“Ông xã, há miệng ra nào ~” Liễu Tiêu gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Tề Hùng Trạch.
Tề Hùng Trạch nghiêng đầu, đón miếng cá.
Tề Tín ở bên cạnh vui sướng nói: “Mẹ, mẹ lại quên bố con dị ứng hải sản rồi.”
Liễu Tiêu kêu thảm thiết: “Trời ạ, ông xã, sao lúc nãy anh không nhắc em?”
Tề Hùng Trạch gãi đầu, nói: “Anh không nỡ phụ tâm ý của em.”
Liễu Tiêu lập tức nhào vào lòng Tề Hùng Trạch.
Hoa Nguyệt Nguyệt: “… Hai người này trước giờ vẫn là cái dạng này hả?”
Tề Tín: “Ừ”
Hoa Nguyệt Nguyệt vỗ vỗ vai Tề Tín: “Anh cũng thật may mắn, thế mà lại có thể sống bình an đến tận tuổi này.”
Tề Tín gật đầu: “Anh cũng không thể tin được.”
Liễu Tiêu: “…”
Tề Hùng Trạch: “…”
Bữa ăn này quả thật vô cùng kịch tính, đến khi Hoa Nguyệt Nguyệt và Tề Tín chuẩn bị rời đi, cũng đúng lúc bệnh dị ứng của Tề Hùng Trạch phát tác.
Hoa Nguyệt Nguyệt hỏi: “Thực sự cứ đi như vậy cũng được sao?”
Tề Tín bình tĩnh trả lời: “Yên tâm, chuyện như vậy xảy ra cũng không dưới trăm lần rồi, vả lại nhà anh có bác sĩ riêng.”
Hoa Nguyệt Nguyệt: “Chủ nghĩa tư bản độc ác.”
Tề Tín cười híp mắt.
Ngồi trên xe Tề Tín, Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên nghĩ đến Tề Hùng Trạch, hỏi: “Bố anh không có ý kiến gì với em chứ?”
Tề Tín nở nụ cười trấn an với Hoa Nguyệt Nguyệt, mắt hoa đào hơi nhếch lên, nói: “Ở trong nhà chúng ta, mẹ là chủ, chỉ cần là mẹ thích em, bố anh cũng sẽ phải thích em.”
Hoa Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Nếu tất cả mọi thứ đều lấy S và M ra phân loại, bố anh nhất định là cuồng M rồi, mà mẹ anh nhất định là siêu S.”
Tề Tín nheo mắt, “Như thế thì anh là gì?”
Hoa Nguyệt Nguyệt làm bộ vuốt cằm, nghĩ nghĩ nói: “Nhìn bề ngoài anh tuy có tính muốn thành S lắm, nhưng mà bên trong thì vẫn là cuồng M tiêu chuẩn.”
Tề Tín liếc trắng mắt, khóe miệng cười cười, “À vậy thì, để sau này chúng ta xem lại xem.”
Hoa Nguyệt Nguyệt ưỡn ngực: “Ai sợ ai hả.”
Sự thật chứng minh, rất lâu sau này, Hoa Nguyệt Nguyệt mới hiểu được, Tề Tín vẫn luôn là S, từng bước dẫn dụ con mồi của mình vào tròng.
Từ khu ngoại ô đến trung tâm thành phố là một đoạn đường dài, Hoa Nguyệt Nguyệt nhàm chán lấy sơn móng tay ra, tiếp tục “làm đẹp”.
“Này, Tề Tín, hồi học cấp ba có phải anh thích một cô nào đó không?” Hoa Nguyệt Nguyệt nhớ lại lời Liễu Tiêu nói lúc nãy, có phải ở một góc nào đó cô không biết, Tề Tín từng thích người kia.
Tay cầm lái của Tề Tín hơi run lên: “Có.”
Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, hỏi: “Là người thế nào?”
Tề Tín nhìn chằm chằm vào phía trước, giống như đang nhìn vào hồi tưởng, trả lời: “Ở trong mắt anh, là một người rất hoàn mỹ.”
Hoa Nguyệt Nguyệt thở dài: “Ầy, người nào mà đến anh còn nghĩ như thế, thật muốn gặp cô ấy một lần.”
Tề Tín không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Em không thể gặp được cô ấy.”
Hoa Nguyệt Nguyệt không hỏi tiếp nữa, bởi vì lúc này, cô nhìn thấy hết ánh mắt của Tề Tín.
Giống như đang tự giễu vậy.
Đáng thương.
Cô vẫn nghĩ người tự tin phóng khoáng như Tề Tín mãi mãi luôn ở dưới ánh mặt trời, lại phát hiện người đó cũng giống như mình, cũng từng trốn trong một xó tối nào đó tự liếm vết thương.
Hoa Nguyệt Nguyệt vươn tay ra, bắt lấy bàn tay nắm lấy tay lái của Tề Tín, ngước mặt lên: “Không sao cả, Tề Tín, từ này đã có bà xã em đây ở bên cạnh anh.”
Tề Tín sững người, lại đột nhiên nở một nụ cười hồn nhiên, lông mi rung lên, đuôi mắt cũng híp vào, truyền ra từ tận đáy lòng một niềm vui sướng.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, bây giờ anh đang lái xe, lại còn lôi lôi kéo kéo thế này nữa, cẩn thận chúng ta phải làm uyên ương mệnh yểu đó.”
Hoa Nguyệt Nguyệt buông tay ra, cười: “Khó có được một cảnh lãng mạn, cái đồ chưa phát triển nhà anh vậy mà còn không biết cảm động, thật khiến người ta thất vọng.”
Tề Tín nhìn về phía trước, chỉ một mực mỉm cười.
Đến lúc tới dưới nhà Hoa Nguyệt Nguyệt, cô đang định đi, tay lại bị Tề Tín kéo lại.
Cô quay đầu lại, đúng lúc đó môi Tề Tín đã thuận thế khắc trên khóe miệng Hoa Nguyệt Nguyệt.
Cảm giác ấm ấm, ướt ướt, lại mang theo mùi vị của Tề Tín, như chất độc “mạn bất kinh tâm”, vô ý thức chậm rãi thấm vào lòng Hoa Nguyệt Nguyệt.
Tề Tín buông Hoa Nguyệt Nguyệt ra, mắt hoa đầu cười cười, nhắm vào môi cô mà nói: “Chỗ này từ nay sẽ là của riêng anh.”
Dưới ánh trăng, ánh mắt của Tề Tín giống như phát sáng, quai hàm hoàn mỹ, khóe môi cong cong, giống như yêu quái mê hoặc người vậy.
Dưới cái nhìn si ngốc của Hoa Nguyệt Nguyệt, Tề Tín lái xe rời đi.
Cô vươn tay chầm chậm chạm đến vị trí Tề Tín vừa tiếp xúc.
Rồi cuối cùng, cong lên khóe môi.
Có lẽ, thời gian sẽ đem những lúc người ta gặp chuyện rất đau lòng dùng một con dao rạch một vết sâu vào tim ta, nhưng đến khi vết thường liền miệng, cũng sẽ có người đến đem nó rửa trôi đi.
…
Ngày hè, thời tiết còn oi bức, nhưng đối với Hoa Nguyệt Nguyệt mà nói, lại có một phần chờ đợi.
Cô sẽ đi đăng kí kết hôn với Tề Tín.
Nếu là cô của trước đây, cuối tuần nếu không đến tận mười hai giờ mới tỉnh thì đúng là lạ, nhưng mà hôm nay, cô hưng phấn đến mức mới 6 giờ sáng đã tỉnh.
Vừa rời giường, cô bắt đầu làm công tác tân trang nhan sắc. Có thể cô và Tề Tín không phải vì yêu mà ở bên nhau, nhưng từ giây phút cô nhận lời làm vợ Tề Tín, cô đã rõ ràng, sau này anh chính là của cô.
Coi như không yêu, nếu có thể trân trọng nhau, cũng đủ rồi.
Chầm chậm cẩn thận dặm lớp phấn lên mắt, vẽ quanh mi mắt một đường viền, thoa trên môi màu son mật ong, thả tóc trên vai, cuối cùng, cô chọn mặc một chiếc váy ngắn một nghìn tệ vừa mua, đứng trước gương, cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô đi xuống nhà, cô muốn đi tản bộ một chút, cũng là để cho mình bình tĩnh lại.
Không ngờ, dưới nhà, đã có một chiếc xe con màu đen đỗ chờ từ lâu.
Tề Tín dựa vào cửa sổ xe, nhìn về phía nào đó, ánh mặt trời chiếu trên mặt anh, có vẻ dịu dàng như thế, vẻ đẹp lẫm liệt giống như được ủ ấm lên vậy.
Hoa Nguyệt Nguyệt vui vẻ nói: “Sao anh ở đây?”
Tề Tín cười với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Không ngủ được, nên đến sớm một chút.”
Hoa Nguyệt Nguyệt hỏi: “Chờ lâu lắm rồi hả?”
Tề Tín lắc đầu: “Cũng khá, cuối cùng vẫn là chờ được em.”
Hoa Nguyệt Nguyệt tiến lên vỗ đét một cái lên mông Tề Tín, nói: “Sao lại mùi mẫn thế? Cái mông nhỏ vẫn còn rất có đàn hồi nha.” (Dip: chị định làm gì? ==)
Tề Tín bất đắc dĩ cười cười, quay sang nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Em hôm nay rất đẹp.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nheo lại mắt hoa đào, tự tin nói: “Đương nhiên, chưa nghe sao, đẹp nhất là cô dâu mới sao?”
Tề Tín không phản bác, gật đầu: “Đúng rồi, đẹp nhất.”