Trong suốt mùa thu và nhất là giai đoạn cuối của thai kỳ, tôi mệt khủng khiếp. Tôi đã thực sự cảm thấy dễ chịu khi quay lại làm việc. Tôi nói với Olof về các kế hoạch làm hang cổ tích và tổ chức liên hoan phim thiếu nhi. Chúng tôi đã bắt tay vào việc lên ý tưởng và ngày nào cũng tìm ra những điều mới mẻ. Nhưng đổi lại, ngày nào tôi cũng phải lái xe sáu mươi cây số trên những con đường đóng băng trơn mượt, bụng bầu chạm cả vào tay lái. Chỉ mỗi việc đưa Arvid và các túi hàng từ xe vào nhà cũng đã là cả một vấn đề. Tôi tự nhủ nếu được sống theo nhịp độ của mình thì thích quá. Cả ngày quanh quẩn với con cái. Thậm chí tôi sẽ học cách làm bánh vuông nhân mứt.
Sau cú vượt cạn ồn ào, tôi nhanh chóng phục hồi sức lực. Benny không thể nhờ tôi phụ giúp công việc chuồng bò ngay được, tôi nghĩ thế, ngoài ra tình hình ở nông trại trong mùa đông cũng khá yên ắng. Anh ấy có thể lái xe trượt tuyết đi chơi trong rừng nếu thích. Nhưng anh đã học được bài học không vào rừng một mình, thế nên khi đợt cày ải mùa thu chấm dứt, anh chỉ còn phải làm các công việc tại chuồng bò hàng ngày. Về phần mình, tôi chỉ cần hoàn thành việc nhà, sau đó tôi có thể ngồi xuống đọc sách cùng Arvid trong khi cho Nils bú. Có khi tôi cũng được ngồi một mình đọc sách. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi làm điều đó.
Thế rồi Nils mắc chứng quấy khóc. Những ông bố bà mẹ có con cái quấy khóc đều biết chữ đó có nghĩa là gì, còn ai không có con sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Hẳn bạn sẽ sức cùng lực kiệt sau những đêm thức chong mắt, rảo quanh các phòng trong nhà với một đứa bé khóc ngằn ngặt trên tay, hoặc phải đẩy xe đi long nhong ngoài đường, ngày cũng như đêm. Di chuyển giúp thằng bé dịu lại, nhưng chỉ đưa nôi thì không đủ. Cuối cùng tôi phát hiện ra nếu lái xe đưa thằng bé đi một vòng là nó im ngay. Không biết bao nhiêu đêm tôi đã đánh xe vòng quanh các con đường nhỏ vừa được dọn tuyết trong tình trạng hai con mắt không chống lên nổi vì mệt mỏi. Đôi khi tôi ngừng lại ở một bãi đậu xe, rồi gối đầu lên tay lái chợp mắt khoảng một giờ, đến khi Nils tỉnh dậy và lại ngoạc mồm kêu khóc. Benny không thể giúp gì được vì anh còn phải làm việc, anh bảo thế. Cũng phải. Rảo quanh các con đường trong đêm đâu có được coi là làm việc.
Tôi đã cố tìm ra những cách hay ho để cho Arvid nghĩ đến cái khác ngoài việc khủng bố thằng em. Chẳng lẽ một cô thủ thư chuyên trách mảng sách thiếu nhi mà lại không nghĩ nổi cách “điều trị” cho con mình! Nhưng tôi thường xuyên ngủ gật trên ghế xalông giữa ban ngày, trong khi đọc sách cùng Arvid. Lúc đầu, thằng bé khó chịu huých cùi chỏ vào người tôi, nhưng rốt cuộc nó cũng quen dần với việc chơi một mình khi tôi ngủ quên. Tất nhiên như thế là không hay, thằng bé mới có một tuổi rưỡi. Một hôm, Benny xuất hiện đúng lúc thằng bé vừa mở nắp một chai dầu nhựa thông mà nó lôi ra từ trong tủ cất chổi. Bên cạnh đã để sẵn cái ca của nó. “Ước chanh!” Thằng bé thốt lên đầy hào hứng. Chắc chắn nó đã đổ dầu nhựa thông vào ca và nốc cạn nếu bố nó không kịp thời xuất hiện. Sau vụ đó, Benny đã làm khóa cho tất cả các tủ chạn trong nhà. Chỉ có điều là, mấy cái khóa không chỉ làm khó cho trẻ con, mà cả người lớn nữa...
Tình trạng mệt mỏi triền miên đã làm tôi bỏ lỡ hai dịp trọng đại của những người thân mùa xuân ấy. Märta và Magnus, rồi Violet và Bengt-Göran, cả hai cặp đôi đã được phép nhận đứa con nuôi hằng ao ước. Nhưng đúng là hai hình ảnh khác nhau hoàn toàn trong vai trò cha mẹ nuôi.
Con bé Consuela mà Märta và Magnus nhận nuôi đến từ Mỹ Latinh. Nó vừa tròn ba tuổi và bị tật sứt môi nghiêm trọng. Cuộc sống hàng ngày của họ bị đảo lộn hoàn toàn vì các cuộc phẫu thuật, nhưng khi Märta đến thăm tôi, chúng tôi rất vui vẻ. Cô ấy đã học tiếng Tây Ban Nha để giúp Consuela duy trì ngôn ngữ mẹ đẻ, Magnus cũng đã thôi không nâng tạ hàng ngày, từ giờ anh chỉ chạy đua trên xe lăn cùng với cô con gái nuôi. Ngồi trong lòng bố, con bé hét lên thích thú mỗi khi họ lao hết tốc lực trên các con đường.
Tôi nhớ Märta ghê lắm. Tôi toàn thui thủi một mình, vì chẳng ai “tạt qua chơi” ở cái nơi cách thành phố hàng mấy chục cây số, và nếu có đủ sức, tôi cũng không muốn tha lôi hai đứa bé con đến nhà hàng xóm vào buổi tối. Hơn nữa, tôi không đủ thân với họ để làm thế.
Bengt-Göran và Violet đã nhận nuôi một bé trai người Nga (“Chúng tôi muốn có một đứa con nuôi giống mình!”), và bặt tin kể từ đó. Để tỏ lòng biết ơn, hai người đã đặt tên cho đứa bé là Kurt-Ingvar, giống như tên bố của Bengt-Göran, một cái tên chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng không kém so với màu da “khác biệt”. Nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng người mẹ ruột của Kurt-Ingvar đã có một cuộc phiêu lưu tình ái với một chàng kỵ sĩ Mông Cổ và kết quả của cuộc tình ấy là thằng bé. Với đôi mắt híp đen láy, khuôn mặt vuông và làn da màu đồng, thằng bé có nét đẹp của con lai. Giai đoạn mà tôi có thể gửi một trong hai thằng con ở nhà Violet mà không cần báo trước đã hoàn toàn chấm dứt. Chỉ qua một đêm cô ta đã trở thành Người Mẹ. Tôi cũng mừng cho Violet, nhưng mấy lần tôi đã phải nghiến răng khi cô ta bóng gió rằng nhà rôi quá bẩn nên không dám đặt Kurt-Ingvar xuống đất. Violet cũng khiến tôi hiểu rằng nếu tôi còn lơ là việc chăm sóc bản thân thì... “Chị biết không, hồi ấy Benny là một tay sát gái thực thụ đấy!”. Chẳng biết có phải do tình cờ hay không, nhưng cô ta luôn để quên tờ rơi quảng cáo mỹ phẩm trang điểm của mình. Benny bảo tôi nên thử một loại son môi hiệu Cool Kisses. Chắc chắn đó là lời nhắc khéo để tôi mò sang phía anh thường xuyên hơn trên giường.
Làm thế nào bây giờ? Đêm đêm tôi còn phải cho Nils đi dạo để thằng bé ngủ!