̣C TẬP
Cái trò hâm đơ gì đây?! Có điều, hiếm khi thấy Nguyên Tích tươi cười lóng lánh hạnh phúc như thế này, La Tiểu Lâu tự dưng không thể rít gào lên được. Cậu cứng ngắc giật giật, muốn rút tay về nhưng bị Nguyên Tích nắm chặt, thế nên đành mặc kệ.
Mà đôi mắt của Nguyên Tích hãy còn nhìn cậu một cách đầy trông mong, chờ ý kiến của cậu. La Tiểu Lâu liếm đôi môi khô hanh, gian khổ mà nói: “Không, không phải hơi bất ngờ sao?”
“Cậu cũng cho là như vậy à? Tôi cũng hiểu, tuy sáng sớm nay mới lập kế hoạch, với cả —— gạo cũng nấu thành cơm rồi. Trong lúc vội vàng, quả thực có chút làm người ta bất ngờ.” Nguyên Tích nghi hoặc, khuôn mặt tuấn tú cau lại, hình như cũng có phần bối rối.
La Tiểu Lâu cảm thấy toàn bộ lông trên người dựng đứng hết cả lên, thậm chí cậu còn nghi ngờ có phải mình đã bất tri bất giác hóa thú ngay trước mặt Nguyên Tích hay không, cơ mà điều này không quan trọng, quan trọng là —— “Cái gì?! Gạo nấu thành cơm?” La Tiểu Lâu kêu lên.
Nguyên Tích lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn La Tiểu Lâu, sắc mặt cũng có chút trở nên khó nhìn, hếch cằm kiêu ngạo nói rằng: “Đương nhiên! Cậu hỏi vấn đề này đúng là một điều sỉ nhục cho sức quyến rũ của tôi, chẳng lẽ chuyện đó không tự nhiên sao —— Mỗi tối đến giờ đi ngủ là em ấy lại bổ nhào vào lòng tôi, đòi thế này thế kia, lần nào tôi cũng thỏa mãn cho em ấy, khiến em ấy thoải mái đến không nói ra lời, thậm chí còn mụ mị mê mệt hơn thế.
nguyên văn ở đây là ‘tha’, chỉ ngôi thứ ba số ít nam giới. Ttrong TH này thì Nguyên Tích đang nói về công chúa Lai Á cho La Tiểu Lâu, nhưng thâm tâm lại nghĩ đến La Tiểu Lâu, nên nếu để là ‘cậu ấy’ thì ko đúng và ‘lộ hết hàng’, mà để là ‘cô ấy’ cũng chẳng phải, nên tớ mới mạn phép cho thành ‘em ấy’, mặc dù nghe thổ tả hết sức ⊂((工))⊃) [tớ nghĩ thế]
La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn Nguyên Tích, tuy cái điệu bộ trả lời đầy kiêu căng và ngạo mạn như thế kia, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự nồng nàn và say đắm. La Tiểu Lâu cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vâng, chính xác là cậu cực kỳ không quen một Nguyên Tích trắng trợn như thế này. Trời ơi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?! Chẳng lẽ cái người này trong một đêm đã biến thành một thằng ngốc si mê vì yêu sao, cơ mà —— cuối cùng làm sao mà gặp được người khiến Nguyên Tích say đắm mê mẩn như vậy?!
“Tóm, tóm lại là anh kết hôn với ai? Kiểu tình yêu sét đánh thế này, cuộc sống sau kết hôn sẽ thường không hòa thuận đâu. Anh thực sự xác định?” La Tiểu Lâu nghe thấy câu hỏi của mình có kèm theo tất cả sự gượng gạo miễn cưỡng, chính cậu hình như cũng có chút không bình thường…
“Tất nhiên là với công chúa Lai Á xinh đẹp nhất của chúng tôi rồi. Về vấn đề hậu kết hôn, tôi có thể đảm bảo là hạnh phúc mỹ mãn. Nguyên Tích đại nhân, hóa ra ngài chạy tới nơi này. Tôi tìm ngài lâu lắm rồi, xin hãy theo tôi trở lại, chúng ta còn phải tiếp tục làm quen với trình tự của ngày mai.” Một thanh niên tùy tiện bước vào.
“A Tây?” Nguyên Tích bất ngờ, liếc nhìn La Tiểu Lâu, dường như không muốn cứ như vậy mà bỏ đi, nhưng chính hắn cũng không rõ vì sao lại có suy nghĩ này trong đầu.
“Ngài cũng mong chờ thời khắc kết hôn với công chúa đúng không?” A Tây cười hì hì hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Nguyên Tích nặng nề đầu. Hắn rất không muốn thấy người bạn tốt xinh đẹp của mình đang trắng bệch ở đằng kia, lưỡng lự mà nói: “Được rồi, vậy tôi về trước nhé. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ quay lại thăm cậu.”
La Tiểu Lâu đơ mặt nhìn Nguyên Tích đi khỏi, cậu hãy còn đang cố lấy lại tinh thần sau trận sốc vừa rồi.
125 thì ở một bên nức nở: “Thật là —— đau khổ quá, rõ ràng hai người yêu nhau thật lòng nhưng vì nào là hoàn cảnh gia đình, nào là cha mẹ phản đối chống lại, nào là hiểu lầm, nào là nhân vật thứ ba chen vào ngăn trở nên không thể không nén đau thương, phải rời xa nhau. Cậu xem, đây là những tư liệu tôi cho các cậu mà các cậu không thèm xem, dẫn đến hậu quả… cuộc sống không hòa thuận!”
125 cố ý nói mơ hồ, nhưng đang buồn phiền nên hiển nhiên La Tiểu Lâu chả thèm có tâm tình truy cứu nó. Lời lải nhải cuối cùng, 125 cho ra một kết luận, nó là người vô cùng quan trọng trong gia đình, không có nó thì đích xác hai vị chủ nhân ứ có cách nào vượt qua được.
“Được rồi, mày cũng thấy đấy, hai người chúng ta sẽ lập tức bị Nguyên Tích đuổi ra khỏi cửa! Hắn sẽ kết hôn, sau đó sẽ có người khác sống chung với hắn, chẳng lẽ xã hội tương lai không đề xướng vấn đề cưới muộn đẻ muộn sao —— Đúng là càng ngày càng lạc hậu! Bé tí như thế mà đã đòi cưới nhau trên giường, thật sự làm người ta, làm người ta không thể chấp nhận nổi!” La Tiểu Lâu tức giận không gì sánh được cắt đứt lời 125, quyết định không thèm ngẫm nghĩ đến cái vấn đề tại sao lại khiến mình không thoải mái ấy nữa, mà bắt đầu chuyện sang chuyện phân chia tài sản sau khi ra ở riêng.
Có lẽ Nguyên Tích sẽ vì bọn họ đã ở chung lâu như vậy mà cho phần trên, để nhà cửa và phòng thí nghiệm các thứ lại cho cậu. Thế nhưng, La Tiểu Lâu phát hiện, cậu rất khó bình tĩnh lại.
Chìm đắm trong tổng kết tầm quan trọng của mình, 125 bỗng nhiên hồi tỉnh, hô lên: “Này! Đây là cậu sai rồi. Tuy tôi chẳng có cách nào lý giải được vì sao cậu lại thích một người xấu xa như Nguyên Tích, nhưng nếu đã thích, cho dù có xuất hiện người thứ ba thì lấy tư cách là vợ cả, cậu cũng nên dũng cảm đứng ra, cướp lại người yêu của mình chứ! Sau đó nói cho hắn biết đó chỉ là một sai lầm thôi, chúng ta mới là yêu nhau thật lòng, chẳng qua là anh bị người ta khống chế thần trí các loại thôi.”
“Đúng rồi, muốn hiệu quả hơn thì tôi đề nghị cậu nên dỗ ngon dỗ ngọt hơn một tí nữa. Cái này thì cậu khỏi cần lo lắng, chỗ tôi có Một nghìn linh một lời trích dẫn theo đuổi đây, tôi thậm chí có thể giúp cậu sàng lọc một chút.”
Cứ nghe một mạch mà chẳng thốt ra một từ nào, sắc mặt của La Tiểu Lâu lúc đỏ lúc trắng, cậu tóm lấy 125, phẫn nộ: “Tao, tao lúc nào mà thích Nguyên Tích hả? Tại sao tao phải giành lại hắn chứ —— Khoan đã, mày vừa nói hắn bị người ta khống chế thần trí?”
“Đúng là kiểu như vậy.” 125 cấp tốc trả lời.
“Thế còn chờ cái gì nữa?! Chúng ta đi báo cho hắn biết ngay!” La Tiểu Lâu cứ như thoáng cái đã khôi phục lại tinh thần, đứng dậy chạy ra ngoài.
“Này, cậu chờ một chút, là ai vừa mới nói không muốn giành lại Nguyên Tích hả!” 125 gọi to đúng lúc La Tiểu Lâu vọt ra khỏi ngôi nhà.
Thực tế là La Tiểu Lâu cũng đã bình tĩnh lại, nếu Nguyên Tích bị khống chế thì đây nhất định là một âm mưu, người khác có lẽ sẽ không để cậu xông tới trước mặt Nguyên Tích gặp hắn, tuyệt nhiên không để cô công chúa kia gặp phiền phức.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” La Tiểu Lâu bình tĩnh hỏi.
“Tuy không biết mục đích của những người này là gì, nhưng đích xác bọn họ đang sử dụng tinh thần lực khống chế thần trí của Nguyên Tích và Athes, còn nỗ lực khống chế cậu, nhưng vì vấn đề huyết thống nên hiển nhiên là không có tác dụng với cậu. Tôi sợ bọn họ sẽ gây hại cho cậu, vì vậy mới bảo cậu ra vẻ bị khống chế.” 125 dương dương tự đắc nói: “Nếu không có tôi thì cậu đã sớm bị bọn họ giam giữ rồi.”
“Được rồi, bé thân yêu, anh vô cùng cảm kích.” La Tiểu Lâu thuận miệng nói cho có lệ, nhưng 125 lại sung sướng cọ cọ hai cái trong lòng bàn tay cậu. Thỉnh thoảng nó cũng cần âu yếm với khen ngợi lắm à nha, cái người nhận nuôi khó ưa này, chẳng bao giờ chú ý tới tâm lý nhu cầu của nó gì cả.
“Cậu muốn giành lại Nguyên Tích như thế nào?” 125 lo lắng lại hỏi.
“Tao có thể đi gặp Athes được không? Tao bị khống chế đến mức nào?” La Tiểu Lâu hỏi.
“Hình như bọn họ dốc một lượng lớn sức lực với Nguyên Tích, khiến hắn trong một khoảng thời gian ngắn không thể nhớ nổi mình là ai, sau mấy tháng nhớ lại người ta thì khi đó đã thành hôn với bà công chúa kia rồi. Mà với các cậu, chẳng qua chỉ là thôi miên đơn giản thôi, không có ác ý, cứ coi như mình là tới làm khách các thứ. Athes có tỉnh lại một lần, cậu ta vẫn nhớ rõ cậu và Nguyên Tích, cho nên cậu qua thăm Athes không thành vấn đề.” 125 tận chức tận trách phân tích.
“Ừ, vậy thì quá tốt. Tao đi thăm Athes trước, nhân tiện mày thám thính tình hình nơi này một chút giúp tao.” La Tiểu Lâu suy nghĩ một hồi, rồi quyết định, nếu có thể, cậu sẽ nhân cơ hội đi gặp Nguyên Tích.
Sau khi nghe xong yêu cầu của La Tiểu Lâu, Từ đại ca canh gác ở bên ngoài quả nhiên cũng không nghi ngờ, chỉ đường cho cậu, thực ra cũng không xa lắm, đi thẳng 50 mét rồi rẽ phải.
Trên đường đến chỗ Athes, La Tiểu Lâu cố ý đi chậm rãi, quan sát bốn phía. Tất cả các căn nhà ở đây dường như đều được xây từ đá, có bỏ thêm tấm ván gỗ hoặc da lông, có diện mạo của một xã hội nguyên thủy. Quen sống ở tinh cầu An Tắc nên La Tiểu Lâu lè lưỡi, chẳng nhẽ xã hội tương lai lại chênh lệch giàu nghèo càng lúc càng xa sao.
Hơn nữa, tất cả hai bên đều là vách núi, giống như ở dưới đáy một cốc rất sâu, song đáy cốc này cực kỳ rộng rãi, cho nên ánh mặt trời cũng không coi là thiếu thốn, cây cối cũng sinh trưởng xanh um tươi tốt. La Tiểu Lâu quan sát, bỗng nhiên cảm thấy địa hình có phần quen thuộc. Địa hình của nơi đây và nơi đầu tiên bọn họ đi qua đều giống hệt nhau là cát lún dưới đáy vách đá, ngoại trừ ở đây không có cát lún.
Liếc mắt xa xăm nhìn kiến trúc không thấy đỉnh đâu, La Tiểu Lâu đoán chừng những người này là dân cư trú gốc của tiểu hành tinh này, nhưng không bị quân đội phát hiện, nếu không quân đội và học viện của bọn họ chắc chắn đã báo cho họ biết rồi.
Nhưng hình như bọn cậu với những người dân cư trú gốc này chẳng có gì liên quan tới nhau, thế thì tại sao lại bị họ khống chế? Chung quy sẽ không đơn thuần là vì ép hôn đấy chứ, tất cả là do bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt của Nguyên Tích…
La Tiểu Lâu đang bần thần tự hỏi, đột nhiên có tiếng trò chuyện phát ra từ sau bức tường bên cạnh.
“Công chúa xinh đẹp nhất của bộ tộc chúng ta sắp xuất giá, đáng tiếc không phải là dũng sĩ của bộ tộc mình, em nghĩ trong lòng công chúa nhất định rất khổ sở.” Một giọng nói thanh thúy của con gái nói.
“Không thể như vậy được, nghe người khác nói là vì mệnh lệnh của tộc trưởng, cho nên công chúa mới vì bộ tộc của chúng ta mà quyết định hy sinh.” Một người khác nói tiếp.
“Nhưng mà, thật lòng em cảm thấy vị Nguyên Tích đại nhân kia rất không tệ nha. Tuy không phải người của bộ tộc chúng ta, nhưng mà đẹp trai quá xá, em quả thực chưa bao giờ thấy một người nào đẹp đến vậy.”
“Hừ, nam nhi cũng không phải chỉ nhìn mặt mũi.” Một giọng nói của nam giới bỗng nhiên xen vào. Bên trong tức khắc truyền ra tiếng vui cười của mấy cô gái trẻ.
“Tạp Mộc, anh đang đố kị đấy à, Nguyên Tích đại nhân cũng rất dũng cảm mà, chính ngài ấy đã giết chết con trùng thú đó đấy.”
“Nếu không phải do chúng ta dùng tinh thần lực khống chế cong trùng thú đó, thì làm sao hắn có thể giết nó đơn giản như vậy được.” Tuy nói là nói như thế, nhưng giọng nam kia rõ ràng đã có phần thiếu tự tin.
“Anh làm sao mà lại không nhớ lúc đó có bao nhiêu người cùng nhau khống chế hả?” Giọng nữ hừ một tiếng, hình như muốn nói đến việc gì đó, bèn mở lời chuyển chủ đề: “Lại nói tiếp, nếu Nguyên Tích tỉnh lại, không biết sẽ là biểu cảm gì đây.”
“Ngài ấy còn có biểu cảm nào, công chúa thuần khiết xinh đẹp nhất của bộ tộc chúng ta —— ”
“Tạp Mộc, ở đây không cần anh làm loạn, chúng em đều biết anh thương mến công chúa Lai Á.” Một giọng nữ vừa cười vừa nói: “Em nghĩ cơ hội hồi tỉnh hoàn toàn không cao đâu, kết quả của những mười lăm trưởng lão cùng Thánh nữ của chúng ta, trên thế giới này liệu có ai có thể giải trừ tinh thần khống chế cho Nguyên Tích đại nhân chứ? Mà ngoại trừ tình yêu sau mấy tháng, hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng gì đến phương diện khác của Nguyên Tích đại nhân.”
“Tôi muốn nói, cho dù có tỉnh lại thì cũng chẳng ai có thể chống cự lại nổi mị lực của công chúa đâu. Nói không chừng hai người yêu nhau tha thiết còn muốn đến Liên bang sinh sống ấy…”
“…”
La Tiểu Lâu sững sờ một hồi, yên lặng tiếp tục đi về phía trước.
125 ở bên cạnh cẩn thận nói: “Cậu sẽ không thay đổi chủ ý đúng không? Phải biết rằng Nguyên Tích đối với cậu là thật ——”
“Tất nhiên là tao sẽ không thay đổi chủ ý rồi!” La Tiểu Lâu tức giận kiên quyết nói, cuối cùng tìm một lý do quanh minh chính đại cho mình, “Tao ghét nhất loại người tùy tiện khống chế tư tưởng, quyết định thay người khác. Cho dù Nguyên Tích có thể thực sự thích cái cô công chúa kia, nhưng tao vẫn sẽ đánh thức hắn tỉnh lại.” Mẹ nó, nếu như thế này rồi mà vẫn còn thích, thế thì cậu đành bó tay thôi.
“Thế nào mà tôi lại cảm thấy loại người cậu ghét nhất giống giống Nguyên Tích ấy nhở…” 125 ấp a ấp úng.
“Ờ thì, hắn —— hắn đã từng khống chế tư tưởng của tao, gần, gần đây đã bắt đầu thương lượng với tao rồi.” La Tiểu Lâu lắp bắp nói. Đúng vậy, Nguyên Tích bị người khác khống chế, đây hoàn toàn là một thời cơ tốt để thoát khỏi Nguyên Tích, nhưng mà… nhưng mà như thế này là rất vô nhân đạo đó nha, sau khi Nguyên Tích cứu cậu, cậu lại bỏ rơi hắn sao? Cậu dường như chỉ lo tức giận, hoàn toàn quên mất có thể nhân cơ hội này mà chạy trốn. Đúng, nếu Nguyên Tích mà hồi tỉnh lại, hắn sẽ quay về tinh cầu An Tắc tìm cậu tính sổ. La Tiểu Lâu nỗ lực tìm ra một lí do tự an ủi mình.
Sau khi tới căn nhà của Athes, người chăm sóc xung quanh cho cậu ta cũng không nhiều hơn hai người, dù sao thì hai người bọn họ hãy còn hoàn toàn trong phạm vi khống chế.
Athes vẫn còn đang mê man, nhưng ngoại trừ vết băng bó thương tích trên người, hoàn toàn không có mảnh áo nào. Tiểu cô nương chăm sóc cho cậu ta vừa cười vừa nói: “Anh ấy bị thương rất nặng, chúng tôi phải chữa trị thấu đáo cho anh ấy. Chỉ là trong lúc thay quần áo, anh ấy sống chết cứ cầm lấy chiếc vòng cổ trong tay, không chịu buông ra, cho dù là ngất xỉu cũng vậy.”
La Tiểu Lâu quan sát, thứ Athes nắm chặt sít sao trong tay chính là Kỵ Sĩ của cậu ta. Cậu khẽ nở nụ cười, nâng tay Athes lên để nhìn qua thương tích, thế mà trong nháy mắt đó, tay Athes lại buông lỏng, Kỵ Sĩ cũng rơi xuống theo, trôi vào tay La Tiểu Lâu.
Tiểu cô nương ở bên cạnh biến sắc, lập tức giương mắt nhìn La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu chỉ đeo lại Kỵ Sĩ lên người Athes, sau đó mới mỉm cười: “Hiện tại có thể cho cậu ấy mặc quần áo được rồi.”
Tiểu cô nương phát hiện mình đã suy nghĩ nhiều quá, nên nở nụ cười. Khi La Tiểu Lâu xoay người đi cô mới quay sang nhìn Athes vẫn luôn mê man. Anh chàng ngây ngốc này kỳ thực rất mạnh, cho dù đang bị thôi miên mà trong tiềm thức vẫn nhận ra được đồng bạn của mình.
…
Nguyên Tích nhìn A Tây đằng trước, nhăn mày, cực kỳ tức giận: “Tất nhiên là ta biết rồi, không phải là hôn nhau, ôm nhau, giúp đỡ cho nhau, rồi sau đó ngủ cùng nhau sao, ta đã làm rất nhiều lần rồi.”
A Tây ngơ ngác nhìn Nguyên Tích, đúng là ngài không biết một tí nào đúng không! Thế giới này còn có thằng con trai đơn thuần như ngài thực sự không thấy nhiều đâu đấy! (nhục đời trai quớ mày ơi =]]]]]])
Thế nhưng xét thấy tính tình của Nguyên Tích, gã sẽ không dám trực tiếp nói toạc ra, chỉ là đưa một quyển sổ điện tử cho Nguyên Tích, thì thầm: “Đây là của người Liên bang lần trước tới tiểu hành tinh này đã bỏ lại đây, tôi lặng lẽ đút vào túi. Nguyên Tích đại nhân hãy xem, xem xong ngàn vạn lần đừng nói cho những người khác.”
Tự xưng là kinh nghiệm phong phú, nhưng thật ra đích xác là một xử nam nên Nguyên Tích đại nhân cực kỳ không hài lòng, song vì hôn lễ ngày mai nên vẫn phải cầm lấy quyển sổ điện tử, kết quả vừa nhìn một phát đã không còn nhúc nhích nữa.
A Tây tràn đầy đồng cảm nở nụ cười: “Nguyên Tích đại nhân cứ xem trước đi nhá, tí nữa thì tôi trở lại.”
Hắn vừa đi vào thì phát hiện Nguyên Tích đỏ mặt bừng bừng đang tập trung tinh thần dán mắt vào quyển vở điện tử, vì vậy cười khà khà hai tiếng, sán lại gần để cùng xem. Vở điện tử đã bị tiếp xúc đến trơn tuột, hai người đang dây dưa quấn lấy nhau. Tất cả đều rất bình thường, cũng đoán chắc được bước tiếp theo, cơ mà —— tại sao lại là hai thằng đàn ông?! A Tây ngơ ngác nhìn, đa số quyển vở điện tử này là AV, cũng có một số đĩa cực kỳ kinh điển, gã cảm thấy rất thú vị nên tiếc rẻ không delete, dưng mà, Nguyên Tích đại nhân không nên xem những thứ này á. Công chúa và các trưởng lão mà biết, thì hắn nhất định sẽ bị quất cho chết luôn!
“Này, này, Nguyên Tích đại nhân, ngài xem nhầm ròi, ngài phải xem phần đầu ấy, cái kia hay hơn, thú vị hơn, đấy mới có thể khai thông được vấn đề.” A Tây nôn nóng nói.
Bị quấy rối, Nguyên Tích híp mắt ngẩng đầu, ngạo mạn nhưng không tức giận mà nói: “Nên xem cái nào thì tự ta xác định được, vả lại, hóa ra Lai Á vốn là con trai.”
A Tây muốn ngất xỉu tại chỗ, rốt cuộc con mắt nào của ngài nhìn công chúa của chúng tôi ra thành con trai thế hả?! Gã run rẩy nói: “Chuyện này sợ rằng có chỗ bị hiểu lầm rồi, ngài hãy nghe tôi nói…”
“Không có khả năng hiểu lầm, ta ôm qua bao nhiêu lần đương nhiên ta biết —— Hưm, những tư thế này cậu ấy nhất định sẽ thích.” Nguyên Tích khá chắc chắn mà nói. Nói đến đây, ánh mắt Nguyên Tích liền sáng bừng lên, kéo áo A Tây hỏi: “Phòng tân hôn ở chỗ nào?”
A Tây đau khổ trả lời: “Ở ngay chỗ cao nhất, nằm trong một căn phòng lớn cách làng khá xa, mọi thứ đều chuẩn bị tốt hết rồi, sau khi ngài và công chúa kết hôn thì có thể vào —— Hả? Ngài muốn đi đâu? Nguyên Tích đại nhân!” Giữa những tiếng kêu gào lí nhí của A Tây đã không còn thấy tăm hơi Nguyên Tích đâu nữa. A Tây hiển nhiên không dám báo cáo cho người khác biết mình đã mất dấu Nguyên Tích, chỉ có thể bắt đầu âm thầm công cuộc tìm kiếm vị Nguyên Tích đại nhân cực kỳ quan trọng với bộ tộc của bọn gã.
Trên đường trở về, La Tiểu Lâu vừa ngơ ngác vừa nhìn quanh quất, rốt cục Nguyên Tích bị giam ở chỗ nào chứ? Chẳng nhẽ bây giờ đã bắt đầu vuốt ve an ủi rồi? Đang nghĩ ngợi, đột nhiên xuất hiện một bàn tay bưng kín miệng cậu, tay kia thì ôm lấy eo cậu, không một tiếng động cấp tốc di chuyển.
La Tiểu Lâu buồn bực phát hiện nhà cửa hai bên càng ngày càng ít, có người muốn giết người diệt khẩu? Trời ơi, có cần phải bức ép đau khổ như thế này không. Cái đồ hỗn láo 125 kia, vì sao sống chết im lặng không động đậy, chẳng lẽ không biết mở mồm ra giúp đỡ ư? Còn lồng bảo vệ của Nguyên Tích tặng cho nữa, một tí động tĩnh cũng không có, đúng là chết cha chết mẹ mà!
Sau khi bị ném lên chiếc giường lớn được phủ đầy hoa tươi và áo ngủ bằng gấm, La Tiểu Lâu đầu óc choáng váng mới phát hiện nguyên nhân tại sao 125 lại im lặng, bởi người bắt cậu hóa ra lại chính là Nguyên Tích!
La Tiểu Lâu cực kỳ kinh ngạc, lòng còn sợ hãi nên nắm chặt áo Nguyên Tích, nhỏ giọng nói: “Hóa ra anh đã hồi tỉnh! Em đang phát sầu không biết làm thế nào để báo cho anh biết đây, phải biết rằng qua ngày mai thì tất cả mọi thứ đều không còn ý nghĩa gì nữa!”
Nguyên Tích đang hừng hực thích thú quan sát cậu, nghe thấy câu nói liền nhăn mày hỏi: “Cho tôi biết cái gì? Tại sao không còn ý nghĩa?”
La Tiểu Lâu phát hiện mình không cẩn thận nói ra sự thực, vội bồi thêm: “Á, cho dù không còn ý nghĩa thì em cũng sẽ báo cho anh. Anh mau nghĩ cách đi, làm thế nào chúng ta đi khỏi đây được?” Vừa nói La Tiểu Lâu vừa đẩy Nguyên Tích đang đè lên người mình, gần quá à!
Nguyên Tích thể hiện rõ không phối hợp, hắn tức giận nhìn La Tiểu Lâu, ra lệnh: “Cấm nhúc nhích.”
Chờ La Tiểu Lâu nghe lời, Nguyên Tích mới nói: “Tại sao phải đi khỏi đây, chúng ta không phải ở lại đây sao? Hơn nữa, ngày mai hôn lễ giữa tôi và Lai Á sẽ được cử hành, tôi cũng mong chờ lâu lắm rồi.”
La Tiểu Lâu trợn ngược mắt, “Trời ơi, anh còn chưa nhớ lại à, thế tại sao lại tới tìm tôi? Bỏ đi, có là tại sao thì tôi cũng phải giúp anh hồi tỉnh ——” La Tiểu Lâu không nói được nữa, Nguyên Tích đã bắt đầu đè lên người cậu, thân thể hắn nóng hổi, mang theo một khí thế không thể cưỡng lại nổi, chặn miệng La Tiểu Lâu lại.
So với nụ hôn ngày trước thì hoàn toàn bất đồng, tràn ngập nguy hiểm và.
Sau nụ hôn khá dài, La Tiểu Lâu tê dại nằm trên giường thở dốc, nhất thời không nói ra lời. Chết tiệt, rốt cuộc là tình huống gì đây?! Nguyên Tích sáp lại gần, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn La Tiểu Lâu, ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôi cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa, tuy cậu chỉ là bằng hữu tốt nhất của tôi, nhưng mà —— nhưng mà tôi thực sự rất muốn làm chuyện này với cậu. Xem biểu hiện của cậu, có vẻ là cũng rất thích đấy nhỉ. Hừm, tinh thần như thế này, xem ra là cậu đã thầm thích ghét tôi từ lâu lắm rồi.”
Bị nhào nặn ở chỗ nào đó, vẻ mặt La Tiểu Lâu càng ngày càng đỏ, tiếng thở dốc cũng gấp gáp hơn. Sau đó, Nguyên Tích kiêu ngạo như kiểu ban ân mà nói: “Nếu như vậy, tôi cho phép cậu hầu hạ tôi, tôi cũng sẽ thỏa mãn lại cậu.” Nói xong, Nguyên Tích bắt đầu cởi bỏ quần áo của La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu khiếp sợ nhìn chằm chằm Nguyên Tích, ai tới nói cho cậu biết, rốt cuộc đây là tình trạng nào đây? A Tây nghe trộm ngoài cửa sổ cũng rơi lệ đầy mặt, chết cha con rồi, đây mới chân chính là triển khai tinh lực ư! Nguyên Tích đại nhân, tại sao ngài lại có tâm tư này với bạn tốt của mình chứ a a a!
La Tiểu Lâu tức giận rồi. Nguyên Tích đang định trước khi kết hôn, tìm người thực nghiệm đấy à! Cậu nhằm đúng bả vai của Nguyên Tích đang hôn hít trước ngực mình, tàn bạo cắn một phát. Cùng với hành động của La Tiểu Lâu, chiếc vòng cổ trước ngực cậu cũng nhấp nháy một cách kỳ lạ. Nguyên Tích khẽ rên rỉ một tiếng, dừng lại, tay phải thành thục luồn xuống thắt lưng luôn luôn mẫn cảm của La Tiểu Lâu mà sờ soạng. Rốt cục La Tiểu Lâu cũng nới lỏng miệng, cậu đã nếm thấy mùi máu tươi. Cứ nghĩ Nguyên Tích sẽ lập tức thẹn quá hóa giận, kết quả là hắn chỉ nhìn cậu thật sâu một hồi, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh lùng nói: “Còn chưa cút, muốn xem ta biểu diễn cho sao?” Sau đó La Tiểu Lâu chợt nghe thấy tiếng có thứ gì đó ngã lăn xuống đất, dần dần đi xa mất.
La Tiểu Lâu đang muốn giãy dụa thì Nguyên Tích đã ngăn cậu lại, thoắt nói: “Anh tỉnh lại rồi.”
“Cái gì?” La Tiểu Lâu không dám tin. Nguyên Tích nhìn cậu, chậm rãi tiếp tục hôn, “Anh tỉnh lại rồi, em ghen tức như vậy mà ra sức cắn anh, người chết còn phải tỉnh lại nữa là. Em yên tâm, anh sẽ đưa em và Athes đi khỏi đây, những người đó, không một ai có thể chạy thoát.”
Nhưng, nhưng sao anh cứ tiếp tục bận rộn trên người ta là thế nào hả?