Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 226

Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu tỉnh dậy với một thân thể cực lực biểu tình. Xương sống mỏi, thắt lưng đau, chân nhuyễn … Người bên cạnh chắc đãđi từ lâu. Cậu nhìn nhìn đồng hồ, khóe miệng méo xẹo. Xem ra hôm nay không kịp đi ké xe Nguyên Tích rồi.


Nghĩ tới Nghiêm đại sư, La Tiểu Lâu cấp tốc vùng dậy thay y phục, chạy nhanh đánh răng rửa mặt rồi phi ra ngoài.


Trong nhà ăn tầng một, La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn thấy Nguyên Tích vẫn chưa đi làm, đang ngồi cạnh bàn ăn mà chăm chú bận rộn với cái máy vi tính. Nguyên Tích thấy La Tiểu Lâuđứng ở cửa, quay sang người hầu đứng bên cạnh mà gật gật đầu.


Người hầu mỉm cười, nói một tiếng chào buổi sáng với La Tiểu Lâu, sau đó vội vã rời đi.


La Tiểu Lâuđi tới ngồi bên cạnh Nguyên Tích, ngó vào màn hình máy tính của tên kia, phát hiện đều là bản đồ các hành tinh cùng với bản đồ chiến lược quân sự,nhìn một lát thôi mà hoa hết cả mắt, rời vội tầm mắt. Sau đó, cậu quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Nguyên Tích, nịnh nọt nói “Hôm nay anh sẽ tới quân bộ phải không? Cho emđi cùng với!”


Nguyên Tích một bên bận bịu mà gõ bàn phím, một bên quay sang trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu một cái “Thế em nghĩanh ngồi tốn thời gian ở đây làm cái gì?”Mặt mày La Tiểu Lâu rạng rỡ hẳn lên. Cậu hoan hỉ màđón hai phần điểm tâm do người hầu mang tới.


Nguyên Tích lưu loát đóng máy tính, cũng đón lấy một phần. Khi ăn, y nhìn nhìn La Tiểu Lâu, nhịn không được phải căn dặn:“Hôm nay mặc kệ ông già kia nói gì, em cứ lượng sức mà làm thôi. Nếu bệnh ra đấy lại thêm phiền phức cho anh”.


Nói tới đây, sắc mặt Nguyên Tích lại đen xì lại, y nghĩ tới đêm hôm qua trong phòng tắm, chưa ‘làm’được hai lần màLa Tiểu Lâuđã ghé vào vai y mà ngủ thϊế͙p͙ đi.


“Được…”La Tiểu Lâuđáp ứng. Cậu biết Nguyên Tích quan tâm cậu, cậu cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Nguyên Tích. Tên kia tuy luôn nói năng thô lỗ nhưng dù có làm thêm đến tận hai giờ sáng vẫn không quên kiểm tra xem cậuđã ngủ hay chưa.


La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ mở lời nói với Nguyên Tích một chuyện quan trọng. Cậu vừa rót một cốc nước trái cây cho Nguyên Tích, vừa nhẹ nhàng nói rằng mình muốn đi tới Lewis tinh cầu.
Nguyên Tích sửng sốt một chút, chân mày cau lại “Anh mấy ngày nay đều không kiếm ra thời gian rảnh, một tháng nữa đi cóđược không?”


La Tiểu Lâu lắc lắc đầu “Tốt nhất làđi luôn thôi, ưm sợ để lâu có biến cố ngoài ý muốn. Nhưng màem có thể tự mình đi, nếu không yên tâm có thể phái thêm vài người đi cùng em làđược”. Dù sao Lewis tinh cầu cũng nằm trong phạm vi của đế quốc, lại không phải ở biên giới, cũng coi như là một khu vực an toàn. Hơn nữa, từ sau lần bọn họ tới phát hiện bạch tuộc nhân, những tinh cầu phụ cận gần đóđều có quân đội đế quốc đóng đồn để giám sát.


Nguyên Tích trầm mặc một hồi, không quá tình nguyện mà nói:“Vậy để anh bảo Nguyên Nặc đi cùng với em”.
“Như vậy cũng được”La Tiểu Lâu cũng đoán mình sẽ đi cùng Nguyên Nặc. Tiểu tử kia tuy nhỏ tuổi hơncậu nhưng có thể tin cậy được.


Nguyên Tích quan sát La Tiểu Lâuăn một lát, chính mình cũng bắt đầu đem đồ ăn trên bàn nhét vào bụng, sau đó uống hết cốc nước trái cây, đứng dậy đi ra ngoài trước.
Dưới ánh dương quang, thân ảnh mặc quân phục sẫm màu bó sát thật suất (đẹp trai), thật mê người.
Ooooo


Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu sắp bước lên xe, quản gia đã vội vã chạy tới gọi với lại. Ông ta thở hổn hển nói với La Tiểu Lâu“Vương tử phi điện hạ, ngày hôm qua chúng tôi thu được thông báo về số hàng hóa chuyển phát nhanh của ngài, báo rằng chúng tôi cần phải đi đến lĩnh”.


La Tiểu Lâu sửng sốt “Chuyển phát nhanh á? Có thể là tài liệu từ Thiên Đông quán chuyển tới, nhưng mà bọn họ trực tiếp gửi đến đây à?”
Quản gia lập tức gật đầu “Ngài nói đúng, là tài liệu, tôiđã cho người tới xem qua, nhưng mà chúng tôi cũng chưa lấy hàng về”.


La Tiểu Lâu ngạc nhiên, đang định hỏi thì Nguyên Tích đi đằng trước mấy bước đã quay đầu lại, lông mày nhướn lên hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy?”


“Không có gì đâu ạ, ở đế đô này đâu có ai dám đụng vào vương tử phi điện hạ chứ?! Là vì số lượng quá nhiều, có dùng loại kho lớn nhất cũng phải dùng đến ba cái. Tôi chỉ muốn hỏi, với số lượng đó, ngài có cần một kho chuyên dụng hay không?” Quản gia nhanh chóng phân bua. Từ sau khi Nguyên Tích can thiệp trấn áp, ngay cả đám phóng viên vẫn suốt ngày lải nhải “tự do ngôn luận” cũng không dám viết gì liên quan đến La Tiểu Lâu nữa.


La Tiểu Lâu càng thêm mờ mịt,cậu nhớ mình cũng không đặt nhiều hàng đến thế a, nhất là tài liệu trên cấp 8 vìđều có‘cái kho di động’ 125 thu thập rồi, đủ cậu dùng một mình thoải mái. Vậy lượng lớn tài liệu kia là từ đâu ra?


Chờ một chút!!! La Tiểu Lâu bỗng nghĩ tới một khả năng. Đúng lúc này, thông tin liên lạc nơi cổ tay cậu rung lên, một cái tin nhắn đãđược gửi đến: “Hàng đã gửi qua cho cậu rồi đấy nhá, nhớ làm cơ giáp cho tôi”.


La Tiểu Lâu nhìn nhìn thông tin người gửi, cười ha hả, kinh hỉ mà quay sang phía Nguyên Tích nói “Darling, số tiền đầu tư của chúng ta cuối cùng cũng thu được lợi nhuận rồi” Hì, tuy tất cả tiền đều là của Nguyên Tích nhưng người ra quyết định đầu tư làcậu mà.


Nguyên Tích không biết nên nói gì, sự chấp nhất của La Tiểu Lâuđối với tiền làm yđôi khi hoài nghi chính mình không kiếm đủ tiền nuôi gia đình.
La Tiểu Lâu suy nghĩ một lát, quay sang phía quản gia nói “Không cần mang về cung đâu, cứ thuê vài cái kho bên ngoài mà chứa tạm, sẽ nhanh dùng tới thôi”.


Nguyên Tích nghe vậy hơi nheo lại mắt, cùng La Tiểu Lâu chui vào ngồi trong huyền phù xe. Đến khi cả hai đã an vị trên xe được một lát rồi y mới hỏi “Emđịnh xử lýđám hàng ấy thế nào?” Bây giờ đang là thời điểm bắt đầu chiến tranh, giá tài liệu chế tạo cơ giáp đang ngày càng tăng, cả đế quốc cả liên bang đều âm thầm thu mua số lượng lớn để phục vụ cho chiến đấu.


La Tiểu Lâu nhìn nhìn Nguyên Tích, con mắt lượng lượng sáng mà nói:“Em nghĩ quân bộ chắc cần không ít tài liệu đâu nhỉ? Em muốn bán cho quân bộ, hoặc hợp tác lâu dài luôn với quân bộ cũng là một ý hay”.


Khóe miệng Nguyên Tích loan loan “Đều bán cho quân bộ làđược, anh sẽ bảo bọn họ trả giá theo giá thị trường”.
La Tiểu Lâu hắc hắc cười vài tiếng, cậuđầu tư mười mấy vạn, xót hết cả ruột, bây giờ cuối cùng cũng đãđược hồi báo.


La Tiểu Lâu nghĩ tài liệu lại nhớ đến Arthur, cúi đầu gửi tin “Mộ Thần có phải ở chỗ của anh không? Thả cậu ra đi. Cậu ấy là bạn của tôi”.
Không lâu sau, Arthur lại gửi tin trả lời “Vậy không được, tôi phải dậy cho tiểu tử này một bài học đã”.


La Tiểu Lâu thấy câu này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong cảm nhận của hắn, Mộ Thần là một người vừa hào hiệp, kiêu ngạo lại có tài hoa.


La Tiểu Lâu lập tức kết nối liên lạc trực tuyến, bên kia vừa nhấc máy, cậuđã hô lên “Arthur!! Tôi nói với anh rồi, Mộ Thần là bằng hữu của tôi, anh không thể tra tấn cậu ấy”.


Trong thông tin liên lạc truyền đến tiếng cười to tùy hứng của Arthur “Sao có thể nói là tôi tra tấn hắn? Hắn là tù binh của tôi, tôi làm gì không phải đều tùy ý thích sao? Còn cậu, vương tử phi của đế quốc, lại đi quan tâm một người của liên bang, không sợ Nguyên Tích điện hạ áp dụng gia pháp sao? Được rồi được rồi, cậuđừng quản, hắn không sao cả, cậu nhanh nhanh đem cơ giáp gửi đến đây cho tôiđi …” Arthur chưa nói xong, bên kia phát sinh một tiếng nổ lớn, thông tin liên lạc nhanh chóng bị cắt đứt.


La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm cái màn hình đầy muỗi, hết chỗ nói, tình cảnh của Một Thần có vẻ không ổn hơn những gì cậu tưởng tượng nhiều.


Lát sau, La Tiểu Lâu lại thương lượng thật lâu với Arthur, tên kia mới đáp ứng, bảo rằng sắp tới sẽ đi tới đế đô một chuyến, nếu tiện đường thì sẽ đem Mộ Thần đến chỗ cho La Tiểu Lâu.


Dù có lo lắng thìLa Tiểu Lâu cũng biết, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Arthur rồi. Hiện tại cậu chỉ có thể cầu khẩn Mộ Thần thật sự không có việc gì.
Ooooo


Hai người rất nhanh đã tới được quân bộ. Lúc tiến vào chỉ huy thất, Phượng Già Lăng quay đầu mỉm cười nói “Bữa khuya hôm qua rất ngon”.
Nguyên Triệt cũng cảm than “Vương tộc cuối cùng cũng có một người biết làm cơm”.


Nguyên Nặc liếc ‘chị dâu’ từ đầu tới chân, do dự một chút nhưng vẫn phụ họa “Đúng, nhưng mà hơi ít”.


La Tiểu Lâu cố mỉm cười nhưng khóe miệng không cong lên một cách bình thường được. Nguyên Tích thì ngay lập tức đen mặt, bám vào bên tai La Tiểu Lâu mà nói “Sau này chỉ làm cho một mình anh mà thôi”. Sau đó, Nguyên Tích không đổi sắc mặt mà nhìn về phía Nguyên Nặc nói “La Tiểu Lâu có việc muốn đi tới Lewis tinh cầu, emđi theo bảo vệ”.


Nguyên Nặc sửng sốt, lập tức kêu lên “Vì sao là em?? Thời khắc then chốt thế này, em cũng muốn hỗ trợ … em cũng rất hữu dụng mà…”
Nguyên Tích thuận miệng trấn an “Em cứ bảo vệ tốt La Tiểu Lâu làđã chứng minh được sự hữu dụng của bản thân rồi”.


La Tiểu Lâuđang chăm chú nhìn hai huynh đệ kia ngươi một lời, ta một lời … bỗng cảm thấy có người đến bên cạnh mình, cậu quay sang và kinh ngạc nhận ra “La Thiểu Thiên? Cậu cũng ở đây sao?”


La Thiểu Thiên liếc nhìn Nguyên Nặc vẫn đang to mồm kêu ca, dắt La Tiểu Lâu tránh xa khỏi cái tên ồn ào đó“Ân, tôiđến dự thính, nếu có chỗ nào cần thì cũng đi giúp”.


La Tiểu Lâu cười khẽ, La Thiểu Thiên thiên phú xuất sắc, xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ. Cậu quan tâm hỏi “Cơ giáp dùng thấy thế nào?”


La Thiểu Thiên đưa tay lên cổ, cầm lấy một cái không gian nút màu xanh trắng giơ ra, nở nụ cười:“Tôi chính là vì cái này mà tới, muốn tìm cậu cùng nhau lái rồi nhờ cậu giúp tôiđiều chỉnh một chút” Tính năng của bộ cơ giáp này cực tốt, lái rất thuận tay. Nó còn có thể cập nhật tính năng mới căn cứ thói quen của chính mình mà cải tiến. Nhưng điều này còn cần phải mời cơ giáp chế tạo sư sửa chữa hộ”.


La Tiểu Lâu như trước mỉm cười, trong lòng thì than thầm, cậu rất ít khi thấy La Thiếu Thiên cười. Nụ cười ban nãy, vìđứng khá gần, cậu thậm chí còn thấy được má lúm đồng tiền trên mặt La Thiểu Thiên … trời ạ, đây tuyệt đối là hình tượng tiểu em trai ngoan ngoãn lý tưởng trong lòng cậu mà.


La Tiểu Lâu lập tức nói “Đương nhiên làđược, tôi lúc nào cũng rảnh, cậu xem khi nàothì thích hợp?”


La Thiểu Thiên sửng sốt vài giây, nói “Như vậy thìđể xế chiều hôm nay đi” Nói xong, La Thiểu Thiên chần chờ nhìn Nguyên Tích cùng Nguyên Nặc ở bên kia rồi nói:“Cậu muốn đi đâu à? Tôi có thể đi cùng cậu. Yên tâm, tôi không bận”.


“Cũng được, dù sao cũng không phải địa phương gì nguy hiểm, các cậuđều đi cùng thì có hơi chút ‘giết gà dùng dao mổ trâu’”


“Chờ đã!! Ai nói tôi không đi? Tôiđã quyết ý hộ tống cậu, ‘chị dâu’!”….. “Ngươi cũng không thể quá bất công”. Câu cuối cùng là Nguyên Nặc ghé sát vào tai La Tiểu Lâu mà thìthầm. Ban nãy đang kêu ca, thấy La Thiểu Thiên đi tới, Nguyên Nặc bỗng nhớ đến cơ giáp La Tiểu Lâu hứa cho mình, lập tức căm giận đi tới. Kỳ thực hắn cũng chỉ định biểu đạt với Nguyên Tích rằng mình luyến tiếc ly khai một chút thôi, chứ nhiệm vụ bảo hộ La Tiểu Lâu hắn cũng không định cự tuyệt.


“Được rồi, đừng đôi co nữa, La Thiểu Thiên cũng cùng đi đi, tận lực đi nhanh về nhanh”. Nguyên Tích ra quyết định. Chính y không thể đi nên không yên tâm lắm.


Nguyên Nặc cau mày nhìn cái vòng cổ xanh biếc trước ngực La Tiểu Lâu (125), quay đầu căm giận. ‘Chị dâu’ của hắn cũng chẳng phải hạng tầm thường, đâu cần lo lắng thái quá thế chứ?


Nguyên Tích đưa La Tiểu Lâuđến bộ nghiên cứu cơ giáp, ước định thời gian đến đón, nhìn quét một lượt bên trong rồi cúi đầu hôn La Tiểu Lâu một cái rõ kêu, sau đó mới xoay người ly khai.


La Tiểu Lâu ngây người, một tích tắc sau mặt đãđỏ ửng lên. Lúc xoay người đi vào trong, trên mặt hầu như nóng ran lên, cậu hoài nghi Nguyên Tích đây là cố ý.


Nghiêm đại sư, Trầm Nguyên, thậm chí Dương Kha cũng đều nhìn sang bên này. Bên người Nghiêm đại sư còn có một lão nhân, ông ta cùng với sư phụ hụt trên mạng của La Tiểu Lâu giống nhau như đúc. Mà những cơ giáp chế tạo sư khác đều mỉm cười mà nhìn một màn ân ái của vương tử cùng vương tử phi điện hạ.


Hầu hết mọi người trong phòng đều thấy được. La Tiểu Lâu xấu hổ mà ho khan một tiếng, đi tới trước mặt Nghiêm đại sư chào hỏi “Sư phụ!”