Rất giống những người đầu hang số phận, mèo Gấu dùng cả buổi chiều vào việc làm cho đầu óc rỗng không. Chú tắm mình dưới những tia nắng và những ngọn gió, lắng nghe luồng không khí nóng chạy râm ran trên làn da sau khi thấm qua mớ lông dày, tuyệt không nghĩ ngợi gì. À, thực ra thì chú có trích một ít buổi chiều để dùng vào việc làm ra vài câu thơ:
Rồi ngày tới tháng
Rồi tháng tới năm
Rồi em sẽ hiểu
Ngọn lửa đi nằm
Là vì chiếc bóng
Tắt ngoài xa xăm
Làm được mấy câu, chú thấy buồn quá, lại nằm mọp xuống, thả tâm trí vào xa vắng.
Con chim vàng anh hôm nào lại về đậu trên cành sứ, líu lo ngay trên đầu chú.
Thoạt đầu mèo Gấu chẳng để tâm đến con chim. Tiếng hót của nó rơi vào khoảng trốn mênh mông trong lòng chú, tan ra, loãng đi như tiếng gió chiều.
Nhưng rồi đến một lúc, trong tai chú tràn ngập tiếng chim, chả rõ vì sao. Chỉ tiếng chim thôi, không có một âm thanh nào khác.
Mèo Gấu ngẩng đầu nhìn. Con chim màu vàng nghệ đang đậu gần như ngay trên đầu của chú. Sao hôm nay nó bạo gan thế nhỉ? Nó mải hót không nhìn thấy chú hay nó chẳng coi chú ra gì? Ờ, có khi hôm nay mình không ra gì thật! Mình bèo nhèo như mớ giẻ lau sàn thế kia! Mèo Gấu ngẫm nghĩ, người chú nóng lên từng phút một, vì tức và cả vì một thứ khoái cảm rất gần với bản năng.
Như bị tiêm thuốc độc, ước muốn vồ con chim ngấm vào chú mãnh liệt đến mức chú thấy tim chú thắt lại và chân tay chú run bắn.
Trước khi kịp nghĩ mình nên làm gì, người chú đã phóng đi như một mũi tên.
Lần này thì con chim không kịp vỗ cánh. Thực sự thì vào phút chót nó có nhả tránh qua một bên, nhưng đã muộn.
Những chiếc vuốt bén của con mèo đã chộp trúng một bên cánh của nó khiến những chiếc lông tróc ra, bay lả tả trong không trung, trở nên óng ảnh khi nắng chiếu qua.
Con chim văng ra khỏi cành cây, cố đập thật mạnh chiếc cánh còn lại nhưng sự vùng vẫy chỉ có thể giúp nó làm chậm tốc độ rơi.
Còn thì nó vẫn rơi xuống.