Mùa hè này, dù không muốn, tôi đã phải chăm sóc lũ bò gần như hàng ngày. Giống như Anita hè năm ngoái... Cái chân của Benny đã lành, nhưng anh muốn tôi giúp hơn là nhờ đến Bengt-Göran. Anh bảo thế. Với lại dù sao thì tôi cũng đang trong kỳ nghỉ thai sản! Chúng tôi đều biết là cho dù có Arvid hay không thì tôi cũng không thể nằm vắt chân nhìn anh lao động như tù khổ sai được.
Thế cho nên mỗi ngày tôi dắt bò từ chuồng ra đồng và về chuồng hai lần. Tôi cũng đảm trách công việc vắt sữa trong phần lớn thời gian. Lúc đầu, lũ bò không quen với tự do bên ngoài và cứ cố quay lại với nếp cũ. Nhiều người cũng hành động như thế thôi! Trong những tuần đầu, mỗi lần ra vào chuồng là một lần náo loạn. Lũ bò không tìm được ô chuồng của mình, nổi xung lên, quay đầu giữa lối đi và vụng về tiến ra cửa, làm cho cả đàn dồn lại. Có lúc chúng lại cố tình tranh thủ gặm cỏ tại các máng ăn và bậy luôn một bãi to tướng. Nhưng càng về sau, lũ bò càng ra vào chuồng trật tự hơn.
Đôi khi tôi nghĩ bụng có biết bao nhiêu người phụ nữ ước mơ được sống ở miền quê, giữa những con bò và cánh đồng hoa, với một người chồng tử tế và một đứa con kháu khỉnh. Tôi đang có một cuộc sống trong mơ! Chỉ có điều, đó không phải giấc mơ của tôi, mà là giấc mơ của một ai khác. Một người không biết nhiều về cuộc sống nông trại.
Đương nhiên tôi rất mệt, tôi đang mang bầu bốn tháng. Khi tôi than phiền với Benny, anh lại nhắc lại với một ý đồ hết sức lộ liễu, rằng mẹ anh chưa bao giờ khỏe khoắn như trong lúc mang bầu anh.
Điều tệ nhất là tôi buộc phải để Arvid trong nhà khi làm việc tại chuồng bò. Thằng bé đã bắt đầu bò rất nhanh, đến nỗi nếu tôi không để ý thì nó sẽ chui vào giữa lũ bò và có nguy cơ bị giẫm phải. Thỉnh thoảng những tiếng kêu gào tức tối của thằng bé theo tôi vào tận chuồng bò. Đa phần những lúc ấy Benny đang đi làm đồng xa, vả lại tôi không thích anh cho thằng bé lên máy kéo với đủ thứ kinh khủng quay tít xung quanh. Cũng chẳng có mũ bảo hiểm cho trẻ ở độ tuổi nhỏ như thế.
Thế nên khi Violet đề nghị thỉnh thoảng trông giúp thằng bé vài giờ, tôi đồng ý với tất cả lòng biết ơn.
Sau vài ngày, Violet đã trở thành chuyên gia trị Arvid thứ thiệt.
- Việc gì phải cho nó ngậm núm vú giả? - Cô ấy nói. - Nếu chị bế nó đi dạo một lúc, nó sẽ ngủ ngon hơn.
- Ừ, nhưng tôi đau lưng quá, cô biết đấy... - Tôi lí nhí đáp.
Tôi đang ở tháng thứ năm của thai kỳ, và đã cảm thấy một số cơn đau sớm ở khung chậu. Tôi vươn tay về phía con mình, nhưng Violet làm như không nhìn thấy. Cô ta đứng lên và bắt đầu đi quanh phòng, tay bế thằng bé.
- Nào, nào, con thích nghe dì Violet hát đúng không, cục cưng?
Càng ngày Violet càng lấn tới. Cô ta bảo tôi thằng bé nên hay không nên ăn gì, ru nó ngủ trong nôi và cấm tôi không được bế nó. Khi thấy tôi xuất hiện, cô ta quay ngoắt đi và cứ nhất định phải xem hết cuốn sách tranh cùng với cậu cháu cưng trong khi tôi đứng chờ ngoài cửa. Cô ta bắt đầu tư vấn và chỉ bảo tôi đủ thứ, từ quần áo cho đến thói quen ngủ nghê.
Một hôm, một con bò cái đã sinh con ở ngoài đồng cỏ. Một con bò cái khác, có vẻ như có vị trí cao hơn trong đàn, đã nhanh nhảu chăm chút cho con bê. Nó húc sừng vào con bò mẹ và luôn cố tình đứng vào giữa hai mẹ con. Con bò mẹ rống lên buồn bã và bám theo nhưng con bò kia nhất định không cho nó tiếp cận với con ruột của mình.
Tôi thấy Violet cũng giống như thế. Violet đã trở thành một Phụ nữ Đích thực, còn tôi chỉ đóng vai phụ nữ.
Vào cuối hè, Märta mời tôi đến ngôi nhà nghỉ dưỡng mà cô ấy đã thuê trong khi Magnus đi tập trung huấn luyện. Thời điểm đó trùng với một khoảng nghỉ ngắn giữa việc cắt cỏ và chất vào tháp ủ. Tôi đã đồng ý ngay lập tức. Tôi rất, rất mệt mỏi! Tất cả những gì tôi muốn là ngủ nướng buổi sáng trong vài ngày. Märta đã hứa sẽ thực hiện nghĩa vụ của mẹ đỡ đầu và đưa Arvid đi tắm biển.
Benny miệng bảo đồng ý, nhưng mắt nhìn theo tôi không bằng lòng. Anh đã quen được cắt bớt một phần công việc với lũ bò.
Tôi và Arvid đi vắng trong ba ngày. Trước khi đi, tôi đã chuẩn bị và cho vào tủ đông sáu phần ăn. Benny chỉ việc mỗi bữa trưa và tối lấy ra một phần rồi bỏ vào lò vi sóng. Lúc tôi quay về nhà thì trong tủ đông vẫn còn năm phần.
- Anh ăn sữa chua. - Anh bảo tôi với giọng trách cứ. - Ờ thì, em nghĩ anh có thời gian để chuẩn bị bữa ăn với từng ấy công việc sao? Trong khi em vắng nhà.
- Ơ, chuẩn bị là thế nào? Bỏ hộp thức ăn vào lò vi sóng quay lên trong hai phút mất công lắm sao?
- Thế em muốn gì nào? Anh làm gì có thời gian để ăn uống đúng bữa!
Tôi cứ tưởng Benny chán và ăn không ngon miệng vì mẹ con tôi vắng mặt, hoặc là anh muốn cho tôi cắn rứt lương tâm. Sau đó tôi gặp Violet và biết được thật ra Benny đã sang nhà cô ta ăn trong những ngày đó. Cô ta không tiếc lời khen chồng tôi ăn khỏe và khiến tôi hiểu ra rằng người Phụ nữ Đích thực không bao giờ được ngơi nghỉ.
- Tôi mệt lắm... - Tôi rên rỉ, chuẩn bị kể lể hoàn cảnh với Violet, nhưng không tài nào làm được. Tôi có một đứa con, lại sắp có đứa thứ hai, trong khi Violet chẳng có đứa nào. Có cho vàng tôi cũng chẳng muốn đi đổi chỗ với cô ta.
Còn một tháng nữa là tôi phải quay lại làm việc ở thư viện. Tôi cũng bất ngờ khi thấy mình nôn nao chờ đến ngày đó chẳng khác nào người ta mong đi nghỉ hè.