Sau đêm hôm đó, mèo Gấu ốm gần một tháng.
Tí Hon đêm đêm vẫn lên thăm chú, tình cờ nghe được ba câu thơ:
Tình yêu có gì?
Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ
Một con ngồi yên một con đổi chỗ…
Ấy là lúc con mèo Gấu bâng khuâng nhớ lại những lần chú và Áo Hoa ngồi kề vai nhau trên bậu cửa sổ ngắm mưa giăng giăng ngoài hiên vắng trong những buổi chiều se lạnh. Theo như tác giả được biết, đó cũng là những câu thơ cuối cùng của mèo Gấu.
Trong thời gian con mèo bị nỗi buồn đánh lưới, những người sống trong lâu đài nhà vua và khu vực lân cận đã quen dần với tiếng chim họa mi nửa đêm về sáng. Khi họa mi ngừng hót, mọi người biết rằng một ngày mới lại bắt đầu. Và tất cả cư dân đều tỏ ra hài lòng với loại đồng hồ báo thức ngược đời đó.
Câu chuyện kể về các con vật đáng yêu này đến đây kể như là kết thúc. Nếu như có điều gì cần nói thêm, đó là tác giả muốn tiết lộ nơi xảy ra câu chuyện mà các bạn vừa theo dõi không phải là cung điện nhà vua như tác giả vẫn lặp đi lặp lại từ đầu đến giờ.
Đó chỉ là một ngôi nhà bình thường như mọi ngồi nhà khác, chẳng phải lâu đài gì sất. Nhà vua Sang năm thực ra là một tài xế xe tải. Hoàng hậu Năm Ngoái – một phụ nữ sống bằng nghề làm bánh. Còn công chúa Dây Leo chắc chắn là một cô bé đang học lớp 11.
Sở dĩ tác giả cứ bô bô lên “ nhà vua, hoàng hậu và công chúa” chẳng qua do tác giả nghe lóm được câu nói của chuột nhắt Tí Hon khi nó rủ nàng Út Hoa về nhà trong lần gặp gỡ: “Bạn đi theo mình. Mình sẽ kiếm thứ gì đó cho bạn ăn”. Lúc đó nàng chuột lang tò mò hỏi lại: “Nhà bạn ở đâu?”, và con chuột nhắt láu lỉnh vểnh ria lên, kiêu hãnh đáp: “Mình đang ở trong cung điện của nhà vua”.
Tất nhiên là con chuột nhắt ba hoa. Nhưng trong tình yêu, thỉnh thoảng ba hoa một chút cho đời thêm hương vị củng chẳng chết ai. Thành thật quá, như chàng mèo Gấu, làm cuốn sách này kết thúc theo cái cách tác giả chẳng thích chút nào mặc dù phải thừa nhận rằng chính tình yêu đẹp đẽ của chú đã điều chỉnh hành vi của một con mèo theo cái cách không ai có thể ngờ tới.
Một tình yêu như vậy từ một con mèo (hay một con người) luôn tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh mà với nó bất cứ ai cũng có thể tạo nên phép màu cho thế giới này. Bạn có nghĩ vậy không?
Thành phố Hồ Chí Minh, 7-3-2012 ( Phát hành online tại docsach24.com )
Hết