Một buổi sáng tinh sương vào tiết tháng ba, trên một con đường núi vắng vẻ không một bóng người...
Bỗng, có một bóng người cỡi ngựa trắng, xuyên qua vùng Đại Tán Quan, rồi thong thả đi về hướng Đông.
Người ấy là một chàng mặc áo vàng, đôi mày xếch cao đến tận chân tóc, đôi môi không dày không mỏng nhưng hiện rõ một nét kiên nghị. Nhìn chung, chàng thiếu niên này có vẻ là một thư sinh tuấn tú, phong độ hào hoa!
Gió xuân lùa nhẹ qua đám cỏ cây xanh tốt, khiến cành lá không ngớt khua động lào xào như tiếng thì thầm âu yếm. Vầng triều dương từ phía Đông vừa nhô lên, tỏa ánh sáng vàng kim chói rực.
Cả vũ trụ đều đầy dẫy một màu phấn khởi, đầy nhựa sống và đầy hy vọng...
Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng và trong trẻo, bỗng nhiên im bặt hẳn!
Ồ! Thì ra chàng thiếu niên ấy đã gò cương đứng yên lại!
Ngọn gió sớm mát dịu, thổi tung tà áo của chàng, cũng như đã thổi rối mớ tóc óng mượt trên đầu chàng, tựa hồ ngọn gió đã mang đến cho chàng một nỗi ưu phiền không tên không tuổi...
Chàng khẽ cau đôi mày, ngửa mặt nhìn những áng mây đang trôi lơ lửng trên nền trời cao, có vẻ như đang đắn đo do dự, như đang nghĩ ngợi miên man. Nhưng cũng có vẻ như chàng đang hoài niệm đến người từ mẫu đang tựa cửa mong chờ, đang hoài niệm đến quê hương xa cách từ lâu...
- Ồ!
Chàng bỗng cất tiếng than đầy u buồn, rồi lại bỗng nhìn thẳng lên nền trời, hú lên một tiếng dài vang rền cả vũ trụ...
Tiếng hú của chàng cao vút, chứa đầy sự phẫn uất, mà cũng chứa đầy nỗi buồn bã thê lương, và nóng rực bởi ngọn lửa phục thù...!
Giữa lúc tiếng hú dài đang ngân vang, thì chàng đã vung roi nẹt mạnh, khiến cho ngựa cũng cất tiếng hí rền. Tức thì, chỉ còn thấy có một cái bóng trắng lao vút tới, men theo con đường núi chạy bay đi như một luồng điện chớp, khiến cát bụi tung bay mịt mù!
Chàng thiếu niên thần bí ấy là ai?
Đấy chính là Gia Cát Ngọc, một con người mà ngay từ lúc nhỏ cuộc đời đã đầy đẫy sự đau khổ điêu linh!
Sau khi Bát Chỉ Phi Ma đã từ trần, thì lòng chàng lúc nào cũng đầy dẫy sự phẫn nộ, nhưng cuối cùng chàng phải rời khỏi Vong Hồn động thân yêu ra đi.
Chàng đã đi qua vùng Thiên Thủy và Đại Tán Quan rồi tiến thẳng vào Hàm Dương.
Chàng không ngần ngại quan sai nghìn dặm đi sâu vào vùng phía Nam tỉnh Thiểm Tây chính là để tìm kiếm Thất Điểu Thần Ông Ba Hồng để thanh toán mối hận cũ của sư môn.
Thất Điểu Thần Ông trú ngụ tại Thiên Phụng cốc trong dãy núi Chung Nam.
Đấy là một nhân vật đầu sỏ mà trước đây đã bày mưu hãm hại Bát Chỉ Phi Ma. Đã từ lâu ông ta oai trấn cả vùng phía Nam quan ải, và cũng là Bang chủ của một bang phái.
Chẳng những Thất Điểu Truy Hồn Sách của ông ta đã làm cho cả võ lâm phải khiếp sợ, mà cũng có thể xem đấy là một môn tuyệt học. Ngay như Thất Điểu bang do ông ta đã dựng lên, cũng vang lừng tên tuổi, thế lực càng ngày càng mở rộng, rất có thể sẽ áp đảo được phái Hoa Sơn.
Gia Cát Ngọc càng đi tới thì cảm thấy cố đè nén ngọn lửa căm hờn đang cháy ngùn ngụt trong lòng. Chàng uất ức vì không thể tới ngay được Thiên Phụng cốc, để tìm gặp thất Điểu Thần Ông Ba Hồng, ngõ hầu...
Chính vì vậy, chàng đã đi bất kể ngày đêm trải qua độ nửa tháng đường, thì chàng đã đến gần vùng Phật Bình.
Lúc bấy giờ mặt trời đã ngã về Tây, ráng chiều đỏ ối, những cây cỏ vẫn không ngớt lay động xạc xào trong ngọn gió xuân mát dịu. Bên cạnh đường đi có một cánh rừng xanh chạy dài như bất tận.
Gia Cát Ngọc nhảy nhẹ nhàng xuống khỏi lưng ngựa để mặc cho con bạch mã thong thả gặm cỏ non, còn chàng thì chắp hai tay ra sau lưng, ngửa mặt chậm rãi đi vào cánh rừng.
Tại đây bóng râm mát dịu, cỏ non như nhung, hoa rừng thoang thoảng mùi thơm khiến chàng cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Suốt mấy ngày đường cực nhọc, đứng trước cảnh trí xinh đẹp mát mẻ này chàng quên hết mọi nỗi nhọc nhằn!
Giữa lúc chàng đứng sững người trong chiều gió lộng, nghĩ ngợi mọi mưu chước để phục thù sau này, thì bỗng trong khu rừng hoàn toàn hoang vắng ấy, có tiếng bước chân xào xạc vọng đến.
Tiếng chân ấy có vẻ dè dặt, thập thò, tựa hồ như tiếng chân của một con mèo đang rình bắt chuột, nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe thấy được.
Nhưng, Gia Cát Ngọc kể từ sau khi ăn được trái Kim Tuyến Huyết Lan, thì đôi tai của chàng hết sức thính, người thường nào có thể sánh kịp? Bởi thế, âm thanh ấy tuy rất khẽ và ở xa hàng ngoài mười trượng, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi được tai chàng.
Đôi khóe miệng của chàng liền hiện lên một nụ cười lạnh nhạt. Tuy nhiên, chàng vẫn giả vờ ngửa mặt nhìn mây bay, như chẳng hề hay biết chi cả...
Bỗng nhiên, một bóng người từ sau một gốc cây to, bất thần phi thân lao vút tới, vạt áo giũ trong gió nghe rèn rẹt. Trong khi bóng người ấy còn cách xa chàng ngoài tám thước, thì đôi chưởng đã vung lên quét vút về phía chàng!
Gia Cát Ngọc vẫn đứng điềm nhiên không hề quay đầu nhìn lại, đợi khi luồng chưởng phong đã chạm đến lớp áo bên ngoài, thì chàng mới cất tiếng hừ lạnh lùng, rồi vung đôi chưởng lên quét trả về phía địch như một ngọn gió lốc!
Tức thì, một luồng kình phong mãnh liệt như trăm nghìn đợt sóng bể, cuốn thẳng về phía khu rừng. Và, chỉ trong chốc lát, ngọn kình phong đã qua, chung quanh lại trở về với sự tĩnh mịch như cũ.
Với một luồng chưởng phong ác liệt phi thường, mà Gia Cát Ngọc vừa đánh ra, chàng tự tin là kẻ vừa bất thần tấn công lén mình, không thể nào chống đỡ cho nổi. Nhưng, nào ngờ mọi việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của chàng...
Vì, luồng chưởng phong của chàng đã quét qua, mà chẳng hề nghe đối phương gào la chi cả. Bầu không khí vẫn yên tĩnh như không hề có xảy ra việc gì. Do đó trong lòng chàng hết sức kinh hãi đưa chân bước tới rồi xoay mặt nhìn trở lại...
Thì ra cả khu rừng ấy, cây cỏ đều bị gãy đổ, hoa lá rụng tơi bời, nhưng nào trông thấy một bóng người?
Thề nhưng khi một ngọn gió sớm lùa qua, mũi chàng lại ngửi thấy một mùi tanh máu!
Chàng giật mình ngước mắt nhìn kỹ, thì thấy cách đó ngoài mười bước, có một chiếc áo đen bọc lấy một đống máu thịt bầy nhầy vì cả thân xác và tứ chi của đối phương, đã bị một luồng chưởng phong mạnh mẽ vô song ép dẹp lép và nát ngướu, chỉ còn sót lại mấy khúc xương trắng, ghim rãi rác trong đám cỏ dại mà thôi!
Máu tươi đỏ ối, tưới khắp ngọn cỏ tươi non xanh mượt, từng miếng thịt vụn dính rải rác trên cành lá không ngớt run rẩy theo chiều gió đưa, mùi tanh nồng nặc theo ngọn gió lùa tản mát ra khắp mọi nơi!
Người chết ấy là ai? Tại sao kẻ ấy lại ra tay đánh lén Gia Cát Ngọc?
Gia Cát Ngọc nhất thời không thể nào tìm ra được câu giải đáp. Nhưng trong tâm linh chứa chất đầy thù hận của chàng, nhận thấy rằng kẻ ấy bị tan xương nát thịt, là do tự hắn đi tìm lấy mà thôi.
Bởi thế chàng không lấy việc đó làm một điều hối hận, mà cũng không hề có một tí thương hại nào. Chàng chỉ khẽ cười nhạt, rồi quay người bỏ đi.
Nhưng, trong khi chàng vừa đưa chân bước tới, thì bỗng nghe từ trong rừng sâu, có một tiếng gào hết sức thảm thiết, bất thần vọng lại. Tiếng gào ấy ai nghe đến cũng phải kinh tâm táng đởm...
Chừng ấy, chàng như mới bừng hiểu ra, là giữa chốn rừng xanh âm u vắng bóng người này, chắc chắn có một số người giang hồ, chuyên hành động phi pháp làm những việc tàn ác mưu lợi riêng. Kẻ vừa tấn công lén chàng, rất có thể là một tên canh gác bí mật trong nhóm người đó.
Nghĩ thế, nên chàng liền cất tiếng hừ lạnh lùng, rồi lắc khẽ đôi vai, nhắm hướng cánh rừng lao vút tới.
Trong khu rừng tĩnh mịch này, rõ ràng đầy màu sắc thần bí tựa hồ như đâu đâu cũng có cạm bẫy, đâu đâu cũng có kẻ mai phục chực tấn công...
Tiếp tục đi tới chẳng bao lâu, chàng bỗng nghe được một tiếng cười nhạt xói vào tai, rồi lại nghe được tiếng thở hổn hển. Tiếng cười nhạt ấy nghe rùng rợn như tiếng chim cú kêu giữa đêm khuya, và tiếng thở hổn hển ấy, tựa hồ là tiếng thở của một kẻ bị trọng thương đến hồi nguy cấp!
Do đó, chàng liền nhanh hơn, rồi vượt qua liên tiếp ba gốc cây to êm ru không hề gây tiếng động. Và, chàng đã trông thấy một cảnh tượng hết sức kinh tâm, hiện rõ trước mắt...
Có một lão già râu tóc bạc phơ, đang bị trói chặt. Đôi mắt của lão già ấy nhắm nghiền, máu tươi tuôn đỏ khắp người, lồng ngực để lộ ra ngoài và không ngớt phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở hổn hển nặng nề!
Trước mặt lão già ấy, có hai tên tặc đảng trông dữ tợn như hai vị hung thần.
Tên đứng phía trái, mặt đầy gân guốc, mũi ó thật cong, đôi mắt hình tam giác. Tên đứng phía phải tuổi độ lục tuần, mặt vàng như nghệ, trông có vẻ hung ác khó lường.
Lúc đó, lão già bị trói không ngớt rên rỉ và từ từ mở to đôi mắt ra. Tên lão tặc mặt vàng liền trợn đôi mắt hung dữ của y, nhìn thẳng vào mặt lão già, cất giọng lạnh lùng cười khanh khách nói :
- Con chó già kia, chúng ta nói ngọt ngươi không chịu nghe phải chăng? Nếu ngươi chịu nổi sự đau đớn của cái hình phạt xẻo thịt rút gân, thì ngày hôm nay Ngũ Đinh Thủ ta sẽ thả ngươi đó!
Nói vừa dứt lời, tên lão tặc ấy liền lao người tới, thò nhanh bàn tay phải ra, dùng những móng tay bén nhọn như dao, chụp thẳng vào lồng ngực của lão già.
Tức thì, tại nơi ấy đã hiện ra một vết thương hình tròn, dầm dề máu tươi!
Lão già ấy tóc râu đều rung động, đôi mắt đỏ ngầu, cất giọng căm tức nói :
- Tên cẩu tặc mất hết thiên lương kia! Nếu muốn ta nói ra Lục Ngọc Di Đà ở đâu, thì hãy đợi đến kiếp sau ta mới bằng lòng nói!
Ngũ Đinh Thủ cất tiếng cười như điên nói :
- Con chó già kia. Ngươi chớ nên nói cứng, chờ lão phu ra tay thử cho ngươi thấy, rồi sẽ nói sau!
Tiếng nói vừa dứt, thì hắn ta liền thò hai ngón tay mặt, nắm lấy một miếng da bị rách tại lồng ngực của lão già, rồi bất thần dùng sức kéo mạnh...
Qua một tiếng xoạc tức thì miếng da ấy đã bị rách toạc ra, to cỡ miệng chén!
Với một thân hình bằng xương bằng thịt, thì có ai chịu đựng nổi sự đau đớn trước cực hình ấy?
Bởi thế, lão già kia liền gào lên một tiếng thảm thiết, thân hình oằn oại, trán toát mồ hôi. Nơi vết thương vừa bị xé to, máu tươi tuôn trào xối xả, nên cả thân người của lão ta không ngớt run rẩy!
Ngũ Đinh Thủ có vẻ như hết sức đắc ý, cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói :
- Con chó già kia! Cái khổ của hình phạt lột da như thế nào? Nếu ngươi chưa ngán, thì lão phu sẽ cho ngươi nếm thử cái mùi vị bị rút gân cho biết...!
Lão già ấy bỗng gầm to lên một tiếng, rồi hả lớn miệng ra, tức thì một ngụm máu tươi đỏ ối, bắn thẳng về phía hai tặc đảng nọ!
Hai tên tặc đảng ấy không ngờ lão già kia trong cơn tuyệt vọng đã sử dụng Huyết Tiễn, một lối đánh lấy mạng đổi mạng như thế này, nên chúng không làm sao tránh kịp, bị làn tên máu ấy chạm thẳng vào đầu và mặt, sưng lên thật to!
Nhưng, cũng may là chân lực của lão già đã khô kiệt, làn tên máu ấy bắn ra đã yếu đi đến bảy phần mười, nếu chẳng phải thế thì chắc chắn hai tên tặc đảng ấy sẽ bị hại ngay.
Bởi thế, hai tên tặc đảng ấy liền bừng bừng nổi giận. Riêng tên tặc đảng có đôi mắt ba góc và chiếc mũi ó cong, thét gào đinh tai rằng :
- Lão già, ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy Hắc Tâm Lang ta hôm nay sẽ chiều ý ngươi, được toại nguyện!
Nói đoạn, y vung tay lên lưng, rút xuống một lưỡi thép sáng ngời, rồi thuận tay nhắm chém thẳng vào cổ của lão!
Nhưng, giữa lúc lưỡi dao thép của Hắc Tâm Lang vừa mói trên giáng xuống, thì bỗng nghe có tiếng quát rằng :
- Ngưng tay đã!
Tiếng quát tuy không to, nhưng vô cùng oai vệ, tựa hồ như có một sức mạnh phi thường, làm cho người nghe không dám chống trả trở lại.
Hắc Tâm Lang và Ngũ Đinh Thủ đều không khỏi giật mình, nhanh nhẹn quay đầu lại nhìn. Và họ trông thấy dưới một gốc cây cổ thụ to có một chàng thư sinh trẻ tuổi, mình mặc áo vàng đang đứng yên tại đây từ lúc nào!
Liền đó, chàng thư sinh liền đưa chân bước từng bước một, tiến tới về phía họ, sắc mặt giận dữ...
Ngũ Đinh Thủ trước tiên lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát thì đôi mày của lão ta khẽ lay động, rồi cất tiếng cười khanh khách như điên dại, nói :
- Thằng Thập Dực Hổ thật là vô dụng, bảo nó canh gác bên ngoài, thế sao lại để anh đồ kiết này lẻn được vào đây? Này, anh đồ kiết kia! Ngươi có hiểu phép trong giới giang hồ không? Ngươi đã lọt được vào đây rồi, thì chớ mong chi trở về nữa!
Người thư sinh trẻ tuổi ấy, chính là Gia Cát Ngọc vừa nghe tiếng động nên mới đi vào. Nghe qua câu nói của Ngũ Đinh Thủ, thì chàng mới biết gã đàn ông bị chết dưới chưởng lực của mình vừa rồi chính là Thập Dực Hổ. Bởi thế chàng liền nhếch môi cười, sắc mặt đầy vẻ khinh miệt nói :
- Ông không cho tôi trở về, vậy có lẽ nào ông định nuôi tôi tới già hay sao?
Hắc Tâm Lang giận dữ quát rằng :
- Con chó nhỏ không có mắt kia! Cụ đây chẳng những nuôi ngươi tới già, mà sẽ còn làm ma chay cho ngươi nữa! Hôm nay, nếu không cho ngươi nếm thử cái mùi rút gân lột da, thì nào còn đáng mặt là Hương chủ của Thất Điểu bang nữa!
Ba tiếng Thất Điểu bang vừa mới lọt vào tai thì Gia Cát Ngọc không khỏi giật nảy mình, biến hẳn sắc mặt, giận dữ nạt rằng :
- Bọn cẩu tặc đáng chết kia, ngươi nói chi thế? Ai là Hương chủ của Thất Điểu bang đâu?
Hắc Tâm Lang trợn mắt nhìn qua Gia Cát Ngọc một lượt, rồi lộ vẻ đắc ý cười ngạo nghễ nói :
- Hắc Tâm Lang Ngưu Bưu ta đây, chính là Hương chủ của Thất Điểu bang, còn cụ La Bách Lộc kia, chính là Đường chủ Huyền Võ đường bổn bang, biệt hiệu là Ngũ Đinh Thủ! Thằng bé kia, La đường chủ nào có chịu giết chết một tên đồ kiết như ngươi, vậy ngươi chỉ có chết dưới tay của Hắc Tâm Lang ta mà thôi. Được vậy, ngươi trở về âm tào địa phủ, cũng hãnh diện lắm rồi!
Hắc Tâm Lang nói thao thao bất tuyệt, như có vẻ vô cùng hứng thú. Gia Cát Ngọc tuy tức giận tràn hông, nhưng vẫn im lặng không nói chi cả. Ngũ Đinh Thủ không khỏi sốt ruột trước những lời nói dài dòng của Hắc Tâm Lang, nên chen vào bảo rằng :
- Ngưu hương chủ, hãy mau thanh toán thằng bé ấy đi, rồi chúng ta lo làm việc này, ở đó nói lải nhải với nó làm chi thế?
Hắc Tâm Lang cất tiếng cười ghê rợn, nói :
- Con chó nhỏ kia! Ngươi chớ oán trách ai cả, mà chỉ nên oán trách cái mạng của ngươi sao quá xui xẻo thôi! Giờ đây, cụ đưa ngươi trên đường về chầu Diêm Vương vậy!
Nói đoạn hắn liền vung lưỡi đao lên, nhắm hướng Gia Cát Ngọc chém thẳng tới!
Theo ý nghĩ của hắn, thì chẳng cần lưỡi đao chém trúng vào người đối phương mà chỉ cần thấy dáng điệu oai vệ hùm hổ của hắn, thì gã thư sinh yếu đuối này cũng đủ chết khiếp đi rồi!
Nào ngờ mọi việc lại xảy ra ngoài sức tưởng tượng của hắn! Chàng thư sinh trẻ tuổi kia vừa nhìn thấy lưỡi đao chém tới, thì bỗng hừ lên một tiếng lạnh lùng, rồi vung cánh tay mặt ra chụp thẳng vào lưỡi đao!
Hắc Tâm Lang thấy vậy, mắng thầm rằng :
“Thằng tiểu yêu này quả tự đi tìm cái chết!”
Nhưng hắn ta bỗng cảm thấy cánh tay của mình bị giật mạnh rồi kế đến lại nghe một tiếng loảng xoảng vang lên bên tai, khiến hắn kinh hãi đến trợn mắt há mồm, mồ hôi lạnh toát ra như tắm.
Thì ra lưỡi đao của hắn chẳng những không chém trúng được cánh tay của chàng thư sinh trẻ tuổi kia, mà trái lại còn bị đối phương đưa hai ngón tay kẹp nhẹ lấy lưỡi đao, rồi bẻ gãy ngang lưỡi đao làm đôi!
Hắc Tâm Lang chẳng qua chỉ là một Hương chủ trong Thất Điểu bang, nên từ trước đến nay nào có dịp trông thấy một người có tài nghệ cao cường đến thế. Do đó, hắn biến hẳn sắc mặt, bất giác thối lui ra sau liên tiếp!
Gia Cát Ngọc cất tiếng cười nhạt nói :
- Ngươi chẳng phải gọi là Hắc Tâm Lang sao? Được, để giờ đây ta xem quả tim của ngươi màu chi cho biết?
Nói đoạn, chàng liền búng hai ngón tay ra, tức thì lưỡi đao gãy ấy rít gió bay vèo vèo thẳng về phía Hắc Tâm Lang!
Hắc Tâm Lang trông thấy thế, kinh hoảng kêu lên thành tiếng, Ngũ Đinh Thủ cũng không khỏi sợ hãi, trống ngực đánh nghe thình thịch!
Nhưng, dù sao bọn họ cũng là những nhân vật giang hồ có tên tuổi, nên dù sợ hãi chứ không hề rối loạn. Bởi thế, cả hai cùng giận dữ quát lên một tiếng, rồi vung đôi chưởng lên, nhắm hướng Gia Cát Ngọc công tới ba chưởng thật ác liệt!
Tên lão tặc nọ có biệt hiệu là Ngũ Đinh Thủ, nên chưởng thế của lão ta nào phải là kém cỏi? Ba chưởng của lão ta vừa công ra, ồ ạt cuốn tới một làn chưởng phong như mưa sa bão táp, khiến cây cối chung quanh đều rung chuyển ào ào!
Nhưng Gia Cát Ngọc lại chính là môn đồ kế nghiệp của Bát Chỉ Phi Ma, đệ nhất quái kiệt trong võ lâm, thì nào có coi thế đánh của lão ta ra gì? Bởi thế, đôi cánh tay của chàng vừa xoay tròn rồi hất ra một cách thần diệu, chẳng những phá tan được thế công của đối phương rất dễ dàng, mà đồng thời còn cào tét một đường dài rướm máu trên cánh tay của Ngũ Đinh Thủ nữa!
Ngũ Đinh Thủ không khỏi sợ hãi, nhanh nhẹn thối lui ra sau. Trong khi đó, Hắc Tâm Lang đã gào lên một tiếng thảm thiết, vì lưỡi đao gãy do Gia Cát Ngọc búng tới, đã xuyên thủng qua ngực của hắn, máu tươi bắn ra xa có ngoài tám thước!
Kể từ ngày Ngũ Đinh Thủ dấn bước giang hồ đến nay, thật chưa hề gặp được một nhân vật có tài nghệ như thế, nên lão ta vừa kinh hãi vừa giận dữ, thét gào inh tai, rồi vung hai chưởng dùng Ngũ Đỉnh Khai Sơn đánh thẳng ra với sức mạnh chín phần mười chân lực trong người!
Nhưng, bỗng đâu ngay khi ấy, lão ta trông thấy có bóng người bay thoáng qua trước mặt, rồi tiếp đó lại nghe tiếng rẹt, đồng thời, có một bóng đen đi đôi với những tia máu tươi đỏ ối, bay vút vào mặt lão ta!
Ngũ Đinh Thủ không kịp đề phòng, nên bị số máu tươi ấy giãi tung tóe vào mặt. Lão ta há miệng lên định quát mắng, thì chẳng ngờ ngay lúc ấy, bóng đen kia đã lao vút đến trám vào miệng hắn, khiến hắn bị rơi mất hai chiếc răng cửa!
Kế đó, lão ta ngửi thấy một mùi tanh thịt sống, nên vội vàng kêu lên một tiếng ối chao rồi phun vật ấy trở ra.
Khi lão ta nhìn kỹ lại, thì thấy vật ấy chính là quả tim đen thui của gã Hắc Tâm Lang Ngưu Bưu!
Thì ra, trong khi Ngũ Đinh Thủ vừa vung chưởng đánh ra lần thứ hai, thì Gia Cát Ngọc nhanh nhẹn tràn tới, vòng ra phía sau lưng xác chết của Hắc Tâm Lang, và trong khi xác chết ấy vừa ngã xuống, thì chàng đã nhanh nhẹn đá thẳng một đá vào lưng của xác chết. Bởi thế, số máu tươi và quả tim của Hắc Tâm Lang, từ trong lồng ngực của hắn vọt ra, bắn thẳng vào mặt của Ngũ Đinh Thủ!
Lúc ấy, Ngũ Đinh Thủ La Bách Lộc, hết sức kinh hoàng. Lão ta vội vàng rùn mình xuống, nhanh nhẹn từ trên lưng rút ra một cây Lý Công Quải dài độ ba thước mộc. Đôi mắt của lão ta nhìn chòng chọc vào Gia Cát Ngọc, đầy vẻ hung dữ.
Gia Cát Ngọc không nói chi cả, đưa chân từ từ bước tới, xem như chung quanh chẳng có người.
Ngũ Đinh Thủ trông thấy thế, đã bất giác đưa ngọn Lý Công Quải lên...
Chung quanh cây cỏ tốt tươi, thỉnh thoảng một ngọn gió xuân lướt qua, vài tiếng chim hót ríu rít. Thật có ai ngờ rằng giữa một khu rừng yên tĩnh này, lại tràn đầy sát khí?
Người đã chết thì nằm yên dưới đất, người còn sống thì cũng im lặng chẳng nói một lời. Trong bầu không khí tĩnh mịch như một cõi chết này, đang căng thẳng đến khiến số người hiện diện đều cảm thấy ngột ngạt!
Trong lòng của Gia Cát Ngọc, đang cháy rực một một ngọn lửa phục thù. Tuy Ngũ Đinh Thủ chưa hẳn là kẻ cựu thù, đã vây đánh sư phụ của chàng tại Lãnh Nguyệt bình thuở xưa nhưng dù sao lão ta vẫn là thủ hạ của Thất Điểu Thần Ông, tên đầu sỏ ác ôn trong vụ án ấy, phương chi với thái độ độc ác của lão ta vừa đối xử với lão già khi nãy cũng đủ thấy là dù lão có chết cũng chưa đáng tội!
Những làn gió nhẹ thỉnh thoảng đưa từng luồng tanh phất qua mũi mọi người.
Trong bầu không khí ghê rợn này, Gia Cát Ngọc tựa hồ như đã mất hết lý trí. Đôi mắt của chàng đã nảy lửa, đưa chân bước từng bước một về phía trước mặt Ngũ Đinh Thủ!
Ngũ Đinh Thủ La Bách Lộc là một lão già gian manh hung ác nổi tiếng bấy lâu, nên hắn đã đoán biết người thiếu niên xem chẳng ra chi trước mặt mình đây, chắc chắn là có võ công cái thế.
Lão ta tuy là người bình nhật hết sức tự phụ, nhưng lúc bấy giờ cũng không khỏi kinh hoàng, chẳng làm sao đè nén được sự sợ hãi...
Lão ta cầm xéo ngọn Lý Công Quải tập trung tinh thần và sức mạnh nhưng không dám mạo hiểm tấn công...
Chẳng mấy chốc sau, trên trán của lão ta đã rướm ra từng hạt mồ hôi to như hạt đậu, từ từ lăn xuống đôi má đầy gân guốc của lão.
Có phải do khí trời quá nóng bức chăng? Cũng rất có thể! Vì lúc ấy mặt trời đã lần lần lên cao, những tia nắng nóng đã xuyên qua cành lá, rọi thẳng vào khuôn mặt ghê rợn của lão.
Nhưng tại sao trong bầu không khí nóng bức như thế này, mà lão ta lại phát run?
Đôi tay, đôi chân, thậm chí cả cõi lòng của lão ta, đều đang run lập cập, không sao kềm chế được!
Cuối cùng, lão ta cảm thấy hơi thở mỗi lúc dồn dập, lão ta cất giọng hổn hển nói :
- Thằng tiểu tặc kia! Lục Ngọc Di Đà hãy còn ở trong tay của lão già tóc bạc nọ, vậy ngươi uy hiếp ta có lợi gì?
Gia Cát Ngọc mỉm cười, nói :
- Lục Ngọc Di Đà à? Tại hạ từ trước đến nay chưa hề nghe nói tới.
Nụ cười của chàng, cũng như lời nói đều lạnh lùng như một tảng băng, bén ngót như một lưỡi đao thép. Ngũ Đinh Thủ cảm thấy châu thân mình đều lạnh buốt, như sa vào một cái hố đầy tuyết phủ nên buột miệng kêu lên rằng :
- Ngươi không phải đến đây vì Lục Ngọc Đi Đà, vậy ngươi đến đây có mục đích gì?
- Tại hạ muốn hỏi mượn nơi các hạ một vật để dùng đỡ!
- Ngươi...! Ngươi muốn mượn thứ gì?
- Ha ha! Nói ra thì vật ấy không đáng giá một đồng xu, nhưng ta chỉ e rằng các hạ lại không bằng lòng cho mượn!
Ngũ Đinh Thủ cảm thấy tâm trạng như nhẹ bớt, lão ta hít vào một hơi thở dài, nói :
- Muốn mượn vật chi, ngươi cứ nói thẳng ra cho ta nghe thử?
Gia Cát Ngọc sa sầm nét mặt, nói :
- Tại hạ muốn mượn chiếc đầu lâu của ông để dùng, không rõ ông có bằng lòng hay không?
Ngũ Đinh Thủ giật bắn người, thối lui ra sau ba bước mới gượng đứng vững trở lại được. Lão ta cất giọng đứt quãng nói :
- Ngươi... Ngươi tưởng là Ngũ Đinh Thủ ta dễ trêu cợt lắm hay sao?
Gia Cát Ngọc cười nhạt, nói :
- Chớ nên nói những lời bá láp ấy nữa! Tại hạ là người chuyên đi trêu cợt những người khó trêu cợt đây!
Sắc mặt vàng như nghệ của Ngũ Đinh Thủ bỗng trở thành tái nhợt hẳn, lão ta gào lên một tiếng to rằng :
- Khá khen cho tên tiểu tặc! Hôm nay lão phu quyết đổi mạng với ngươi!
Dứt lời, lão ta liền rùn người xuống, tay trái dùng chưởng, tay mặt dùng gậy, đồng thời công thẳng ra ồ ạt như muôn ngàn đợt sóng, kình phong liền dấy động ào ào. Chỉ trong chớp mắt, tay trái của lão ta đã đánh ra chín chưởng, và tay phải cũng đã tấn công bảy gậy. Trong vòng mười trượng, nhành lá của cây rừng đều bị luồng chưởng phong mạnh mẽ của lão ta quét rụng tơi bời như mưa đổ!
Gia Cát Ngọc bỗng thét lên một tiếng dài, rồi vọt người bay lên cao ba trượng, trông chẳng khác nào một con ó đang bay vần trên đỉnh non cao, cũng chẳng khác nào những con chim én bay đùa trên mặt sóng nước mùa xuân, nhẹ nhàng xuyên qua bóng cây chập chờn và chưởng phong ồ ạt của Ngũ Đinh Thủ sa thẳng xuống!
Thế là, chỉ còn trông thấy bóng người không ngớt lồng lộn, khi hợp khi tan, đánh nhau vô cùng quyết liệt.
Sau đó, Gia Cát Ngọc bỗng phi thân nhảy lui nhẹ nhàng ra sau tám bước, rồi khẽ cất tiếng hừ qua giọng lạnh lùng, đồng thời làn sát khí trên mặt cũng đã mất hẳn!
Ngũ Đinh Thủ La Bách Lộc giương tròn xoe đôi mắt há hốc mồm, cánh tay trái thò ra phía trước năm ngón đều chúm lại, trong khi cánh tay mặt của lão đưa ngang ngọn Lý Công Quải đứng trơ trơ như pho tượng đá, không nói không rằng chi cả!
Chẳng mấy chốc sau, đôi mí mắt của lão ta từ từ sụp xuống, thân hình lảo đảo...
Và, qua một tiếng loảng xoảng ngọn Lý Công Quải của lão ta đã đánh rơi trên mặt đất, rồi lại ụa to lên một tiếng, tức thì, máu tươi từ trong miệng trào ra.
Thế rồi, chỉ một ngọn gió nhẹ thoảng qua, là đã xô ngã thân hình to lớn của lão té lăn quay xuống đất. Lão ta chỉ khẽ run rẩy tứ chi một lượt, rồi tắt hơi chết hẳn!
Chung quanh đấy mùi hôi tanh nồng nực, cảnh tượng trông thật ghê rợn vô cùng. Trong khu rừng ấy, ngoài Gia Cát Ngọc thì chỉ còn lại có một người dở sống dở chết, đấy là lão râu tóc bạc phơ kia!
Lúc ấy, Gia Cát Ngọc đã bước đến mở trói cho lão già. Chàng đưa tay đè lên Mạng Môn huyệt của lão, rồi từ từ dùng Cửu Cửu huyền công dồn nội lực vào cơ thể của lão.
Những con chim rừng vô tư không ngớt hót ca ríu rít, nhưng trái lại cỏ cây không ngớt reo xào xạc theo ngọn gió đùa tựa hồ như chúng cảm động và khóc thầm trước cảnh tượng bi thương đó...
Qua một lúc sau, lão già đã nhổ một búng máu bầm, rồi nặng nề nhướng đôi mi lên.
Lão ta đưa mắt nhìn qua khung cảnh trước mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Đôi tia mắt lờ mờ của lão có vẻ như hết sức hoang mang, kinh dị, và cũng như hết sức vui mừng. Tâm trạng của lão như đang vô cùng phức tạp.
Gia Cát Ngọc trông thấy lão già đã tỉnh, liền hối hả hỏi rằng :
- Thưa lão bá, bác là ai?
Lão già mỉm cười đau đớn nói :
- Ta...Ta là... Ngân... Niên Thanh Nhân... Lục Ngọc Di Đà... hiện nay đang ở trong bụng ta đây... Xin phiền cậu... hãy trao lại cho.
Vì chiếc lưỡi của lão ta đã bị xé nát nên giọng nói trở thành ồ ề khó nghe, Gia Cát Ngọc vội vang hỏi :
- Thưa lão bá, báo bảo giao cho ai?
Lão già rên rỉ, rồi cất tiếng mơ hồ, nói :
- Thôi cũng được, Lục Ngọc Di Đà... có vào được... tay cậu... thì tôi dù có chết... cũng yên lòng rồi!...
Nói đến đây, đôi mắt lão ta bỗng trợn lên, rồi giương hai ngón tay mặt thẳng ra như một lưỡi giáo nhắm ngay bụng lầy nhầy máu thịt của mình đâm thẳng xuống!
Gia Cát Ngọc không ngờ lão già lại tự sát như vậy, nên dù cho võ công của chàng có cao cường, cũng không làm sao ngăn kịp hai ngón tay rắn như sắt thép của lão, đang vận dụng toàn lực đâm nhanh xuống. Bởi thế, qua một tiếng roạt hai ngón tay nọ đã đâm lủng vào bụng rồi!
Một làn máu tươi liền bắn ra tung tóe, khiến Gia Cát Ngọc phải nhảy lùi ra sau để tránh.
Tiếp đó, chàng lại nghe một tiếng gào thê thảm tức thì đã thấy lão già rạch mạnh hai ngón tay xuống phía dưới khiến ruột gan đều đổ ra ngoài, đồng thời có một cái bóng màu xanh cũng theo đó rớt ra!
Gia Cát Ngọc hết sức xúc động, chàng đứng trơ người như một khúc gỗ. Qua một lúc thật lâu, chàng mới thò tay nhặt vật có màu xanh ấy lên chùi sạch vết máu bám ở ngoài thì thấy đó chính là một pho tượng Phật Di Đà chạm bằng ngọc xanh.
Pho tượng ấy trông thật xinh xắn, nhưng không hiểu nó có tác dụng gì? Chàng lại càng không biết lão già này vốn thật là ai? Ông ấy lại có ý muốn nhờ mình trao pho tượng Lục Ngọc Di Đà này đến người nào?
Chàng đứng sững sờ trước gió, trầm ngâm suy nghĩ, nhưng không làm sao tìm câu giải đáp được!
Lúc bấy giờ trời đã đứng trưa. Một người thiếu niên áo vàng, cỡi một con ngựa bạch đang từ trong khu rừng thong thả chạy ra, rồi nhắm về hướng Đông phi nhanh tới!
Sau khi chàng thiếu niên ấy đã bỏ đi chẳng bao lâu, thì cũng tại khu rừng này bỗng xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt luân từ đâu vừa đến.
Đôi mắt trong veo của cô gái ấy, thật chẳng khác nào mặt nước hồ thu. Đôi má cô đỏ hồng chẳng thua chi những ánh ráng chiều trên nền trời hoàng hôn. Mớ tóc dài không ngớt bay phất phơ theo gió, thoang thoảng mùi hương. Đôi môi anh đào đỏ mọng như hia cánh hoa mai quế!
Cô gái ấy tiến vào khu rừng, lục lạo tìm kiếm rất kỹ. Nhưng trong khu rừng hoang dại này, nàng định tìm kiếm vật chi?
Cuối cùng, nàng đã phát hiện ra một việc không phải tầm thường, ấy là giữa cánh rừng hoang âm u, lại mọc thêm một ngôi mộ mới. Trước ngôi mộ ấy, lại phủ phục hai xác chết. Xác bên phía mặt, lồng ngực bị vỡ toang, xác bên phía trái, chiếc đầu lâu đã bay đi đâu mất!
Hai xác chết ấy, có lẽ đều không phải là đối tượng mà nàng định tìm kiếm.
Nhưng còn xác chết ở trong ngôi mộ mới này thì sao?
Cô gái ấy cau chặt đôi mày có vẻ đắn đo không biết phải hành động thế nào?
Cuối cùng nàng thò đôi cánh tay trắng mịn như ngọc ra, bẻ lấy một nhánh tùng...
Nàng định làm chi thế?
Úy! Nàng đã dùng nhánh tùng ấy, bới ngôi mộ mới đó lên!
Ngôi mộ đã được bới xong, không có quan tài, mà chỉ có một xác chết của một lão già râu tóc bạc phơ!
Trên sắc mặt kiều diễm của cô gái, bỗng hiện lên một nét mặt u buồn. Đôi dòng lệ trong như ngọc, cũng lăn dài xuống mặt. Lúc ấy, trông nàng xinh đẹp chẳng khác nào một đóa hoa bách hợp còn đọng sương mai!
Một luồng gió nhẹ thổi qua, làm rối phờ mớ tóc xinh đẹp của nàng. Ngay lúc ấy, nàng cũng cất giọng bình tĩnh nhưng đầy buồn rầu nói lẩm bẩm :
- Thúc thúc! Chẳng ngờ cháu đến chậm một bước mà chú phải...!
Câu nói vừa đến đấy, thì đã bị những tiếng nấc nghẹn ngào chặn mất, chứng tỏ nàng đang hết sức đau lòng.
- Thúc thúc! Xin chú hãy yên giấc nghìn thu! Uyển Nhi nhất định sẽ trả thù cho chú!
Giữa tiếng khóc nghẹn ngào của nàng, ngôi mộ mới ấy lại được nàng đắp kỹ lưỡng trở lại như cũ. Cô gái đưa tay vuốt lại mớ tóc rối, rồi ngửa mặt lên nhìn khắp chung quanh thật kỹ.
Chung quanh còn ghi lại một vết tích gì của kẻ thù không?
Có! Trên một gốc cây gần đây, còn lưu lại một bức hình Cô Lâu màu vàng kim. Ngay chính giữa bức hình ấy, còn đề bốn chữ đỏ rực như máu: “Không đội trời chung”.
Bức hình bộ xương khô này là dấu hiệu của ai thế? Cô gái dường như đã nghe nói qua về bức hình này rồi nhưng nàng không làm sao nghĩ ra được!...
Một ngọn gió nhẹ lại thoảng qua, thổi tung tà áo của nàng, và cũng dường như thổi tan bớt đi nỗi phiền muộn trong lòng nàng...
Nàng đã xê dịch thân người, rồi lao nhanh ra cánh rừng, nhẹ nhàng như một con chim bồ câu. Chẳng mấy chốc là nàng đã lướt đi mất hút!