nữa đã tung hê mọi thứ. Cậu ta ăn như hùm và rất kỹ tính trong chuyện giữ vệ sinh sạch sẽ. Tối nào cậu ta cũng vứt lại quần áo bẩn trên sàn phòng tắm và chờ đợi chúng được giặt là thắng thớm sáng hôm sau. Cậu ta dùng hết cả nước nóng.
Sau khi tôi về đến nhà, nước lúc nào cũng lạnh buốt. Tôi chưa kịp phàn nàn với Benny thì anh bảo rằng “từ giờ trở đi em lo liệu để chuẩn bị thức ăn sáng trước khi đi làm nhé, anh không có thời gian để nấu ăn cho cậu ta đâu!”
Đó là lần đầu tiên tôi ném đồ vào Benny. Tôi đã chọn cái bình gốm xấu kinh dị hình chiếc giày của anh.