Thời gian Tề Tín trở về nhà càng lúc càng ít, mà Hoa Nguyệt Nguyệt cũng thành ra càng lúc càng thờ ơ.
Dù sao đối với cô, kể ra, cuộc sống như vậy, cũng không phải là lần đầu trải nghiệm, chỉ là lần này người kia là Tề Tín mà thôi, Tề Tín chỉ là một người thình lình xuất hiện trong cuộc đời cô mà thôi, vậy thôi, không hơn, không cần quan tâm chuyện bên ngoài của anh.
Đạm Như được thông qua kế hoạch, càng trở nên phách lối.
Trước đây Hoa Nguyệt Nguyệt còn nghĩ cô ta cũng thông minh lắm, nhưng bây giờ chỉ thấy cô ta cũng chỉ là kẻ vô dụng thôi, vào lúc thế này, không phải cô ta càng nên thân thiện để được thiện cảm của cấp trên cấp dưới sao? Như thế mới có cơ hội thăng chức tăng lương chứ? Kiêu căng như vậy làm gì đâu, thật sự nghĩ mình tìm được chỗ dựa rồi sao?
Cũng đứng, chỗ dựa của cô ta là Tề Tín mà.
Chỉ có điều, Đạm Như cũng càng thường xuyên gây sự với Hoa Nguyệt Nguyệt hơn.
Hôm nay Hoa Nguyệt Nguyệt vừa mới bước vào cửa công ty đã gặp Đạm Như đi như chạy bước đến, đúng như dự đoán, Đạm Như lại mỉa mai chuyện cô căn chuẩn giờ để đến công ty.
Không đi làm tình nhân ấm giường nhà cô đi, lo chuyện nhà tôi làm cái gì!!!
Đạm Như nhàn nhạt nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, tôi thấy cô không tôn trọng công ty chút nào, ngày nào cũng đến giờ này mới tới công ty, cô thế này, công ty còn cần cô làm gì?”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười một tiếng: “Thay vì nói người khác như thế, cô vẫn nên quẹt thẻ trước đi, còn cách giờ làm việc 10 giây thôi, chín … tám…”
Đạm Như hừ lạnh: “Kể cả tôi không quẹt thẻ, nghỉ làm một hôm cũng chả sao, vì tôi không giống cô.”
Hoa Nguyệt Nguyệt liếc cô ta từ đầu đến chân: “Được rồi, đã vậy, người ưu tú à, nhanh một chút cho người bình thường tôi đây quẹt thẻ, hôm này chị đây còn có việc.”
Đạm Như cười lạnh: “Hoa Nguyệt Nguyệt, nhớ kĩ lời cô nói hôm nay, chờ tôi thành phu nhân Chủ tịch, người đầu tiên bị đuổi, là cô.” (có chút thương cảm cho chị ATSM này)
Hoa Nguyệt Nguyệt cười thành tiếng: “Vậy tôi xin chờ.”
Cô xoay người rời đi, bỏ lại tiếng dậm chân bùm bụp của Đạm Như sau lưng.
Nhưng, rất rõ ràng là, Đạm Như cũng không định bỏ qua cho Hoa Nguyệt Nguyệt như thế.
Trong buổi họp triển lãm bán hàng ở thành phố A, Đạm Như đề nghị, để cho Hoa Nguyệt Nguyệt lên làm người “làm mẫu” thử nghiệm sản phẩm.
Làm cho người ta đau đầu là, vậy mà cũng được chấp thuận.
Vì thế, Hoa Nguyệt Nguyệt đành nghiến răng mà ra trận.
Ngày nào cô cũng phải giả vờ là người dân, đi ngang qua, sau đó nhân viên bán hàng ở triển lãm khi cần người làm mẫu thử, cô phải tự đem mình nộp lên.
Sau đó chính là để cho Đạm Như dùng mỹ phẩm có độ kích ứng cao bôi loạn trên mặt.
Tuy rằng trang điểm xong rất đẹp, nhưng tổn thương da rất lớn.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhịn!
Hôm nay, theo lệ cũ cô đến, lại phát hiện các nhân viên quản lý khác cũng đến thị sát, đương nhiên Tề Tín cũng nằm trong số đó.
Lần này mặt của Hoa Nguyệt Nguyệt thật sự là thê thảm không nỡ nhìn.
Những nhân viên quản lý kia vừa thấy Hoa Nguyệt Nguyệt đã nói luôn: “Dạo này ăn hơi nhiều đó, mặt cũng thành như thế rồi.”
Có trời mới biết, lòng Hoa Nguyệt Nguyệt cũng sưng phù y như mặt.
Đạm Như cười rất lộng lẫy, nói: “Bây giờ chúng tôi mời một người lên làm mẫu, đúng rồi, mời bác gái có khuôn mặt bị phù kia ạ, chỉ cần 10 phút là có thể biến thân thành mỹ nhân xinh đẹp roofi~”
Hoa Nguyệt Nguyệt lại nhịn!
Khi lên sân khấu, Đạm Như lại giống mọi khi lấy sản phẩm độ kích ứng cao tô tô trát trát trên mặt Hoa Nguyệt Nguyệt, Hoa Nguyệt Nguyệt nhắm mắt, tự nói với mình, nhịn chút là xong.
“Chờ chút ——“ Giọng nói của Tề Tín đột nhiên vang lên.
Động tác trên tay Đạm Như ngừng lại.
Tề Tín cười với quần chúng khán giả, nói: “Công ty chúng tôi vẫn còn một số sản phẩm khác cũng rất tốt, để tôi làm mẫu cho mọi người.”
Anh quay sang nói với Đạm Như: “Phần còn lại để anh đi.”