Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 249: Mục đích

Nguyên Liệt nhìn tư liệu trên mặt bàn. Đó là tư liệu mà nhóm bác sĩ vừa khám bệnh cho La Tiểu Lâuđưa tới. Thân thể của La Tiểu Lâuđã hoàn toàn tốt nhưng có một điều dị thường: nhóm máu cùng gen của La Tiểu Lâuđã có biến hóa. Nhóm bác sĩ sau khi kinh hãi, vội vàng lấy lý do xét nghiệm bệnh mà rút thêm của La Tiểu Lâu một ống máu, nhưng kết quả không khác gì so với lần trước cả. Sự tình trọng đại, nhóm y bác sĩ cũng không dám giấu giếm, trực tiếp đưa tới trên bàn của Nguyên Liệt bệ hạ.


Nguyên Liệt nheo lại mắt. Kết quả kiểm tra này, theo góc độ khoa học mà nói, căn bản là thay đổi một người. Nhưng đây là chuyện không thể nào! Trên người Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu có khế ước, con trai ông không thể nhận sai vợ mình được.


Dù La Tiểu Lâu có bị đánh tráo thìông cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt, mọi người của Nguyên gia cũng sẽ không chậm chạp đến mức không cảm thấy sự bất thường.


Trùng hợp là, La Thành Vận được thăng chức trung tướng, lúc tiến tới báo cáo công tác có gặp được người bác sĩđưa kết quả kiểm tra sức khỏe. Trước khi hắn đến văn phòng, vị bác sĩ kia có vẻ đã vòng vo hỏi thăm một vài chuyện liên quan đến mẹ của La Tiểu Lâu– Kim phu nhân.Khi hắn bước vào phòng, vị bác sĩ kia không nói gì nữa, chỉ đem tư liệu cho hắn rồi rời đi. Nhưng hắn đảm bảo, tên trung tướng La Thành Vận kia có thể có được vị trí ngày hôm nay, không có khả năng suy luận ra được điều gì từ cuộc đối thoại kia.


Nguyên Liệt nhíu mày, đem tư liệu giở đến trang cuối cùng, trên đó làđề nghị của nhóm bác sĩ, đề nghị lấy mẫu gen của La Thành Vận cùng Kim phu nhân.


Lấy lý do gây gen tạo hậu duệ cho vương tộc để cóđược gen của hai người kia cũng không khó, nhưng mà, tại sao gen cùng nhóm máu của La Tiểu Lâu lại có sự biến đổi? Chẳng lẽ, La Tiểu Lâu không phải con trai của La Thành Vận?


Nguyên Liệt gõ mặt bàn, gọi sĩ quan phụ tá đắc lực nhất của mình lại, ném cho người kia giấy cho phép đặc biệt (Lệnh bài chăng?):“Đem tất cả tư liệu về La Thành Vận cùng Kim phu nhân lại đây, cả những tư liệu chữa trị của La Tiểu Lâu từ khi sinh ra đến giờ nữa!”


Vị sĩ quan cất giấy phép chứng minh đi, lưu loát mà chúi đầu chào rồi rời khỏi.


Nếu thân thế La Tiểu Lâu có vấn đề gì… Nguyên Liệt đem tư liệu cất đi, lần đầu tiên lộ ra biểu tình khó xử. Ông gần như có thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau này. Bất kể thân thế của La Tiểu Lâu là gì, chỉ cần La Tiểu Lâu không có mục đích xấu thìLa Tiểu Lâu vẫn sẽ là vương tử phi của An đế quốc. Nguyên Tích không có khả năng bỏ La Tiểu Lâu.


Ông hiểu concủa hắn. Tuy tính tình đứa con này báđạo nhưng trong vấn đề tình cảm thì lại suy nghĩ thuần khiết tới một mức độ đầy khoa trương … so với thủ đoạn mà Nguyên Tích xuất ra để đối phó với địch nhân thìđây thực sự là một vị thiên sứ. Ôngđã dạy dỗ Nguyên Tích trở thành một người thừa kế xuất sắc, nhưng ở phương diện tình cảm thìông lại bất lực. Ông thậm chí từng nghĩ rằng con mình có khuyết tật về mặt tình cảm. Vô luận ai dùng phương thức gì tiếp cận Nguyên Tích, tiểu tử kia cũng chẳng hề động tí ti tâm nào.


Thế nhưng, sự thật thuyết minh, tất cả nhận thức về tình yêu của Nguyên Tích đều đặt ở trên người La Tiểu Lâu. Vô luận là lúc hai người gặp nhau hay cách hai người ở chung với nhau.


Đại khái kể cả La Tiểu Lâu có mục đích khác, Nguyên Tích chắc chắn cũng sẽ không từ thủ đoạn mà giữ lại, tựa như ông khi xưa cũng làm vậy với Phượng Già Lăng. Nguyên Liệt nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay trái, chậm rãi nắm chặt lại, trong mắt hiện lên sự dịu dàng khóđược ở một vị quân vương.


La Thành Vận âm trầm sắc mặt mà rời khỏi hoàng cung, nhìn về hướng An Tắc tinh cầu, khóe miệng lộ ra một ý cười đầy châm chọc “Gen cùng nhóm máu, ngươi thật đúng làđã hao tổn không ít tâm cơ…”


Mà người hiện đang được nghĩ tới –La Tiểu Lâu– thì lúc này đang thấp thỏm bất an mà nhìn về phía phòng huấn luyện cơ giáp. Nguyên Tích cùng La Thiểu Thiên đang thí nghiệm số liệu của cơ giáp cấp 10, đương nhiên là chỉ làm thí nghiệm với trận cơ giáp mang đi trao đổi với Lạc Khắc thôi, về phần trận cơ giáp của Nguyên Tích thì bây giờ còn chưa phải lúc thích hợp để mang khoe.


La Tiểu Lâu cũng không đi vào mà quan sát từ ngoài một lát, sau đó xoay người đi tới gian phòng nghỉ. Cậu cần 125 che dấu để liên hệ với Siever.


Siever sau khi biết được La Tiểu Lâu sẽ lập tức tới cứu Ly Mạch thì kinh hỉ vạn phần, lập tức tỏ vẻ sẽ tự mình tới đón. La Tiểu Lâu nhìn về phía 125. Hai ngày nay nó chờ đợi, kích động tới mức muốn tự mình đi giải cứu chủ nhân, sự chờ mong trong lòng bỗng có một tia trầm xuống.


Chuẩn bị lâu như thế, cuối cùng cũng sắp tới cứu ngươi, Ly Mạch…
—–


Ba ngày sau, phi thuyền rốt cuộc cũng hạ cánh xuống tinh cầu Lewis. Tinh cầu Lewis khôi phục bộ dáng như lúc đầu tiên bọn họ nhìn thấy – hoàn toàn trống vắng. Toàn bộ đều tối om, không có một ngọn đèn nào … Cảm giác như là một con thú dữ đang ngủ đông trong bóng đêm chực chờ thức giấc.


“Chúng ta rõ ràng đã nhận được sự cho phép đổ bộ rồi mà, sao lại không có aira nghênh đón?” Hạm trưởng tức tối nói. Vìđể thuận lợi tiếp quản tinh cầu Lewis, quân bộ đã phái ra năm chiếc chiến hạm đi theo bọn La Tiểu Lâu. Nếu thực có gì ngoài ý muốn, mười phút là có thể chạy tới tiếp ứng.


Mắt 125 chợt lóe sáng, thì thầm bên tai La Tiểu Lâu“Trong tòa thành không có ai”.
La Tiểu Lâu sửng sốt, đang định nói chuyện, đại môn của tòa thành bỗng mở ra, một thân ảnh cao gầy đãđứng ở đó, tươi cười nói “Hai vị điện hạ cuối cùng cũng đãđến, tôiđợi các ngài lâu rồi”.


Đó đúng là Lạc Khắc Lewis. Hắn chậm rãi bước tới trước hai bước, sau đó gương mặt anh tuấn lại lộ ra một nụ cười kỳ quái “Vương tử phi điện hạ, thứ tôi muốn, ngài đã mang tới chưa?”


“Đương nhiên, trước đó, tôi hy vọng các ngài đã chuẩn bị tốt tất cả thủ tục chuyển giao”La Tiểu Lâu xích gần lại với Nguyên Tích, thản nhiên đáp.


“Thực ra thì bên tôi cũng chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi. Trong hợp đồng chuyển nhượng, trừ việc thiếu tên củamẹ ta, cha cùng ta đều đã ký tên đồng ý rồi, hơn nữa cũng đã làm tốt tất cả thủ tục liên quan. Nói cách khác, ngoài vài thứ, tinh cầu này về mặt pháp lýđã thuộc về ngài. Chính là, phải chờ mẹ của ta ký tên xong thì mới có thể đổi tên chủ nhân là ngài” Lạc Khắc cười tủm tỉm mà nói.


Im lặng hai giây, La Tiểu Lâu hỏi “Như vậy, mẹ ngài ở nơi nào?”Ý cười trên mặt Lạc Khắc hơi ngưng lại, nheo mắt nói “Tôiđã lâu lắm không gặp bà ấy rồi, bà ấy mất tích”.


“Vậy không đúng. Lúc ấy anh đáp ứng, nếu tôi mang tới cơ giáp câp 10, tinh cầu này sẽ bán cho tôi. Anh rõ ràng biết mẹanh mất tích, không thể giao dịch, cũng không nên nói chắc trước như thế. Đây quả thực là sự lừa gạt!!”La Tiểu Lâu phẫn nộ. Vì trận cơ giáp câp 10 này màcậu cùng bao người xung quanh đều khổ công bao ngày, cuối cùng lại chỉ kém một bước cuối.


“Nhưng không tìm được mẹ của ta cũng chẳng phải là chuyện mà tôi vàcha hi vọng. Có lẽ ngài cùng vương tử điện hạ đây có thể giúp chúng tôi chăng? Mặt khác, nếu chúng ta giao dịch, cho dù không có quyền sửa tên của nơi này nhưng quyền sử dụng thìđã hoàn toàn thuộc về ngài, ngài xác định là sẽ không đàm giao dịch này nữa thật sao?” Lạc Khắc chậm rãi nói.


La Tiểu Lâu tuy rằng phẫn nộ nhưng nghĩđến Ly Mạch đang bị nhốt, lời phủ định giao dịch quả thực không thể nói ra được.


Nguyên Tích ở bên cạnh thầm nhéo nhéo tay La Tiểu Lâu, nhìn về phía Lạc Khắc “Quyền sử dụng đều thuộc về chúng tôi?”“Đương nhiên, trừ việc không thể bán cùng đem tặng, điện hạ kỳ thực đã là chủ nhân của nơi này” Lặc Khắc mở to hai mắt, vẻ mặt chân thành mà nói.


“Giao dịch thành lập” Nguyên Tích nói. Đồng thời, từ trong lòng lấy ra một cái nút không gian màu vàng.
Cùng lúc đó, La Tiểu Lâu tức giận mà quay mặt đi chỗ khác nhưng cũng không phản đối gì thêm.


Nguyên Tích quan sát Lạc Khắc, phát hiện người kia lúc được y lấy ra nút không gian nhịn không được mà liếc nhìn về phía La Tiểu Lâu, không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
Lạc Khắc do dự hai giây rồi cũng đem tất cả tư liệu cùng thủ tục ra đưa tới trước mặt La Tiểu Lâu.


Thời điểm La Tiểu Lâuđưa tay tiếp nhận, Lạc Khắc nhanh chóng nhận lấy cái nút không gian màu vàng trong tay Nguyên Tích.


Nguyên Tích kéo La Tiểu Lâu sát vào người mình, hơi che ở sau, đồng thời tay phải sờ vào nút không gian trước ngực. Lạc Khắc nếu dám cóýđồ xấu, y nhất định sẽ cho tên này một bài học nhớ đời.


Lạc Khắc coi như thức thời –ít nhất cũng không làm cho Nguyên Tích có cơ hội giáo huấn mình – lui về phía sau vài bước, cúi đầu thực hiện một cái lễ với La Tiểu Lâu và Nguyên Tích “Như vậy, hành tinh này cùng cả tòa thành, đều đã thuộc về ngài”.


“Được rồi, hôm nay đã trễ thế này, chúng tôi nghỉ ngơi trước đi” Nguyên Tích cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu, dị thường thâm tình mà nói, hoàn toàn mặc kệ vầng thái dương vẫn còn treo trên đỉnh đầu.


Nhìn cái miệng của Lạc Khắc ở bên cạnh đều nhanh rút gân, Nguyên Tích cảm thấy lòng thoải mái hơn hẳn.


La Tiểu Lâu không rảnh chúý biểu tình của Lạc Khắc, một lòng muốn nhanh nhanh đi cứu người, nghe xong lời nói đầy thâm tình của Nguyên Tích, không khỏi quay đầu lại nhìn ‘chồng’, phát hiện người bên cạnh đang mang một bộ mặt đầy đắc ý.


Tâm tình của Nguyên Tích có vẻ không sai? La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn. Nguyên Tích vẫn dịu dàng mà xoa nhẹ tay La Tiểu Lâu hai cái, quay đầu nói lại với Lạc Khắc “Vậy chúng tôi tam thời dạo chơi ở tòa thành mới của chúng tôiđây”.


Lạc Khắc lập tức nói tiếp “Tôi sẽ đến chỗ thị vệ của ngài, nếu lát có gì cần thì có thể tới tìm tôi”Nếu để cho Nguyên Tích an bài bản thân, sợ hắn sẽ phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, đấy cũng không phải điều hắn muốn.


Nguyên Tích cũng không nói gì thêm, cho người hầu đưa Lạc Khắc ra bên ngoài. Cho tới bây giờ, trừ La Thiểu Thiên cùng mười người hầu cận bên cạnh, Nguyên Tích cũng chưa cho những người khác tiến vào.


La Thiểu Thiên quay đầu, mặt không chút thay đổi mà nhìn nút không gian màu vàng trên tay của Lạc Khắc, lại quay trở lại, lặng im mà bước vào tòa thành.
La Tiểu Lâuđem tư liệu về tòa thành cóp vào máy thông tin ở cổ tay, sau đó mở ra bản đồ, tìm kiếm cửa ngầm của tầng hầm.


“Nơi này” Nguyên Tích chỉ chỉ.


Tất cả các cửa ngầm đều ở dưới phòng thí nghiệm hoặc kho chứa hàng, bên dưới cánh cửa là gìđều được biểu thị vô cùng rõ ràng, chỉ riêng cái cửa ngầm mà Nguyên Tích chỉ, ở đó chỉ có một không gian màu đen thật lớn, giống như một cái huyệt mộ, và cũng không có bất kì dấu hiệu gì.


La Tiểu Lâuđồng ý mà gật đầu “Đúng thế. Phải là nơi đó”. Nói xong nhanh chóng lôi Nguyên Tích đi về đằng trước.


Nguyên Tích mặc dùđến giờ vẫn giúp đỡ La Tiểu Lâu tìm cách cứu Ly Mạch nhưng lúc này đây bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Y trừng mắt nhìn La Tiểu Lâuđi đằng trước. Hừ, cái dáng vẻ vội vã tới gặp một thằng đàn ông kia là sao vậy? Mà thằng đó còn là kẻ đã từng câu dẫn đại ca của y nữa chứ. Nói không chừng, vì quan hệ giống loài màLa Tiểu Lâu sẽ nảy sinh tình cảm với tên đó…. Nghĩ tới đây, mặt Nguyên Tích càng lúc càng đen.


Không tình nguyện mà bị La Tiểu Lâu lôi theo đi xuống một tầng hầm cổ xưa, mở ra một cánh cửa bằng hợp kim. Cuối cùng, bọn họ đứng trước một cái cổng lớn màu đen.


Nguyên Tích dừng bước, quay đầu ra hiệu cho đoàn người đi theo phía sau dừng lại, lưu ở ngoài cửa. Cuối cùng, Nguyên Tích còn trịnh trọng mà nói với La Thiểu Thiên “Đừng để cho bất luận kẻ nào tiến vào. Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ gọi các cậu ngay. Hành động lần này phi thường trọng yếu, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng”.


La Thiểu Thiên bị những lời này của Nguyên Tích làm cho thất kinh, nhanh chóng mà kiên quyết nói “Tôiđã biết”.
Nguyên Tích quay đầu về phía La Tiểu Lâu bảo hắn mở cửa, đồng thời nắm chặt thanh kiếm năng lượng trong tay.


La Tiểu Lâuđè cái chốt mở, cánh cổng màu đen nặng nề mở ra, ngay lập tức, một cỗ kình phong sắc bén từ trong cánh cửa nghênh diện mà lao tới. Một thị vệ đứng cách cánh cửa khoảng một mét bị gió thổi bay cái mũ, nháy mắt bị chém thành từng mảnh nhỏ mà rơi trên mặt đất.


La Tiểu Lâu biến sắc, nguyên lực trên tay trào ra, chắn đợt gió mới tới từ trong cánh cửa.
Nguyên Tích quay đầu quát lên “Tất cả mở ra ***g phòng hộ” Sau đóđem La Tiểu Lâuôm vào trong lòng ngực, chính mình cũng mở ra ***g phòng hộ.


Hai người lập tức đi vào bên trong. La Thiểu Thiên nhìn bóng dáng của hai người dẫn đầu, nghĩđến lời nói ban nãy của Nguyên Tích, trên mặt lộ ra một tia kì dị.


Bên trong cánh cửa là một mảnh tối đen, con đường đen kịt dưới chân càng sâu càng dốc. Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu ở trong cái ***g phòng hộ tựa như một con đom đóm nhỏ nhoi, chậm rãi tiến dần vào khoảng tối vô tận.


Vì thiết bị dò xét hoàn toàn vô dụng ở nơi này, kể cả 125 cũng chẳng thể làm gìđược nên hai người không thể không tự mình dòđường. Nhưng qua thật lâu, họ vẫn tiếp tục bước dần xuống, con đường càng ngày càng dốc, như là không hề cóđiểm kết thúc.


“Đây chắc không phải làđường hầm không gian hoặc là một cái vực sâu nào đóđâu nhỉ?”La Tiểu Lâu lo lắng mà nói.
Rất nhanh, người trước giờ vốn chẳng hề hưởng ứng tròđùa của La Tiểu Lâu lúc này lại quay lại nói “Hy vọng miệng của em không phải miệng quạ đen”.


La Tiểu Lâu bị nghẹn lại, thế nhưng không lâu sau, lời của tên kia bị chứng minh là không hề sai, bởi lẽ họ đã tới được tận cuối con đường.
Hai người dâng đèn lên chiếu về đằng trước, nheo mắt nhìn, đều bị cảnh vật phía trước làm giật mình mà nói không ra lời.