Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 39: Sự thật

La Tiểu Lâu có chút lo lắng, những dụng cụ này có vẻ sẽ chiếm một diện tích không nhỏ, căn hộ bốn phòng của cậu hiển nhiên là không đủ dùng. Vì thế, một buổi tối cuối tuần, cậu dành chút thời gian lên mạng liên hệ với nữ nhân viên tiếp tân nhiệt tình của trung tâm thương mại Ngân Hà, biểu hiện mình muốn mua một căn hộ lớn hơn một chút.


“A! Ngài muốn đổi phòng sao, tôi sẽ lập tức gửi cho ngài những thông tin về khu căn hộ cao cấp mới ở phụ cận, ngài ở với bạn gái sao? Nếu thế, để chiếm được tình cảm thân mật của bạn gái, tôi chân thành đề nghị ngài hãy cân nhắc về căn hộ tình nhân.” Thanh âm ngọt ngào của nhân viên tiếp tân truyền tới.


Nghĩ đến Nguyên Tích, khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, nuôi y còn phải mua phòng lớn? Khoan đã, cậu bị chập mạch sao, Nguyên Tích và bạn gái căn bản là hai khái niệm khác nhau!


Trong lúc La Tiểu Lâu đang rối rắm, một thanh âm bập bõm trẻ con vang lên: “Đúng vậy, đó là vì cậu ấy phải nuôi tôi cũng với người đàn ông của cậu ấy.”


Một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ người đối diện: “Đàn—-đàn ông? Quả nhiên, ngài như vậy thật ra cũng không có gì là lạ, ngay cả cục cưng cũng đã có rồi sao? A, thật xin lỗi vì đã nghĩ sai về tính hướng của ngài. Bất quá nếu là một nhà ba người, tôi có thể đề cử một nhà trẻ cao cấp gần trong tiểu khu của ngài—-”


Các người đang nói gì đó?! Cái gì mà tôi như vậy cũng không có gì là lạ?! Bộ tôi có chỗ nào biểu hiện tôi tính hướng bất thường sao!


Phát hiện cuộc hội thoại giữa nữ nhân viên tiếp tân và 125 đang tiến triển theo xu hướng quái dị, La Tiểu Lâu rùng mình một cái, vội vàng ngăn cản lời nói của nữ nhân viên tiếp tân “Không, không cần, đây chỉ là một hiểu lầm, tôi không có ý định dọn ra khỏi căn hộ hiện tại, tôi chỉ cần một kho hàng lớn một chút, nói cách khác, là một phòng thí nghiệm mà thôi.”


Nữ nhân viên tiếp tân chần chờ nói: “Chính là, cho dù không suy nghĩ cho vợ của ngài thì cũng không thể để cho con ngài khuyết thiếu tri thức. Tuy rằng công ty sẽ chia tiền thưởng cho tôi dựa theo căn hộ mà ngài mua, nhưng đạo đức của tôi không cho phép tôi làm ngơ trước một đứa trẻ đáng thương như vậy—–”


Tôi có thể nói tiểu kịch trường trong não bộ của nhân viên tiếp tân ngài quá lớn không đây? Tôi cần nhà trẻ cao cấp làm gì?! Để gửi một viên đá biết làm nũng, biết trộm lấy những gì nó nhìn thấy vào đó?


“Ồ, thật cảm ơn cô! Tôi cam đoan nó sẽ được hưởng một nền ‘giáo dục’ tốt đẹp! Cô chỉ cần giúp tôi lựa chọn một vài căn hộ lớn trong phụ cận là được.” La Tiểu Lâu kiên trì nói.


“Ngài chắc chứ?” Bản năng làm mẹ của nữ nhân viên đã trót bị 125 lôi kéo ra, cô vẫn không thôi ngờ vực, hỏi lại lần nữa.
“Tôi chắc chắn—-” La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi dùng sức nắm viên đá, nháy mắt bảo nó lập tức chấm dứt cuộc đối thoại ngu xuẩn này.


“Cám ơn ngài, xin ngài cứ yên tâm, cháu dù sao cũng là con của hai người, chỉ cần hai người không vứt bỏ cháu, cháu đã rất thỏa mãn rồi.” 125 cảm động nói, hiếm có người nào quan tâm đến nó như vậy.
……….
…………


Nữ nhân viên cũng kiềm nén sự cảm thương đối với đứa trẻ trong lòng, bắt đầu giúp La Tiểu Lâu chọn ra vài mẫu căn hộ lớn trong tiểu khu, không bao lâu sau, hơn mười hình ảnh ba chiều của các căn hộ đã được truyền tới. Điều khiến La Tiểu Lâu hài lòng nhất chính là trên tầng chín của khu căn hộ mà cậu đang sinh sống còn ba phòng trống thích hợp yêu cầu của cậu, trong đó có một phòng thậm chí ngay ở phía trên nhà cậu.


Bày trí bên trong còn tốt hơn so với căn hộ bốn phòng của cậu, La Tiểu Lâu nhìn giá cả, ba trăm chín chục ngàn. Xét thấy tiểu kim khố gần đây cao lên không ít, La Tiểu Lâu cũng không có đắn đo mà mua lại căn hộ bên trên.


“Mặt khác, dựa theo yêu cầu về kho hàng mà ngài đã mô tả, tôi vừa chọn cho ngài mấy kho hàng ngầm, ngài muốn xem thử không?”


“Cũng được.” La Tiểu Lâu suy nghĩ một chút liền đồng ý, dù sao, sau này nguyên vật liệu của cậu chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều, cậu cũng nên chuẩn bị một kho hàng để dùng.
Cuối cùng La Tiểu Lâu lại bỏ ra hai trăm nghìn mua một kho hàng không nhỏ.


Sau khi kí hợp đồng trên mạng, nữ nhân viên chuyên nghiệp nói: “Tối mai chìa khóa của hai gian phòng này sẽ được đưa đến chỗ ngài, phiền ngài lúc đó hãy kí nhận.”


La Tiểu Lâu khách khí nói cảm ơn, ngay sau đó, 125, hoàn toàn xem nhẹ cậu, cùng nữ nhân viên tiếp tân diễn một màn cáo biệt đầy lưu luyến. Khi nữ nhân viên hỏi tên của nó, 125 láu cá thậm chí còn giả vờ xấu hổ nói chính mình gọi là Alpha, đáng yêu đến mức nữ nhân viên tiếp tân cơ hồ muốn ôm lấy đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu trên màn hình hôn một cái.


La Tiểu Lâu cố nén run rẩy, thoát khỏi mạng, quay đầu nhìn chằm chằm vào 125, “Tại sao khi nói chuyện với cô ta, ngay cả giọng nói của ngươi cũng thay đổi, nói thử ta nghe vì sao ngươi lại giả làm trẻ con!”


125 khinh thường liếc nhìn La Tiểu Lâu: “Mấy chuyện này còn phải hỏi sao, gần đây tôi nghiên cứu những điều cần lưu ý khi giao tiếp với đại mỹ nữ, bộ dạng này là dễ dàng khiến các cô mềm lòng nhất.”
“Nhưng mà, ngươi nghiên cứu mấy thứ này làm gì….”


“Đã trế thế này, cậu còn làm gì trong thư phòng đó?” Âm thanh tức giận của Nguyên Tích từ ngoài cửa truyền vào, thời gian trừng mắt giáo dục lập tức chấm dứt, La Tiểu Lâu ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài, 125 cũng phục hồi trạng thái đáng phải có của một viên đá.


Cùng buổi tối hôm đó, ở La gia lại không được tốt đẹp như vậy.


Đuổi đi bọn người hầu chướng mắt, La Thiếu Phàm nổi giận đùng đùng xông vào phòng của bà Kim, nói: “Hắn căn bản là không có đưa đồ cho tôi, bà quả thật là dạy dỗ ra một đứa con thật tốt đó! Quả nhiên là người lớn lên ở loại địa phương này!”


Ngày hôm qua phải đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với La Tiểu Lâu đã khiến bà Kim cảm thấy rất mất mát, nhưng thấy La Thiếu Phàm vào phòng, bà cố gắng vực dậy tinh thần của mình, nói: “Nó—-nó vốn không phải như vậy, chờ sau này mẹ sẽ đi lấy cho con.”


La Thiếu Phàm hoài nghi nhìn bà Kim vài lần, hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.


“Mẹ thật sự cũng không ngờ nó sẽ vì một vật nhỏ mà trở mặt với mẹ, sớm biết như vậy mẹ đã không giao cho nó—-may mà mẹ còn có con, đứa nhỏ, nếu không phải vì con, mẹ sẽ không sống chết cũng phải ở lại La gia.”, vẻ thương tâm trên mặt bà Kim dần dần được thay bằng từ ái, bà thân thiết nhìn gương mặt anh tuấn của La Thiếu Phàm.


Nhất thời, La Thiếu Phàm cảm thấy mất tự nhiên, hắn tùy tiện nói vài câu ứng phó, sau đó vội vã rời khỏi phòng của bà Kim, hơn nữa còn cẩn thận tránh mặt những người hầu có thể đem hành tung của hắn báo cho La đại phu nhân.


Đúng vậy, địa vị của hắn trong căn nhà này vốn rất đặc biệt, hắn phải sống thật cẩn thận. Không như La Thiếu Quân và La Thiếu Thiên, hắn không được xem là cậu chủ trong ngôi nhà này.
Bất quá, sau này sẽ mọi chuyện sẽ khác.


Hết thảy cũng vì người đàn bà trong căn phòng kia, bà đã đem lại cho hắn tin tức tốt nhất, đương nhiên cũng có tin tức xấu nhất.
Vài ngày sau khi bước chân vào căn nhà này, người đàn bà kia đã lặng lẽ tìm tới hắn, nói với hắn rằng bà là mẹ ruột của hắn.


Chuyện này đối với La Thiếu Phàm mà nói quả thật là sấm sét giữa trời quang. Trong ánh mắt hà khắc của La phu nhân và cái nhìn lạnh lùng của bọn người hầu, La Thiếu Phàm không ngừng ảo tưởng về cha mẹ ruột của mình, nhưng lúc một người đàn bà như thế tìm tới cửa, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được.


Nhưng bà Kim cũng nói cho hắn một tin tức khiến hắn phải kinh hỉ, đó chính là hắn không phải chỉ là một đứa con nuôi của La thiếu tướng mà là con ruột của La thiếu tướng.


La Tiểu Lâu là đứa con của La thiếu tướng và người đàn bà mà ông yêu thương nhất, mà bà Kim lúc ấy lại là người giúp việc phụ trách chăm sóc người đàn bà kia.


Bà Kim lúc ấy còn trẻ, dễ dàng bị vị tướng quân anh tuấn giàu có lại lãnh khốc mê người hấp dẫn, vẫn thầm mến nam chủ nhân. Sau đó, bà ngây ngô không hiểu được cuộc đời tàn khốc, đã không kiềm chế được mà lợi dụng lúc La Thành Vận say rượu mà lên giường với ông.


Sau khi La Thành Vận tỉnh lại, ông đã rất hối hận và cảm thấy có lỗi với mẹ của La Tiểu Lâu. Nhìn La Thành Vận đau khổ, bà Kim âm thầm thương tâm cho nên cũng không còn liên lạc với ông nữa.


Nhưng một tháng sau, bà Kim hoảng sợ phát hiện mình đã có mang, mang theo niềm vui sướng cùng với nỗi lo sợ, bà đã rời khỏi nhà mẹ ruột La Tiểu Lâu cho đến khi sinh ra La Thiếu Phàm.


Nhìn đứa con vẫn còn bọc trong tã lót, bà Kim cắn răng, lấy hết can đảm trở về tìm La Thành Vận. Cho dù không phải vì chính mình, bà cũng phải suy nghĩ cho đứa con, đứa nhỏ cần phải có sự chăm sóc của một người cha, bà không thể để đứa con phải trải qua cuộc sống hạ đẳng như mình.


Nhưng bà đã không tìm được La Thành Vận, bà gặp lại mẹ ruột của La Tiểu Lâu, nữ chủ nhân xinh đẹp lại lãnh đạm kia cư nhiên cũng mang thai.


Bà Kim tiếp tục ở lại chăm sóc cho chủ nhân trước đây của mình, không chỉ vì nữ chủ nhân kia đối xử với bà không tệ, mà còn vì bà muốn một lần nữa được gặp mặt La Thành Vận. Cả ngày bận rộn, buổi tối còn phải vội vã trở về căn phòng cho thuê chăm sóc con, bà Kim vô cùng mỏi mệt, nhưng vì con, bà cắn răng chịu đựng.


La thiếu tướng quả nhiên trở lại thăm hỏi nữ chủ nhân, tựa hồ ông muốn mang đứa con trở về nhưng bị mẹ ruột của La Tiểu Lâu kiên quyết cự tuyệt.
Bà Kim ngăn ông lại, nhưng La Thành Vận chỉ lạnh lùng nhìn bà một cái, thậm chí không cho bà một cơ hội để giải thích đã lạnh lùng rời đi.


Lúc này bà Kim mới hoàn toàn bừng tỉnh khỏi tâm trạng của một cô gái trẻ mãi ôm ấp tình cảm, thống khổ vô cùng. Người kia căn bản là sẽ không thích người khác. Hắn vì gia tộc mà kết hôn với một người phụ nữ, nhưng ngoài nữ chủ nhân ra, hắn sẽ không yêu người khác.


Một tháng sau, nữ chủ nhân đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về bà bị thương nặng, thân thể nhanh chóng trở nên hư nhược. Trước lúc nhắm mắt, nữ chủ nhân ôm lấy La Tiểu Lâu mới được sinh ra không bao lâu, không ngừng hôn đứa bé, miệng nói: “Đứa con đáng thương của mẹ, không ngờ cuối cùng con vẫn phải mang vận mệnh giống mẹ.” Sau đó đeo một sợi dây chuyền lên cổ La Tiểu Lâu.


Tiếp đó nữ chủ nhân cho bà Kim tất cả mọi thứ trong nhà, chỉ cầu xin bà hãy chăm sóc La Tiểu Lâu. Trước lúc lâm chung, bà còn không ngừng căn dặn bà Kim đừng giao La Tiểu Lâu cho La Thành Vận.


Sau khi nữ chủ nhân mất đi, La Thành Vận quả nhiên đã quay trở về tìm lại đứa con. Lúc ấy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà bà Kim lại giao đứa con ruột của mình cho người đàn ông đang vô cùng tiều tụy vì vừa mới mất đi người phụ nữ mà mình âu yếm, cho dù tiến hành kiểm định gen, bọn họ thật sự cũng là cha con với nhau.


Bà sẽ tự mình nuôi nấng La Tiểu Lâu, nhưng — bà tuyệt đối không muốn nhìn thấy con trai của mình lớn lên trong một tầng lớp giống như bản thân.
Bà Kim tự an ủi chính mình, bà sẽ tận tâm chăm sóc La Tiểu Lâu, hơn nữa, nữ chủ nhân căn bản cũng không muốn con của mình bị đưa đến La gia.


Mười bảy năm sau, bà Kim ngày càng không thể chịu được những tưởng niệm về đứa con ruột cứ nặng dần trên vai theo năm tháng, bà mang theo La Tiểu Lâu tìm đến La gia, bà một mình tìm đến La Thành Vận, nói với ông chuyện năm đó bà mang thai, nhưng cũng không dám nhắc đến việc mình tráo con.


La Thành Vận vẫn lãnh đạm không khác gì năm đó, không nói một tiếng xoay người bước đi, ông căn bản không cần hai mẹ con bọn họ.


Bà Kim chỉ đành mặt dày đi tìm La đại phu nhân, cam đoan chính mình chỉ hi vọng La Tiểu Lâu có thể được ghi vào gia phả của La gia, còn bản thân mình thì sẽ không còn bất cứ quan hệ dây dưa nào với La thiếu tướng nữa.


Có rất nhiều chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng cuối cùng, vị phu nhân kia cũng đã đáp ứng.


Bà Kim vô cùng nôn nóng, bà quả thật rất muốn nhìn thấy đứa bé năm đó. Bà chưa từng nghĩ rằng La Tiểu Lâu cư nhiên chủ động rời đi, đứa bé đó dù sao cũng đã cùng mình sinh sống hơn mười mấy năm, bà Kim cũng có vài phần cảm tình.


Cuối cùng, bà Kim đưa lại cho La Tiểu Lâu chiếc vòng cổ mà mình trộm lấy, bản thân thì ở lại La gia.


Sau khi tìm được La Thiếu Phàm, bà Kim nói thẳng ra tất cả. La Thiếu Phàm không dám tin, thậm chí còn đi kiểm nghiệm gen, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể phủ nhận sự thật bản thân là mình chính là con trai ruột của bà Kim.


La Thiếu Phàm biết, hắn không thể để lộ bí mật này ra ngoài, nhưng bí mật này đồng thời cũng là một cơ hội cho hắn xoay người.


Cuối cùng hắn cũng biết vì sao mỗi lần đại phu nhân muốn đưa mình đi học xa nhà, La thiếu tướng lại tìm mọi cách ngăn trở, ông ta vẫn đối với hắn vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là không hề thua kém gì so với La Thiếu Quân và La Thiếu Thiên.


La Thiếu Phàm lúc bấy giờ mới đi tìm phụ thân của mình, chất vấn ông xem hắn có phải là con ruột của ông hay không.
La Thành Vận trầm mặc, nói với hắn một câu: “Có phải hay không thì quan trọng gì cơ chứ, mẫu thân của con chưa từng yêu cha, nàng, nàng chỉ là muốn một đứa con mà thôi.”


La Thiếu Phàm nhìn thẳng vào phụ thân, do dự thật lâu, lại hỏi: “Còn La Tiểu Lâu thì sao? Đứa con riêng của ngài?” Những lời này kì thật hắn vì chính mình mà hỏi, hắn mới chính là đứa con không trách nhiệm với cha mẹ.


“Nó? Sự ra đời của nó là một sai lầm, nó rời đi cũng tốt. Về phần nữ nhân kia, con không cần để ý đến bà ta. Đồng thời cũng đừng tin những gì bà ta nói, trước kia bà ta đã làm chuyện có lỗi với mẫu thân của con.” La thiếu tướng nói.


Một sai lầm, đây là định nghĩa mà phụ thân của hắn dành cho hắn.


Khoảnh khắc bà Kim mang La Tiểu Lâu tới cửa, hắn đã không ngừng chế giễu, hắn khinh thường La Tiểu Lâu, thậm chí luôn gây khó dễ cho cậu, nhưng thật không ngờ, đứa con riêng không ai muốn, đứa con riêng không thể được phơi bày ra ngoài ánh sang lại chính là hắn.


La Thiếu Phàm nắm chặt hai tay, một ngày nào đó, hắn sẽ đem tất cả những kẻ từng xem thường hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân.


Trước khi đi, La thiếu tướng đã nói một câu khiến La Thiếu Phàm chú ý, mẫu thân của hắn để lại cho hắn một món gì đó, đó chính là vật báu vô giá mà hắn phải gìn giữ cẩn thận.


Nghe xong câu này, La Thiếu Phàm lập tức có ý tưởng xấu, quay lại hỏi xem mẫu thân của La Tiểu Lâu để lại gì cho cậu.
Kim phu nhân cẩn thận ngẫm nghĩ, tựa hồ ngoài chiếc vòng cổ, cũng không có gì khác. Năm xưa bà cảm thấy thích chiếc vòng cổ đó nên vẫn đeo bên người một khoảng thời gian rất dài.


Lúc này, La Thiếu Phàm mới nói mẫu thân giúp hắn lấy lại chiếc vòng cổ kia, bà Kim do dự thật lâu, cuối cùng, không thể chịu nổi hắn dây dưa, gật đầu đồng ý.
Nhưng hôm qua, hắn không thể lấy đồ vật về, liền trực tiếp nổi giận với bà Kim.


125 bị người dòm ngó lúc này đây đang đáng thương nằm trong căn phòng nhỏ cạnh chủ phòng, đây là kết quả của những mồ hôi và công sức mà nó đã bỏ ra để năn nỉ chủ nhân đừng cho nó vào phòng thí nghiệm. Được rồi, tuy rằng chỉ cách chủ phòng một cánh cửa, nhưng tốt xấu gì cũng có thể xem như nó có được một căn phòng riêng, có thể lên mạng, nghe trộm hay làm những việc khác cũng không phải là khó khăn đối với nó!


Trưa thứ hai, sau khi tan học, La Tiểu Lâu liền vội vã rời khỏi trường, 125 lặng lẽ scan toàn bộ trường học, phát hiện người hôm trước muốn đem nó đi không ở gần đó nên cũng không lên tiếng nhắc nhở La Tiểu Lâu phải chờ chủ nhân của cậu cùng về nhà.


Sau hôm say rượu, Nguyên Tích cố ý nhấn mạnh y mỗi ngày sẽ trở về ăn bữa tối, nếu không về y sẽ báo trước cho cậu, cho nên, nếu không có gì ngoài ý muốn, La Tiểu Lâu sẽ chuẩn bị bữa tối dành cho hai người ăn.


Lúc sáu giờ, máy liên lạc báo với cậu nhân viên giao hàng sắp tới, La Tiểu Lâu cao hứng cầm lấy chìa khóa, đồng thời dặn trước nhân viên giao hàng đả thông lối đi giữa phòng ở hiện tại của cậu và căn phòng trên lầu, sau đó liền đi lên nhìn căn phòng mới. La Tiểu Lâu cảm thấy vô cùng vừa lòng, tuy rằng để làm phòng thí nghiệm cũng hơi uổng phí một chút, nhưng nơi này thật sự đủ rộng.


Nửa tiếng lại trôi qua, tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên. La Tiểu Lâu nhướng mày, không phải Nguyên Tích lại được người khác đưa về nữa đó chứ?
Nhìn qua máy quay, bên ngoài cư nhiên lại là Trầm Nguyên, La Tiểu Lâu kinh ngạc mở cửa.


Trầm Nguyên mỉm cười đứng ngoài cửa, nói: “Sư phụ bảo anh mang nguyên bộ dụng cụ lại đây, không làm phiền em chứ?”
La Tiểu Lâu nghe vậy, mặt mày lập tức vui tươi hớn hở hẳn lên: “Sao lại phiền, vừa lúc em đang rỗi.”


Sau đó, cậu nhìn thấy bãi chiến trường sau lưng Trầm Nguyên, ngây người. Những chiếc thùng ước chừng có thể bày đầy mười căn phòng kia đều là của cậu sao?


La Tiểu Lâu không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì hôm qua cậu đã mua thêm căn hộ mới. Lúc đó cậu cũng không ngờ nguyên bộ lại nhiều đến như vậy – bên cạnh những dụng cụ tinh vi cơ hồ có thể bày đầy một tầng lầu của cậu còn có mười thùng nguyên vật liệu lớn, hơn nữa, khi nhìn thấy danh sách nguyên vật liệu, La Tiểu Lâu cười không thể khép miệng lại được.


Tất cả đều là vật liệu cao cấp! Thấp nhất là bậc ba, bậc bốn cũng không ít, ngay cả Trọng Lôi Thạch quý hiếm cũng chất đầy một thùng.
La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm, những vật liệu này, thậm chí còn rẻ hơn cả dụng cụ nữa!


Trầm Nguyên cũng âm thầm cảm thán: Làm sao mà ít được, bộ đồ nghề này được chế tạo theo bộ đồ nghề tiêu chuẩn của Nghiêm đại sư cơ mà! Bộ dụng cụ mà tập đoàn chuẩn bị cho đại sư cấp liên bang đương nhiên là phải cao cấp nhất tiên tiến nhất, đồng thời cũng là hoàn thiện nhất. Nếu La Tiểu Lâu chỉ muốn một bộ dụng cụ bình thường thì sư phụ của anh, Địch Gia, đã có thể tự mình làm chủ, lấy một bộ đưa cho La Tiểu Lâu rồi.


Sau khi biết La Tiểu Lâu nắm trong tay những bản thiết kế mà công ty muốn độc quyền mua bán, vì nhiều lý do, Địch Gia cũng không có đưa cho La Tiểu Lâu một cái giá quá cao, thậm chí còn cố ý động tay động chân đối với tên tuổi của La Tiểu Lâu trong hồ sơ của công ty, đương nhiên cũng là vì giữ không cho thân phận của La Tiểu Lâu bị phơi bày ra ánh sáng. Đồng thời ông cũng là một trong số ít những người biết Nghiêm đại sư thu La Tiểu Lâu làm đệ tử.


Nhưng Nghiêm đại sư hiển nhiên không có lo nghĩ nhiều như vậy, tiểu đệ tử của ông làm sao có thể để người khác lợi dụng, thế nên ông lập tức vung lên tuyệt bút xin vật liệu cho mình, toàn bộ đóng gồi rồi mới gửi lên xe đưa đến nhà La Tiểu Lâu.


Đối với vị cơ giáp chế tạo đại sư tính tình táo bạo này, Địch Gia làm bộ trưởng cũng chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt. Ông lão một khi đã muốn thiên vị đồ đệ thì ai cũng không thể nói được gì.


Vì thế, ngoại trừ cả một căn hộ bị chiếm dụng, kho hàng của La Tiểu Lâu cũng chất đầy vật liệu.
Chờ mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy, La Tiểu Lâu mời Trầm Nguyên vào phòng khách nghỉ ngơi uống trà – đương nhiên, khi mua hộp trà khô đó, La Tiểu Lâu không thể không than thở, đắt muốn chết.


Ngồi trong phòng khách tràn ngập hương vị thức ăn, dưới ngọn đèn ấm áp, trong tay cầm chén trà, Trầm Nguyên không thể không thừa nhận, căn hộ trong tiểu khu không thể được xem là sang trọng này lại ấm áp đến mức khiến người ta phải hâm mộ.
“Em ở một mình?” Trầm Nguyên mỉm cười bâng quơ hỏi.


La Tiểu Lâu há to miệng, không đợi cậu trả lời, cửa căn hộ mở ra, Nguyên Tích đầu đầy mồ hôi đang đen mặt đứng ở cửa ra vào.


Nguyên Tích từ miệng của các công nhân khuân vác cũng đại khái biết được chuyện gì đang diễn ra, y liếc mắt nhìn người thanh niên đang ngồi ở vị trí vốn luôn dành cho mình, sắc mặt càng trở nên khó coi. Mẹ nó, trong nhà có thay đổi La Tiểu Lâu cũng không biết nên thương lượng với người đứng đầu gia đình là y sao trước một tiếng sao?!


Mẫu thân của y có chuyện gì cũng sẽ báo trước với phụ thân một tiếng, cho dù phụ thân chưa bào giờ phản đối chủ ý của người – nhưng đó chính là sự tôn trọng tối thiểu!
Hơn nữa, cậu còn đem một người đàn ông xa lạ vào nhà là có ý gì?!