Vì tình thế bắt buộc, nên Gia Cát Ngọc đành phải trao thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” cho cô gái áo trắng. Hậu quả của việc làm này sẽ ra sao, cố nhiên là chàng đã đoán biết rõ ràng.
Cô gái áo trắng sau khi nhận lấy thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ”, liền thò vào áo lấy ra một pho Lục Ngọc Di Đà, rồi nhìn về phía Gia Cát Ngọc cười nhạt nói :
- Thiếu hiệp có thể đoán biết được là tôi đã thủ đắc vật này, thật đáng gọi là một người thông minh đặc biệt.
Gia Cát Ngọc cười nhạt nói :
- Đúng thế. Vì cái kế bỏ xe đi thuyền của cô, đã bị lộ liễu từ lâu rồi.
Cô gái áo trắng nghe qua không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ không ngờ rằng, Gia Cát Ngọc đã thực sự nhận ra hành tung của mình. Song, cá tính của nàng vốn lạnh lùng kiêu ngạo, nên sau cơn kinh ngạc ấy, lại cất giọng lạnh lùng cười, nói :
- Thương Lãng Vũ Sĩ võ công không kém hơn thiếu hiệp, thế giờ đây thiếu hiệp truy tìm được tôi, thì định sẽ làm gì?
- Cô thực sự có thể thắng được Thương Lăng Vũ Sĩ hay sao? Hay là sự thật là cô chỉ dựa vào mấy chiếc rương sắt mang theo ấy?
Sắc mặt của cô gái áo trắng trở thành lạnh lùng, nói :
- Thiếu hiệp đã thấy tất cả rồi.
- Tôi chỉ cần phán đoán cũng biết được.
Sắc mặt của cô gái áo trắng bỗng bình tĩnh trở lại, tựa hồ như trút nhẹ được nỗi lo lắng trong lòng, tươi cười nói :
- Về võ công và trí thông minh của thiếu hiệp, thảy đều thượng thặng cả.
Nhưng pho Lục Ngọc Di Đà đã lọt vào tay ta rồi, thì dù cho thiếu hiệp có biết cũng chẳng ích lợi chi.
- Tôi e rằng pho Lục Ngọc Di Đà trong tay cô, chỉ là một món đồ giả.
Thực ra, thì chàng không dám quả quyết pho Lục Ngọc Di Đà trước mặt mình là một pho tượng giả. Dụng ý của câu nói ấy chỉ là nhằm hối thúc cô gái áo trắng xuống đao bổ hai pho tượng ấy ra ngay, hầu chàng có dịp nhận xét thêm về hành tung khả nghi của tăng nhân phái Thiếu Lâm nọ, xem coi phải họ đã thực sự giao trả cho Phong Lâm song lão pho tượng di truyền của Diễm Lôi hay không?
Thế nhưng, lời nói ấy vừa thốt ra khỏi miệng chàng đã làm cho toàn thể mọi người chung quanh đều sửng sốt...
Sắc mặt của cô gái áo trắng lạnh lùng như băng giá, bỏ rơi Tư Đồ Uyển nhanh nhẹn tràn tới trước ba bước, sốt ruột hỏi rằng :
- Thiếu hiệp nói sao?
Gia Cát Ngọc cười nhạt, nói :
- Tôi nói pho tượng trong tay cô kia, chẳng phải là bảo vật truyền lại của Diễm Lôi đâu.
Một vừng ánh sáng xanh vừa lóe lên, là pho Lục Ngọc Di Đà trong tay cô gái áo trắng liền được bổ ra làm đôi. Sau đó, cô gái áo trắng đưa mắt nhìn qua, thì sắc mặt đã biến hẳn, quay về phía Xích Diện Thần Long nạt rằng :
- Tư Đồ trang chủ, ông đã giấu pho Lục Ngọc Di Đà thật đi đâu rồi?
Giọng nói của cô ta lạnh lùng ghê rợn, sắc mặt oai vệ phi thường khiến Xích Diện Thần Long không khỏi giật mình đánh thót.
Đôi mắt đen láy của Tư Đồ Uyển, nhìn đăm đăm vào sắc mặt của Ngọc đệ đệ, tràn đầy vẻ ngạc nhiên...
Gia Cát Ngọc thấy pho Lục Ngọc Di Đà trong tay cô gái áo trắng, lại là một pho tượng giả nữa, nên trong lòng không khỏi sực nhớ ra một điều gì, và cũng tựa hồ đã đoán biết được một phần lớn chân tướng của việc này. Bởi thế, chàng liền nhìn thẳng về cô gái áo trắng, cất giọng lạnh lùng nói :
- Lục Ngọc Di Đà là riêng của Tư Đồ tiền bối, vậy ông ấy cất giấu ở đâu, cô nào có quyền cất vấn?
Cô gái áo trắng chỉ cất tiếng cười nhạt.
Gia Cát Ngọc bèn nói tiếp rằng :
- Song, theo tại hạ được biết, thì pho tượng quí giá chân chính của Diễm Lôi đại sư giờ đây ở đâu, ngay cả Tư Đồ tiền bối, cũng hoàn toàn không được biết.
- Nếu nói vậy, thì chỉ có thiếu hiệp là người được biết chứ gì?
- Tôi chỉ mới được biết mơ hồ, nên chưa dám quả quyết.
- Hừ, nếu thiếu hiệp không bằng lòng nói rõ, thì tung tích của Xích Diễm Tàn Chưởng, tôi cũng không thể nói rõ cho thiếu hiệp nghe được. Hơn nữa, thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” này, tôi tạm giữ lại đây, chờ khi thiếu hiệp mang pho Lục Ngọc Di Đà đến, thì tôi sẽ trao trả lại sau.
Đôi mày lưỡi kiếm của Gia Cát Ngọc liền nhướng cao, nhưng chưa kịp quát lên một tiếng giận dữ, thì bất thần nghe từ phía cánh rừng rậm gần đấy, có một chuỗi cười ha hả như cuồng dại vọng đến rằng :
- Con tiện tỳ không biết xấu hổ kia, ngươi giữ lại món binh khí lạnh ngắt ấy của người ta thì có ích lợi gì? Theo ý của lão hóa tử thì chi bằng giữ nguyên cả người của cậu ta luôn thì hơn.
Giọng nói ấy nghe ấm áp vang rền, tuy là một câu trêu cợt cười đùa, nhưng chứa đầy nội lực, khiến cho màng tai mọi người bị rung chuyển đến lùng bùng.
Cô gái áo trắng cất tiếng cười lạnh lùng nói :
- Khá khen cho một gã thất phu, chỉ giỏi ăn nói bá láp.
- Con tiện tỳ kia, ngươi chớ nên hiểu lầm ý tốt của già đây đến. Nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, thì về sau này ngươi tìm đâu cho ra một đức lang quân tuổi trẻ và xinh đẹp như thế?
Cùng một lúc với tiếng cười, ai nấy nghe có tiếng bước lào xào tới. Thế rồi, từ trong khu rừng có một lão già ăn mày bận áo vá hằng trăm mảnh, tóc tai rối bù, mặt mày dơ bẩn, ung dung bước ra. Người ấy không ai khác hơn là Thiết Chỉ Cái Quan Nhạc, vị trưởng lão của Cái môn.
Sắc mặt của cô gái áo trắng vẫn lạnh lùng như băng, cười nhạt, nói :
- Lão hóa tử, ông ăn nói bừa bãi như thế, nhưng có biết cô nương đây là ai không?
Thiết Chỉ Cái vẫn thản nhiên như không nghe, quay mặt về phía Gia Cát Ngọc cười ha hả nói :
- Mấy hôm trước đây tại Trích Thúy phong, lão ca ca hiểu lầm ngươi là hung thủ đã ra tay cướp đoạt pho Lục Ngọc Di Đà, nhưng sau đó ta suy nghĩ lại, thì trong lòng lấy làm ăn năn. Tuy nhiên nay căn cứ theo mọi việc xảy ra trước mắt đây, thì mới thấy sự nghi ngờ của ta không đến nỗi sai lạc lắm.
Gia Cát Ngọc không khỏi sửng sốt, nói :
- Kẻ đã cướp đoạt pho Lục Ngọc Di Đà tại Trích Thúy phong chính là cô nương trong Huyết Hải Địa Khuyết này, vậy tiền bối đã được trông thấy tận mắt rồi, tại sao lại còn nói như thế nữa?
Thiết Chỉ Thần Cái híp đôi mắt lại, cười nói :
- Này thiếu hiệp, vậy chớ con tiện tỳ này chẳng phải là vợ tương lai của cậu đó sao?
Câu nói ấy vừa thốt ra khỏi miệng của Thiết Chỉ Cái, đã làm cho mọi người hiện diện, ai nấy có một phản ứng khác nhau.
Cô gái áo trắng mặt càng lạnh lùng hơn, nhưng thái độ tỏ ra rất bình tĩnh, chẳng hề có sắc tức giận chi cả.
Trái lại, Uyển cô nương thì không khỏi “Hừ” một tiếng qua giọng mũi, rồi đưa mắt lườm Ngọc đệ đệ một lượt.
Song, người tỏ ra luống cuống nhất lại chính là Gia Cát Ngọc. Chàng lén đưa mắt liếc về Uyển tỷ tỷ một lượt, sắc mặt bừng đỏ, ấp úng nói :
- Tại hạ với cô nương này, chỉ mới có dịp gặp mặt nhau mấy lần, thế tại sao tiền bối lại đoán bừa bãi như vậy?
Thiết Chỉ Cái cười khà khà, nói :
- Này thiếu hiệp, cậu thực là quá dè dặt mất. Lời tục thường nói, vừa thấy nhau là đã ý hợp tâm đầu, vậy giữa hai người đã gặp nhau đến mấy lần, thì tình đã sâu như biển chớ còn chi nữa. Nếu chẳng phải thế thì người ta nào khứng chịu nhận lấy đồ sính lễ của thiếu hiệp?
Gia Cát Ngọc biết lão già ăn mày muốn ám trợ mình, nên dùng lời nói ấy để ám chỉ việc cô gái áo trắng đã lấy thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” của mình, hầu khích cô ta phải bực tức mà trả lại. Do đó, chàng hết sức cảm kích, nhìn về lão ta mỉm cười.
Nhưng, hai Lệnh chủ mặc áo tía đứng sau lưng cô gái áo trắng thì sắc mặt tràn đầy sát khí, đưa mắt nhìn chăm chú về phía cô gái, tựa hồ như chỉ chờ một lịnh ban truyền xuống, là họ sẽ tràn đánh nhau một trận sống chết với Thiết Chỉ Cái.
Thế nhưng cô gái áo trắng quả là một con người chẳng phải tầm thường. Nàng tuy bị Thiết Chỉ Cái trêu cợt xiên xỏ, nhưng thái độ vẫn bình tĩnh như thường. Nàng chờ cho Thiết Chỉ Cái nói dứt lời, mới quay qua Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang gằn giọng hỏi rằng :
- Phàn lệnh chủ, phía Tây nam do ai đồn binh trấn giữ thế?
- Bẩm cô nương, phía Tây nam do Đồng Bài Thập Tam Hiệu trấn giữ.
- Dưới Đồng Bài Lịnh, chả lẽ chỉ có hạng người như thế không sao?
- Phàn Giang tôi thật là bất tài.
Cô gái áo trắng bỗng sa sầm nét mặt, nói :
- Thế ông còn đợi tôi đích thân ra tay nữa hay sao?
Giọng nói hết sức lạnh lùng, lại ngầm chứa một sự uy nghi đáng sợ.
Mọi người đang ngơ ngác không hiểu lời nói ấy của nàng có ý gì, thì bỗng thấy Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang luôn mồm vâng dạ rồi đi ngay, nhắm hướng Tây nam lao vút tới.
Gia Cát Ngọc vừa cảm thấy làm lạ, thì bỗng đã nghe có tiếng gào thảm thiết vang lên, và chỉ trong nháy mắt, đã thấy Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo nhanh nhẹn phi thân trở về, đưa cao bàn tay phải đẫm máu lên, hạ giọng nói :
- Tại hạ đã căn cứ theo giới luật của Huyết Hải trừng trị đệ tử bỏ nhiệm vụ ấy rồi, cung thỉnh cô nương minh giám.
Cô gái áo trắng khoát cánh tay ngọc lên một lượt, tức thì Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang liền cúi người thi lễ, rồi bước lui ra sau.
Nữ ma đầu này quả là một con người lòng dạ độc ác, xem mạng người chẳng khác nào rơm rác. Tư Đồ Uyển trông thấy thế không khỏi kinh hoàng thất sắc.
Ngay đến như Xích Diện Thần Long cũng không khỏi hết sức hãi kinh, trước giới luật tối ư vô nhân đạo của Huyết Hải Địa Khuyết.
Thiết Chỉ Cái không còn sắc tươi cười nữa, mà râu tóc đều dựng đứng cả, trợn mắt giận dữ quát rằng :
- Khá khen cho con tiện tỳ ác độc kia, ngươi có còn nhân tính hay không?
Cô gái áo trắng sắc mặt hiện đầy vẻ khinh bạc, cất tiếng cười nhạt rồi quay qua Xuyên Tâm Bạch Cốt Trảo Phàn Giang nói :
- Phàn lệnh chủ, ông cần mấy thế võ mới đánh thắng được lão ăn mày này?
- Bẩm cô nương, trước đây năm năm thuộc hạ đã choảng nhau liên tiếp ba trăm thế võ với lão ta, mà vẫn chưa phân thắng bại.
Cô gái áo trắng hừ lạnh lùng, rồi quay qua phía người văn nhân áo tía nói :
- Còn ông?
- Tiểu chức trong vòng một trăm thế võ, chắc có thể chiếm được phần ưu thế hơn.
Đôi mày liễu của cô gái áo trắng cau lại, nói :
- Trong vòng một trăm thế võ? Ta nào có thì giờ đứng đây xem các ông đánh giằng co như thế?
Ngụ ý lời nói của nàng, đã xem Thiết Chỉ Cái, một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng thật không khác chi món đồ trong túi. Tình trạng ấy, có nghĩa là nàng chỉ muốn trong vòng ba thế võ là bắt sống cho được Thiết Chỉ Cái, như thế mới đúng theo ý muốn của nàng.
Thiết Chỉ Cái tuy là một người lăn lóc lâu năm trong giới giang hồ, nhưng lúc bấy giờ vẫn khó bề đè nén cơn tức giận trong lòng nên cất tiếng cười to nói :
- Quả là một con tiện tỳ quá ngông cuồng, nếu ngươi không có đủ thời giờ để đứng xem, thì ngươi hãy đích thân ra tay đi nào. Lão phu muốn thử qua cho biết, xem Băng Tâm Ma Nữ ngươi có những tuyệt học ghê gớm chi, mà từ bấy lâu nay ai nghe đến tên tuổi ngươi cũng đều lộ vẻ kinh khiếp.
Cô gái ao trắng nhếch môi cười nói :
- Ông gán cho tôi cái danh hiệu Băng Tâm Ma Nữ thật không còn chi hợp hơn. Vậy hôm nay cô nương bằng lòng nhân nhượng, và sẽ không gây thương tích cho ông trong cuộc so tài sắp xảy ra.
- Lòng tốt ấy của ngươi, lão hóa tử không nhận lấy đâu.
- Tôi đã nói ra rồi thì xem như chắc chắn, ông cần chi phải nhận hay không nhận? Này, ông hãy xem chừng, tôi sẽ nhắm tấn công vào năm đại huyệt phía trên "Tâm Đỉnh” và chín huyệt đạo phía dưới “Linh Đài” của ông đó.
Chỉ trong một chưởng mà có thể tấn công được một lúc đến năm đại huyệt của đối phương, thực ra cũng không có chi là khó đối với một người võ nghệ tinh thâm, nhưng Tâm Đỉnh đánh trước và Linh Đài đánh sau cùng trong một thế võ, thì phải đánh cách nào cho được?
Lời nói ấy quả là một lời nói phỉnh gạt, xem thường đối phương.
Thiết Chỉ Cái cất tiếng cười như cuồng dại, nói :
- Khá khen cho con tiện tỳ ngông cuồng kia, ngươi có biết trời bao cao, đất bao dày không?
Băng Tâm Ma Nữ cất tiếng cười nhạt, nhưng chẳng hề nói chi cả, nhanh nhẹn cất thanh đoản đao đang cầm trong cánh tay trái không dùng đến, nhẹ nhàng đưa chân bước tới, rồi vung chưởng phải lên, thoáng nhìn qua, tựa hồ như nhắm tấn công vào vai trái của Thiết Chỉ Cái.
Thiết Chỉ Cái cất tiếng cười giận dữ nói :
- Con tiện tỳ ngang tàn kia, chả lẽ thế võ này của ngươi, lại nhắm công vào năm đại huyệt nơi Tâm Đỉnh của ta hay sao?
Nói đoạn, lão ta liền lách người tránh ngang, giương đứng chưởng lên như một lưỡi đao, rồi ngầm vận dụng lên tám phần chân lực, nhắm chém thẳng vào cánh tay của Băng Tâm Ma Nữ.
Lão ta đánh ra hết sức nhanh nhẹn hiểm hóc, nội lực hết sức dồi dào khiến Xích Diện Thần Long nhìn thấy không khỏi thầm khen ngợi.
Nào ngờ đâu Băng Tâm Ma Nữ trông thấy Thiết Chỉ Cái tràn tới tấn công như thế, mà vẫn điềm nhiên như thường. Đến khi luồng chưởng phong quét đến lớp áo ngoài của nàng, thì mới lách tránh một cách thần diệu, trong khi cánh tay ngọc của nàng đã đổi hẳn phương hướng.
Thiết Chỉ Cái không khỏi giật nảy mình, vì bỗng thấy thế võ của mình đánh vào khoảng không, đồng thời, cánh tay ngọc của đối phương đã dồn đầy kình lực, đang nhắm ngay năm huyệt đạo tại tâm đỉnh của mình công thẳng tới.
Giữa lúc hối hả, lão ta không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh nhẹn rùn thấp đôi vai xuống, xoay nửa vòng phía thân trên, rồi lách qua phía phải để tránh...
Nhưng thế lách ấy của lão ta đã bị Băng Tâm Ma Nữ đoán biết trước. Do đó, nàng cất tiếng cười lạnh lùng, rồi lại diễn biến thế võ, bám sát theo nhanh như chớp.
Thế là xem ra thanh danh bấy lâu nay của Thiết Chỉ Cái, đành phải tan tành dưới chưởng lực của Băng Tâm Ma Nữ trong chốc lát đây...
Thốt nhiên, ngay lúc ấy bất thần có một tiếng quát to, tức thì Gia Cát Ngọc lao tới nhanh như luồng điện xẹt, thế chưởng cũng được tung ra cùng một lúc với thân người vừa tràn tới, nhắm công thẳng vào bảy đại huyệt trên khắp thân người của Băng Tâm Ma Nữ.
Băng Tâm Ma Nữ trông thấy thế, liền rùn thấp đôi vai rồi thu chưởng trở về, nhanh nhẹn nhảy thối lui ra sau tám thước.
Thiết Chỉ Cái không bỏ lỡ cơ hội liền tràn nhanh tới trước hai bước, nhưng ngay lúc ấy, lão ta cảm thấy phía dưới linh đài khẽ tê buốt, nên không khỏi kinh hoàng buột miệng kêu lên thành tiếng, và mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Hai gã Đồng Bài lệnh chủ và Ngân Bài lệnh chủ đứng bên cạnh, cho là Gia Cát Ngọc bất thần nhảy vào đánh lén, nên cũng quát lên một tiếng to, rồi đồng loạt đánh ra ba chưởng.
Uyển cô nương trông thấy bóng chưởng chập chờn che kín cả không gian, kình phong cuốn tới ồ ạt, thì lo sợ Ngọc đệ đệ sẽ bị thua vì chẳng kịp đề phòng, nên bất giác kêu thét lên một tiếng kinh hoàng.
Nào ngờ tiếng kêu của nàng chưa dứt, thì bỗng nghe một tiếng nổ ầm rung chuyển cả màng tai, rồi lại thấy hai gã Lệnh chủ trong Huyết Hải Địa Khuyết đã bị hất lui cả ra sau.
Trong khi đó thì chiếc bóng vàng của Ngọc đệ đệ đã bay nhẹ nhàng từ trên cao đáp xuống, đứng sững trên đất vững vàng như một quả núi, oai nghi như một vị thiên thần. Bởi thế, Tư Đồ Uyển cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng.
Hai gã Lệnh chủ của Huyết Hải Địa Khuyết đang định tràn đến tấn công một lần thứ hai, thì bỗng thấy Băng Tâm Ma Nữ khoát tay một lượt, lạnh lùng nói :
- Có phải Gia Cát thiếu hiệp định chỉ giáo cho không?
Sắc mặt của Gia Cát Ngọc trông uy nghi đáng sợ, gằn giọng nói :
- Nếu cô nương có hứng, thì tại hạ nào dám chối từ?
- Nếu đánh nhau bằng võ lực, thì chỉ e rằng phải kéo dài đến ba trăm hiệp vẫn chưa thể phân thắng bại, vậy hãy đổi một phương pháp so tài khác, có được không?
- Chỉ cần cô nương vạch ra một biện pháp để cùng so tài, thì Gia Cát Ngọc tôi dù có phải mất mạng đi nữa cũng sẵn sàng hầu với cô nương.
Sắc mặt của Băng Tâm Ma Nữ bỗng hiện lên một nụ cười tự nhiên, nói :
- Dù mất mạng cũng sẵn sàng hầu? Câu nói ấy có quá nặng nề chăng? Hôm nay, chúng ta chỉ cần lấy thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” này để đánh cuộc, nếu tôi thua, tôi sẵn sàng giao hoàn, trái lại, nếu thiếu hiệp có lòng nhân nhượng, thì phải cho tôi mượn nó dùng trong vài ba tháng.
Thiết Chỉ Cái biết Ma Nữ này là một con người gian manh lắm mưu nhiều kế, nên vội vàng nói :
- Thiếu hiệp chớ nên nghe lời nói bá láp của con tiện tỳ ấy. Thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” là vật sở hữu của thiếu hiệp, vậy đánh cuộc với cô ta làm gì?
Băng Tâm Ma Nữ liền nghiêm ngay sắc mặt, cất giọng lạnh lùng hừ một tiếng to, nói :
- Lão hóa tử, ông xem Gia Cát thiếu hiệp là một anh chàng ngốc hay sao?
Câu nói có tính cách ly gián thâm độc ấy, đã làm cho Thiết Chỉ Cái không khỏi sợ Gia Cát Ngọc hiểu lầm, nên vội vàng im lặng ngay không nói chi hết nữa.
Gia Cát Ngọc chỉ cười nhạt nói :
- Xin tiền bối chớ nên lo ngại làm gì.
Dứt lời, chàng quay về phía Băng Tâm Ma Nữ nói :
- Tại hạ xin tuân mệnh, vậy cô nương hãy cứ ra đề.
Lúc bấy giờ, Băng Tâm Ma Nữ bỗng lại mỉm cười đầy vẻ bí mật nói :
- Thiếu hiệp không hối hận chứ?
- Lời nói của người trượng phu lúc nào cũng chắc chắn, vậy đâu lại hối hận được?
Trước đây ở tại Thanh Long tập, Gia Cát Ngọc đã thấy qua tài nghệ của Băng Tâm Ma Nữ rồi, tuy biết nàng là người có võ công tuyệt thế, nhưng tự xét chàng vẫn có thể thắng được cô ta, nào ngờ đâu, nữ ma đầu ấy lại gian manh khó lường, sau khi nghe qua lời nói của chàng bèn mỉm cười sâu xa khó hiểu, nói :
- Kẻ tục tử trong chốn giang hồ, hễ một lời nói không vừa ý nhau, thì liền ra tay đấm đá, hoặc dùng đến gươm đao. Riêng tiểu nữ không hành động như vậy, chắc có lẽ Gia Cát thiếu hiệp cũng tán đồng ý kiến đó?
- Thế ý kiến cô nương là...?
- Thiếu hiệp là người trí tuệ tuyệt luân, vậy hãy đoán xem ngay lúc này, có phải tôi đang có ý định trả lại thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” cho thiếu hiệp không?
- Chỉ đánh cuộc như thế thôi hay sao?
Gia Cát Ngọc tựa hồ như cảm thấy quá bất ngờ, nên đã buột miệng hỏi nàng qua một câu chưa hề nghĩ ngợi.
Băng Tâm Ma Nữ cười lạnh lùng nói :
- Thiếu hiệp đã hối hận rồi?
Gia Cát Ngọc chưa kịp trả lời, thì Thiết Chỉ Cái đã tỏ ra quá sốt ruột, bèn cất tiếng “Hừ” lạnh lùng thật to.
Băng Tâm Ma Nữ bỗng sắc mặt trỏ thành lạnh lùng nói :
- Lão hóa tử, có lý đâu trong lòng ông còn ấm ức lắm phải không?
- Ha ha, hóa tử ta đã lăn lóc trong giới giang hồ từ bấy lâu nay, trải qua hằng trăm trận đánh, cũng như được mục kích nhiều phương pháp đánh cuộc với nhau, nhưng mãi đến ngày hôm nay ta mới thực sự có cơ hội mở rộng tầm mắt.
- Có phải ý ông muốn nói là tôi đưa một phương pháp bất công hay không?
- Việc ấy tự ngươi hiểu lấy.
Băng Tâm Ma Nữ cười nhạt nói :
- Lấy lòng dạ của kẻ tiểu nhân, để suy lòng dạ của người quân tử, thì thực chỉ sai một li là đi một dặm rồi. Chỉ như thế cũng đủ thấy là bình nhật ông quen ăn nói hồ đồ, chứ Gia Cát Ngọc là người nói ra một lời đáng giá nghìn vàng, đâu lại hiểu như ông?
Thực ra, trong lòng Gia Cát Ngọc cũng đang băn khoăn say nghĩ, sợ Băng Tâm Ma Nữ sẽ không hành động đúng như lời nói, thì dù mình có đoán trúng, cô ta chối phăng đi thì thử hỏi mình có làm chi được? Giờ đây, nghe nàng lên tiếng nói như thế, trong lòng chàng không khỏi thầm xấu hổ, vội vàng đáp rằng :
- Cô nương chớ tức giận, nói chi một thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ”, mà nếu lấy ngay cái đầu của tại hạ cũng chẳng hề hối hận bao giờ.
Băng Tâm Ma Nữ bỗng thoáng hiện nụ cười mà từ trước đến nay chưa hề có, lên tiếng nói :
- Thiếu hiệp là người lòng dạ quang minh chính đại, thực làm cho ai nấy cũng phải kính phục. Nhưng, vì sợ mọi người chung quanh hoài nghi lòng thành thực của tiểu nữ, nên tiểu nữ sẵn sàng viết ý định của mình ra trước, và trao cho Tư Đồ tỷ tỷ giữ, rồi thiếu hiệp mới lên tiếng nói sau cho công bình.
Vừa nói nàng vừa thò tay vào áo lấy ra một cây bút tô lông mày, rồi lại kéo lấy cánh tay ngọc của Tư Đồ Uyển, tươi cười quay lưng trở lại. Qua một lúc sau, cô ta mới tươi cười quay về mọi người nói :
- Xin thiếu hiệp hãy đoán đi nào.
Gia Cát Ngọc đã biết cô gái này có lòng thành thực, nên mới viết rõ ý định của nàng vào lòng bàn tay của Uyển tỷ tỷ trước. Chàng suy nghĩ một chốc, và thấy rằng nếu nàng quả có ý muốn trả lại thanh đoản đao cho mình, thì đâu lại bày cái trò rắc rối như thế? Kế đó, chàng lại đưa mắt nhìn về phía Uyển tỷ tỷ, trông thấy đôi mày của nàng xanh tợ xuân sơn, đôi mắt trong veo như làn thu thủy thoáng hiện một nét ngầm tức giận, nên buột miệng nói rằng :
- Tôi đoán cô nương giờ đây hoàn toàn không có ý trao trả lại thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” cho tôi.
Băng Tâm Ma Nữ nghe qua thì không khỏi giật mình, sắc mặt biến hẳn, chẳng khác nào bị trật chân từ một gian lầu cao nghìn trượng, rơi trở xuống đất.
Xích Diện Thần Long, Thiết Chỉ Cái thấy thế liền cho là Gia Cát Ngọc đã đoán trúng.
Nhưng, Gia Cát Ngọc thấy thái độ của Băng Tâm Ma Nữ khác thường, tựa hồ có một ẩn tình chi khó nói, nên trong lòng không khỏi kinh dị. Dù vậy, giữa lúc ấy chàng vẫn không thể nào đoán ra được tâm trạng của đối phương, nên vẫn cảm thấy lạ lùng khó hiểu.
Lúc bấy giờ, Tư Đồ Uyển vẫn cau chặt đôi mày, từ từ xòe rộng bàn tay ra, ai nấy đều thấy rõ ràng giữa lòng bàn tay đỏ hồng của nàng có một chữ “Muốn”, viết theo thể nửa thảo nửa chính.
Ai nấy trông thấy thế, cũng đều cau chặt đôi mày, vô cùng thất vọng...
Băng Tâm Ma Nữ tuy đã thắng cuộc, nhưng nàng hoàn toàn không có sắc vui vẻ. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lúc bấy giờ tựa hồ như đã trở lại bình thường, lạnh lùng như một tảng băng, đôi mắt trong veo của nàng bỗng mất hết đi những tia sáng tinh anh, xem ra chẳng khác nào nàng mới vừa trải qua một cơn bịnh nặng, có vẻ lờ đờ, uể oải...
Gia Cát Ngọc bỗng cảm thấy một nỗi buồn không tên tuổi, tràn ngập cõi lòng, ngơ ngác nói :
- Tại hạ tư chất kém cỏi nên tự nhận là đã thua, vậy xin cô nương hãy mang thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” ấy đi đi.
Băng Tâm Ma Nữ đang đưa đôi mắt nhìn trân trối lên nền trời cao, đến khi nghe lời nói ấy, thì sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, cất tiếng cười to như cuồng dại, khoát nhẹ tay áo lụa, rồi đưa chân bước loạng choạng đi thẳng vào khu rừng rậm.
Trong một sơn cốc hoàn toàn tĩnh mịch, bỗng vọng về từng chuỗi cười cao vút, khiến lũ chim rừng kinh sợ bay tứ tán, cánh hoa tàn rơi rụng tơi bời.
Cô gái áo trắng vì đã thắng cuộc, lấy được thanh đoản đao “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” mà vui thích đó chăng?
Không. Đấy không phải là tiếng cười hoan lạc, mà đấy là tiếng cười đầy thê lương, đầy thất vọng.
Gia Cát Ngọc nhìn thấy nàng đã đi khuất bóng vào cánh rừng xanh, và tiếng cười thê lương ấy mỗi lúc càng xa dần, thì trong lòng bỗng có một cảm giác đơn côi khó tả...
Xích Diện Thần Long và Thiết Chỉ Cái nhìn thấy thái độ của Băng Tâm Ma Nữ trước khi bỏ đi, lẽ tức nhiên là cũng hiểu được tâm trạng của người thiếu niên còn đứng lại trước mắt, nhưng họ có thể nói gì được hơn?
Giữa bầu không khí tĩnh mịch nặng nề đó, một tia ghen tức trong lòng của Uyển cô nương mỗi lúc càng sống mạnh hơn. Nàng trông thấy thái độ của Ngọc đệ đệ có vẻ như đang mất thần, thì bất giác chu cao chiếc miệng bé nhỏ lên, nói :
- Rõ là ngốc. Người ta có lòng si mê mình đến thế, mà mình lại không đoán hiểu được cõi lòng của người ta. Giờ đây, vẫn chưa muộn, vậy hãy đuổi theo, hầu tạ lỗi với người ta đi.
Nàng tuy vẫn giữ nét mặt tươi cười, nhưng qua giọng nói mai mỉa ấy, thử hỏi Gia Cát Ngọc nào không đoán biết được. Bởi thế, chàng không khỏi giật mình, vội vàng nói :
- Tiểu đệ chỉ suy nghĩ về những nỗi khúc chiết ở bên trong thôi, vậy tỷ tỷ chớ nên hiểu lầm.
Uyển cô nương liền đỏ hoe đôi mắt, nói :
- Tôi có chi lại hiểu lầm, Đệ đệ không trông thấy thái độ đau khổ của người ta khi sắp bỏ đi, vậy chẳng phải quá rõ ràng sao, còn suy nghĩ cái nỗi chi nữa?
Nói đoạn, đôi vai nàng khẽ lắc, quay mình bước đi nơi khác, tựa hồ như có một nỗi uẩn khúc khó giải. Nàng im lặng đi thẳng xuống núi.
Trước thái độ ấy, không khỏi làm cho Gia Cát Ngọc cuống quít, chàng định đuổi theo để giải thích, nhưng lại ngại vì có Xích Diện Thần Long và Thiết Chỉ Cái đang đứng cạnh đấy, do đó, đôi chân của chàng không khỏi do dự chẳng biết phải hành động ra sao.
Thiết Chỉ Cái dù sao cũng là một người sành tâm lý, nên trông thấy thái độ luống cuống của chàng, liền lên tiếng nói rằng rằng :
- Này ông bạn nhỏ, sao không mau đuổi theo đi, nếu cô nương ấy có việc gì, ngươi không sợ Tư Đồ bá bá trách mắng hay sao.
Gia Cát Ngọc nghe thế, bèn cười đáp lời, rồi lập tức đuổi theo Tư Đồ Uyển ngay.
Thiết Chỉ Cái vuốt lấy mớ râu rối như cỏ khô của lão, phá lên cười “khà khà” nói :
- Tư Đồ lão nhi, thế là ông đã câu được một thằng rể quí rồi, nhưng đến ngày thành hôn của chúng chớ nên quên thưởng cho lão hóa tử một bữa rượu mừng nhé.
Xích Diện Thần Long hết sức vui thích, vội vàng nói :
- Việc ấy còn nhờ lão tiền bối tác thành, đến chừng đó, tôi sẽ chuẩn bị một trăm hũ rượu ngon, để cho lão tiền bối mặc tình uống đến say túy lúy.
Những cây thao lao cao chọc trời, trông như hàng nghìn chiếc dù giương to, không ngớt lắc lư dưới nền trời xanh biếc. Trong khi đó, những áng mây trắng bay lơ lửng từng đoàn, gió mát dịu không ngớt thổi tung tà áo...
Thiết Chỉ Cái và Xích Diện Thần Long cùng ngồi trên mình ngựa, từ từ cho ngựa bước đi tới. Gia Cát Ngọc nắm tay Uyển tỷ tỷ ngồi sát vai nhau, chuyện trò âu yếm.
Tư Đồ Uyển tựa hồ hết sức vui thích, hai đồng tiền trên đôi má lúc nào cũng núng thật sâu chẳng hề lặn mất.
Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tươi cười của Uyển tỷ tỷ như say sưa, như ngây dại, cảm thấy tâm hồn lâng lâng như một chiếc thuyền con nhấp nhô trên bể cả, hay một cánh lục bình trôi dạt theo sóng to, tựa hồ như muốn bay bổng lên tầng mây cao.
- Ủa? Đệ đệ làm gì lại ngó đăm đăm người ta mãi thế?
Nàng đưa đôi mắt liếc nhẹ nhàng về phía Gia Cát Ngọc, trong khi khẽ ngửa mặt lên với đôi má đỏ bừng, tràn ngập niềm vui...
Giữa tiếng nói tiếng cười không ngớt có một mùi thơm như lan như xạ thoang thoảng qua mũi, hơn nữa mớ tóc rối min màng của nàng lại không ngớt bay vào đôi má của Ngọc đệ đệ, khiến cho Gia Cát Ngọc, một người mới lần đầu tiên được nếm mùi tình yêu, không khỏi bàng hoàng luống cuống.
Gia Cát Ngọc đôi má ửng hồng, dùng hết nghị lực trong người mới nói lên được một câu rằng :
- Tỷ tỷ. Chị... Chị...
- Thế nào? Tôi không đẹp phải chăng?
Uyển cô nương đưa đôi mắt trong veo liếc nhìn chàng, đầy vẻ dịu dàng khả ái. Câu nói có tính cách trêu chọc ấy, lại có một hiệu quả rất khả quan...
Chẳng phải thế hay sao? Vì một bậc anh hùng tên tuổi lừng lẫy trong giới giang hồ như Gia Cát Ngọc, chẳng phải đang hoàn toàn bị chinh phục kia sao?
Chàng xoa đôi tay, cuống quít nói :
- Ồ, không đâu. Tỷ tỷ... Chị... chị thực quá đẹp thôi.
- Hừ. Tôi nào có thể so sánh được với người trong lòng của đệ đệ kia chứ?
- Tỷ tỷ. Chị bảo người ấy là ai?
Qua lời nói chứng tỏ Gia Cát Ngọc có vẻ đang cuống quít vì một chuyện không đâu mà lại bị nàng hiểu lầm như thế, thử hỏi chàng không cuống quít sao được.
Nhưng, Tư Đồ Uyển trái lại cố ý chu cao đôi môi hồng lên, nũng nịu nói :
- Ai? Chính là cô Băng Tâm Ma Nữ ấy chứ còn ai nữa? Có lý nào tình ý của người ta đối với đệ đệ như vậy, mà đệ đệ lại không biết hay sao?
- Tỷ tỷ thân mến, tỷ tỷ căn cứ vào đâu để nói như vậy? Nhưng dù sao giờ đây tôi có nói gì tỷ tỷ cũng chẳng chịu tin, chỉ phải chò thời gian chứng minh cõi lòng của đệ đệ, là chỉ trung thành với tỷ tỷ mà thôi.
Tư Đồ Uyển nghe qua, mặt tươi như hoa nở, đôi mắt đầy tình tứ, nhưng cũng tràn đầy sự thèn thùng, nói :
- Hứ. Không biết thẹn. Ai có rảnh để nghe những lời đường mật ấy của đệ đệ? Sao còn chưa chịu theo tôi bước đi, kẻo chốc nữa Quan lão tiền bối và phụ thân đến đây, thì thử hỏi xem đệ đệ giấu chiếc mặt đi đâu cho biết?
Nàng nghĩ ngợi thực là chu đáo, nhưng đáng tiếc là đã muộn rồi. Xích Diện Thần Long tuy không thấy cử chỉ âu yếm ấy của hai người, nhưng riêng Thiết Chỉ Cái thì đang cỡi con bạch mã của chàng ngang nhiên phi tới, trên khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười ngâm rằng :
- Quan quan truy truy, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...
Lão hóa tử biết về họ rất nhiều, nên đã ngâm một đoạn trong Kinh Thi, mô tả sự vui mừng khi thấy người quân tử gặp gỡ được thục nữ khả ái. Ngụ ý của những câu thơ đó lẽ tất nhiên là Gia Cát Ngọc đã hiểu được, nên sung sướng đưa mắt nhìn về phía Uyển tỷ tỷ mỉm cười.
Tư Đồ Uyển trái lại bừng đỏ sắc mặt, đưa mắt nhìn về phía Thiết Chỉ Cái nũng nịu nói :
- Lão tiền bối là người lớn, sao lại cứ đi trêu chọc người ta mãi thế, chốc nữa đi đến thị trấn, nếu tôi mời tiền bối uống rượu mới là chuyện lạ.
- Khá khá. Quả là một con tiện tỳ lợi hại. Hôm nay ngươi không cho ta uống rượu cũng chẳng hại gì, chỉ cần đến ngày xuất giá, đừng quên lão hóa tử ta là được rồi.
Tư Đồ Uyển vừa thẹn vừa luống cuống, kêu luôn miệng rằng :
- Ối. Tôi không nghe đâu. Tôi không nghe đâu. Thế còn cha tôi đâu rồi.
- Khá khá. Con tiện tỳ kia, cha ngươi kể từ nay về sau đã giao ngươi cho Gia Cát thiếu hiệp, không ngó ngàng chi đến ngươi nữa.
Câu nói ấy là một câu nói đùa, nhưng trong thực tế thì Xích Diện Thần Long đã bằng lòng nghe theo ý kiến của lão hóa tử lấy cớ đi đến Võ Đang sơn để báo tin về cái chết của Thương Lãng Vũ Sĩ, để cho đôi trẻ có một khung cảnh hoàn toàn tự do, nên đã âm thầm vòng ra sau núi đi từ lâu.
Thiết Chỉ Cái bề ngoài có vẻ khôi hài cười cợt, nhưng sự thật thì bên trong lão ta là một con người rất cương quyết. Nhất là đối với việc vừa rồi, Gia Cát Ngọc đã kịp thời ra tay cứu nguy cho lão ta không để lão ta bị chịu nhục dưới chưởng lực của Băng Tâm Ma Nữ, thì trong lòng lão ta lại càng cảm kích Gia Cát Ngọc hơn, có ý muốn được Gia Cát Ngọc xem mình như người ngang hàng với chàng, nên nhất định phải làm thế nào cho chàng gọi mình bằng lão ca ca mới nghe.
Gia Cát Ngọc cũng biết lời nói của lão ta là chân thành, nếu từ khước mãi thì sẽ không hay, nên cũng vui vẻ tuân mệnh kêu lão bằng lão ca ca như ý muốn.
Đêm hôm ấy, ba người cùng nghỉ ngơi tại một thị trấn nọ dưới chân núi. Đêm đã vào canh hai, trăng liềm cuối tháng đã nhô lên ngọn núi phía Đông, thế mà Gia Cát Ngọc vẫn không ngớt lăn lộn, chưa thể nào ngủ yên được...
Có nhiều việc làm cho chàng phải nghĩ ngợi miên man. Nào là mối thù của ân sư, cũng như mối hận của gia đình, nào là mối tình đậm đà của Uyển tỷ tỷ đã làm cho cuộc đời cô độc thiếu tình thương của chàng được một niềm an ủi vô biên. Hơn nữa, thái độ lạ lùng của Băng Tâm Ma Nữ cũng đã làm cho chàng không khỏi có một sự xúc cảm lạ lùng...
Chàng đưa mắt nhìn đăm đăm vào ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, trông chẳng khác nào một tấm màn màu bạc trùm kín lấy cả thị trấn nhỏ vào giữa đêm khuya lạnh lẽo.
Lúc ấy, giữa bầu trời tĩnh mịch của đêm khuya, bỗng chàng nghe có tiếng chiếc áo giũ trong gió, rồi tiếp đó lại trông thấy một cái bóng đen, y hệt như một con dơi khổng lồ, đang từ trên nóc nhà bay sà xuống.
Gia Cát Ngọc nhanh nhẹn ngồi dậy, đưa chân bước nhẹ đến sát cửa sổ, rồi kề mắt nhìn qua kẽ hở theo dõi bên ngoài...
Ủa, bóng người trong sân ấy chính là Tích Hoa công tử. Hắn đang đưa mắt ngó quanh quẩn khắp nơi, rồi âm thầm tiến tới khung cửa sổ.
Gia Cát Ngọc thầm hỏi :
“Anh ta định làm chi thế? Anh ta đến đây để tìm mình chăng? Nhưng tại sao anh ta lại đến nửa đêm và có thái độ như vậy?”
Gia Cát Ngọc đang lấy làm lạ, và định sẽ chờ xem cho biết sự thực thế nào...
Bỗng nhiên, từ giữa đêm khuya có một tiếng cười nhạt vọng đến rằng :
- Hừ. Quả là cái đồ đáng chết.
Câu nói ấy là một câu nói qua thuật truyền âm nhập mật, mục đích chỉ để cho Tích Hoa công tử nghe mà thôi. Nhưng, Gia Cát Ngọc kể từ ngày ăn được trái “Kim Tuyến Huyết Lan”, tai mắt đều rất thính khác hẳn người thường, nên tuy chàng đang ở ngoài phạm vi truyền âm của người ấy, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng câu nói của đối phương. Do đó, chàng không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Trong lúc ấy thì Tích Hoa công tử đã lộ vẻ hoảng hốt, phi thân bỏ chạy ngay.
Ai đã lên tiếng nói câu nói vừa rồi? Tại sao người ấy lại dọa cho Tích Hoa công tử phải sợ hãi bỏ chạy?
Gia Cát Ngọc lấy làm khó hiểu, nên vọt người ra ngoài cửa sổ, đuổi gấp theo đối phương.
Tích Hoa công tử đang kinh hoàng bỏ chạy như bay, nhắm phía ngoài thị trấn cắm đầu chạy mãi tới. Trong khi đó, ở phía sau lưng của y độ chừng ba bước có một bóng người gầy đét như que củi...
Bóng người ấy trông thực là nhanh nhẹn, nên chỉ có một khoảng cách ngắn ngủi mà Tích Hoa công tử tựa hồ như không hay biết chi cả. Riêng về khinh công cao cường đến mức ngay đến Gia Cát Ngọc cũng nhận là lần đầu tiên mới được trông thấy kể từ khi xuống núi đến giờ. Do đó trong lòng chàng hết sức lấy làm lạ.
Chẳng bao lâu sau, bỗng hai người liền dừng chân đứng lại. Hai người chỉ nói qua mấy câu chi đó, bỗng thấy bóng người gầy cao bất thần vung chưởng lên, nhắm ngay Tích Hoa công tử công thẳng đến.
Thế chưởng của người nhanh nhẹn không thua một ngọn gió hốt, thế võ lại kỳ lạ hiểm hóc vô cùng.
Gia Cát Ngọc trông thấy thế không khỏi giật mình.
Ngay lúc ấy, bỗng nghe Tích Hoa công tử kêu lên một tiếng “ối chao” rồi thân hình lảo đảo hai lượt, té phịch ra đất.
Bóng người kia chỉ trong một cái vung tay đá chân, là đã đánh ngã Tích Hoa công tử, như vậy cũng đủ thấy võ công của y cao cường đến bực nào.
Gia Cát Ngọc không dám chậm trễ, nhanh nhẹn vọt người bay lên, bắt từ trên cao đáp xuống.
Người ấy trông thấy Gia Cát Ngọc lao mình thẳng xuống, thì không khỏi có hơi kinh ngạc, thì liền quay đầu bỏ đi mất hút.
Nhưng, bước chân của người ấy có vẻ rất ung dung, xem chẳng hề giống kẻ kinh hoàng bỏ chạy.
Gia Cát Ngọc liền sử dụng thân pháp “Vân Long Cửu Chuyển”, lao vút tới như một mũi tên bắn, rồi đáp xuống trước mặt người ấy tám thước trong nháy mắt.
Bóng người ấy liền dừng chân đứng lại, cất giọng lạnh lùng cười nói :
- Ngươi chận đường ta để làm gì?
Giọng nói ấy nghe rất quen thuộc, Gia Cát Ngọc cảm thấy như mình đã có nghe ở đâu rồi. Chàng liền ngửa mặt lên nhìn kỹ đối phương, trông thấy bóng người đó có thân hình mảnh khảnh, xinh đẹp, diện mạo tuấn tú, mình mặc áo lam, không ngớt giũ rèn rẹt trong chiều gió lộng. Trên khuôn mặt tựa hồ như quen thuộc của người ấy, tràn đầy vẻ uy nghi trông rất đáng sợ.
Gia Cát Ngọc bỗng lên tiếng nói :
- Các hạ vì lẽ gì lại đánh trọng thương ông bạn kia thế?
Bóng người ấy liền cất tiếng cười nhạt, đầy vẻ khinh bạc nói :
- Ông bạn của anh đấy? Cái thứ bạn ấy thì tốt hơn chớ nên giao thiệp nhiều với họ.
Câu nói đó đã làm sống lại những ý nghĩ nghi ngờ của Gia Cát Ngọc đối với Tích Hoa công tử. Do đó, chàng bất giác hối hả hỏi rằng :
- Lời nói của ông anh có nghĩa làm sao?
- Muốn tin thì tin, bằng không tin thì thôi.
Giọng nói của đối phương hết sức lạnh lùng, mà cũng hết sức cộc lốc. Nói đoạn, người ấy bèn di động thân mình, tràn sát bên cạnh người Gia Cát Ngọc lách đi một cách thần diệu.
Gia Cát Ngọc kinh ngạc một lúc lâu, mới vội vàng lên tiếng gọi :
- Tôi xin đa tạ sự chỉ dạy của ông anh, nhưng chẳng hiểu ông anh có bằng lòng dạy cho biết đại danh hay không?
Người ấy lộ vẻ do dự, nhưng cuối cùng đáp rằng :
- Tiểu đệ là Hận Phác thư sinh, lỡ gặp nhau trong đêm nay, rồi sau sẽ không có cơ hội nào được gặp nhau nữa, vậy các hạ hỏi để làm gì?
Nói dứt lời, bóng người ấy bèn lướt đi như gió, chỉ trong chớp mắt là đã lẩn khuất giữa màn đêm.