Thật là một tên đồng bọn ngu như heo!!! La Tiểu Lâu đau đớn mà nhìn thoáng qua 125 đang ngây người ở bên cạnh, rồi dùng móng vuốt run rẩy bám lấy cánh tay đang ôm hắn của Nguyên Tích, trời ơi, ngạt thở quá! Ôm ghìm thế này thì chết mất!
La Tiểu Lâu cố dùng ánh mắt mà truyền đạt lời cầu khẩn đến Nguyên Tích, bởi vì quá tha thiết mà ánh lên thủy quang nhộn nhạo.
Nguyên Tích không chuyển mắt mà nhìn con thú trắng trong tay hắn: Quả thực là khóc sao?? Cảm giác này thật là … thật là quỷ dị a!!!
Quan sát ánh mắt tròn kia một lát, đến khi đã cảm thấy thỏa mãn, Nguyên Tích lại bày ra bộ mặt băng bó, âm trầm nói “có vẻ như ngươi vẫn có ý định chạy trốn … dù ngươi có tự nhận bản thân tội ác tày trời, hay dù ta cũng không quá tức giận, nhưng ngươi đã khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, cho nên ta cảm thấy phải cho ngươi một sự trừng phạt thật đáng nhớ, ngươi thấy sao?
Ta cảm thấy không cần đâu!! La Tiểu Lâu chưa kịp biểu đạt ý kiến của mình – đương nhiên, dù hắn có biểu đạt thì Nguyên Tích cũng không nghe hiểu – đã bị Nguyên Tích đặt lên đầu gối của hắn.
“nào, đưa một bàn tay của ngươi để trên tay của ta … Mau, ngươi biết là ta không chấp nhận cự tuyệt … Thế này là được rồi. Bây giờ, cục cưng, nghe theo lời ta nói mà bày các tư thế, với thân thể mềm mại dẻo dai của ngươi lúc này là có thể làm được mà” Nguyên Tích lộ ra một nụ cười hiền lành hoàn mĩ, thân thiết mà nói với La Tiểu Lâu. Sau đó, hắn một tay cầm chặt một chân trước của La Tiểu Lâu đề phòng La Tiểu Lâu giãy giụa chạy trốn, tay kia thì mở chức năng quay video của máy liên lạc trên cổ tay.
….
Đây tuyệt đối là hành vi ngược đãi động vật! Ngược đãi …. Không, là ‘*** loạn’ động vật!
Bị bắt làm ra các tư thế như này, rồi như này … La Tiểu Lâu gần như muốn khóc to lên!!
“không được … Tư thế này không đủ hấp dẫn, ngươi chẳng lẽ không nhớ được lúc ở trên giường ngươi bày các tư thế như thế nào? Đúng rồi, nằm xuống, đem hai chân sau kiều cao lên, nửa người trên hơi ngước lên, đến đây, cho ngươi cái ngón tay này, ɭϊếʍƈ đi …” Nguyên Tích ác liệt tươi cười, nhẹ nhàng đem con thú con trên đầu gối mình đẩy ngã xuống, sau đó chỉ đạo nó bày các tư thế, rồi lại bắt nó ɭϊếʍƈ ngón tay mình.
Nhìn cái lưỡi hồng hồng mềm mại ở trên đầu ngón tay của mình mà trượt lên trượt xuống, mang theo xúc cảm thô ráp mà chỉ có ở lưỡi của động vật có lông, Nguyên Tích hơi nheo lại mắt. Hắn còn có thể cảm nhận được thỉnh thoảng có cái răng nanh vì không cẩn thận mà cọ vào ngón tay hắn, rồi rất nhanh lại thu lại… Điều này thực sự là …. rất thoải mái… Chờ sau này La Tiểu Lâu phạm lỗi lại bắt hắn biến hình mà làm thế này nữa…
Nguyên Tích cảm thấy sự buồn bực vì năng lực bản thân bị ảnh hưởng của bức xạ nơi đây, đã được màn ‘trừng phạt’ này tiêu giảm đi không ít. Quả nhiên tâm bệnh phải chữa bằng tâm thuốc.
“Nghe này, nếu ngươi ngoan ngoãn theo ta trở về nhận tội, có lẽ ta sẽ hảo tâm mà thu nuôi ngươi. Dù sao ta cũng không ngại phải dưỡng một con sủng vật. Nhưng mà, nếu ngươi dám chạy trốn lần nữa, ta thề sẽ đem đoạn video tuyệt vời này công chiếu trên toàn đế quốc. Nghe hiểu không đấy? Nghe hiểu thì gật đầu.”
La Tiểu Lâu lần này khóc thực sự, ông trời ơi, ngàn vạn lần đừng để một ngày như vậy xảy ra nha, hắn đánh không lại tên này đâu!!!
125 không đành lòng nhìn, tận lực co người lại, chui vào một góc tối, sợ Nguyên Tích hứng lên cũng đem nó bắt làm như thế – lúc ấy, nó sẽ bị tất cả các cơ giáp cười nhạo đến chết mất!!
Trừng phạt xong, Nguyên Tích đứng dậy vươn người, quyết định đi nghỉ ngơi, đem một viên thực phẩm chức năng nhét vào miệng La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu gian nan mà duỗi duỗi cổ, chân sau trượt lui về phía sau đạp đạp.
125 vội vàng chạy tới, đưa tới một bát nước. Nguyên Tích khinh thường mà liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, ngu quá đi, có thế mà cũng đã nghẹn được. Hắn không hề ý thức được rằng động tác quá thô bạo của mình có thể làm La Tiểu Lâu mắc nghẹn, hơi chút áy náy mà cho La Tiểu Lâu uống hai ngụm nước.
Chờ đến khi La Tiểu Lâu gian nan đem viên thực phẩm chức năng nuốt xuống hoàn toàn, Nguyên Tích vuốt thuận thuận mao (vuốt lông) cho nó, rồi nhìn về phía 125, dùng mắt bảo 125 đem tất cả nước uống giao ra đây.
125 vặn vẹo nửa ngày mới đưa ra một rương nước uống, nhỏ giọng giải thích “Lúc đi vội quá nên không kịp chuẩn bị. Chỗ này đều là trước kia tích trữ còn thừa lại”
Nguyên Tích đối với tên người máy “gia dụng” nhà mình không dám ôm hy vọng quá lớn. Hắn thu hồi rương nước, sau đó cũng ăn một viên thực phẩm dinh dưỡng, uống một chai nước, vẽ cho La Tiểu Lâu cùng 125 địa đồ sơ lược nơi đây, bảo bọn họ thành thật đợi, chính mình hướng phía sâu bên trong mà đi.
Nguyên Tích đi vào tận sâu trong động, không lâu sau dụ ra một con sóc khổng lồ. Bây giờ hắn không thể đối phó với hai con cùng lúc.
Vốn đang nằm nguyền rủa Nguyên Tích, La Tiểu Lâu vừa nhìn thấy Nguyên Tích dụ con sóc ra đã quên luôn ước nguyện ban đầu của mình, khẩn trương mà nhìn chằm chằm thân hình kia.
Nguyên Tích làm thế nào để có thể tiêu diệt được con sóc khổng lồ đầu tiên, hắn không được chứng kiến, nhưng bây giờ hắn biết quá trình ấy diễn ra thế nào, trái tim cũng đồng thời mà nhói đau.
Trong ấn tượng của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích luôn rất lợi hại, lợi hại đến nỗi không thể nào nhìn rõ được thời điểm hắn ra tay. Mỗi lần ra tay đều rất nhanh gọn hiệu quả, tất cả các chiêu thức đều là sát chiêu chế địch.
Thế nhưng bây giờ, những chiêu thức ấy đã không còn phù hợp với một thân thể suy yếu. Cái Nguyên Tích có bây giờ chỉ là kinh nghiệm – kinh nghiệm đối địch – cùng với một cảm quan nhạy bén khi đối diện hiểm nguy.
Hắn phải vừa ngăn chặn công kích từ con sóc, vừa chậm rãi điều chỉnh những chiêu thức phù hợp với sức chịu đựng của thân thể, sau đó tìm kiếm nhược điểm của con thú.
Đối phó với một kẻ thoạt nhìn yếu đuối, lại có chênh lệch lớn về kích cỡ, ban đầu con sóc có vẻ coi thường, nhưng càng đánh lâu, nó bắt đầu kích động và tức tối. Con mắt đỏ bắn ra hung quang, động tác càng lúc càng nhanh, móng vuốt mang theo những vết cắt nhanh và bén như gió bão.
Nguyên Tích bắt đầu chật vật chống đỡ, quần áo đầy những dấu vết do bị móng vuốt con sóc cắt qua. Hiện tại, tốc độ của hắn cũng không bằng con sóc, hắc kiếm sắc bén trong tay chính là thứ duy nhất làm cho thú kia kiêng kị. Gần như mỗi giây trôi qua đều là những khoảnh khắc cực kì hiểm nguy. Ánh mắt của La Tiểu Lâu cùng 125 đều chăm chú mà dõi theo.
Con sóc này cũng muốn tấn công La Tiểu Lâu cùng 125, nhưng lần nào lao ra cũng đều bị Nguyên Tích kiềm chân. Một lần nữa dời lực chú ý về phía bọn La Tiểu Lâu, con sóc đã bị hắc kiếm trên tay Nguyên Tích lưu lại một đạo vết thương. Nó thẹn quá thành giận, quyết tâm tập trung mà đối phó Nguyên Tích.
Y phục trên người Nguyên Tích càng lúc càng tan nát. Càng về sau, vết thương trên người con sóc cũng càng lúc càng nhiều, có một đạo vết thương thậm chí ngay gần cổ, bộ lông xám bị nhuộm dần màu đỏ của máu, nhưng trên người Nguyên Tích cũng đồng dạng bị thương rất nhiều. La Tiểu Lâu đau lòng nhưng cũng chỉ có thể bất an mà đứng nhìn. Hắn rất ít khi thấy Nguyên Tích bị thương.
Trong mắt của hắn, Nguyên Tích vẫn luôn duy trì hình tượng tuyệt đối vô địch, cho dù lần thực chiến ở tiểu hành tinh phải đối phó với con trùng thú cấp 7 biến dị, tuy cũng rất chật vật, nhưng Nguyên Tích không có bị thương… Đúng rồi, khi đó còn có Vân Thiên. La Tiểu Lâu sửng sốt phát hiện một điểm khác xa so với mọi lần, Nguyên Tích lần này rõ ràng không có súng.
La Tiểu Lâu kéo kéo 125 “đưa súng cho ta”
125 gắt gao mà dựa vào ‘ba nuôi’ của mình – giống như La Tiểu Lâu có thể bảo vệ nó thật ấy?! – nhìn chằm chằm hai cái đối thủ đang quần nhau thừa sống thiếu chết, nói “Vô ích thôi, biết tại sao Nguyên Tích không lái Vân Thiên hoặc là dùng súng không? Đấy là vì ảnh hưởng của môi trường trong này, làm hộp năng lượng không dùng được, dù có thì tác dụng cũng vô cùng thấp. Cho nên, vòng bảo hộ của ngươi giờ cũng chỉ để trang trí mà thôi, chưa nói gì đến súng đâu. Hơn nữa, có để ý thấy không? người nơi này không dùng súng mà chỉ dùng vũ khí bản địa.”
La Tiểu Lâu sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi hỏi “Giống như cái vũ khí của Lăng Tiêu mà chúng ta gặp ngày đầu tiên đến đây sao?” Đó là một thanh kiếm mang theo ngọn lửa màu lam.
125 gật gật đầu “Ừ, thanh kiếm của tên đó khác với vũ khí tầm thường của bọn Lý Kiệt, có năng lượng dao động. Về phần đó là loại năng lượng nào thì cần phải có một cái như thế mới có thể phân tích được”
La Tiểu Lâu thở dài, lập tức lại trừng lớn mắt “Từ từ… hộp năng lượng hiện tại không thể dùng được. Vậy thì ngươi chẳng phải hoàn toàn vô dụng sao?”
125 ngẩn ngơ, lắp bắp hô “Cũng …cũng không thể nói như vậy! Ít nhất ta có thể cung cấp những vật ta đã cất trữ để dùng … ta cũng có thể chế thuốc cho Nguyên Tích …”
“Ta là nói ở phương diện chiến đấu cơ” La Tiểu Lâu đánh gãy những lời dông dài của 125. Hắn hiện tại đang lo lắng có thể giúp đỡ được cho Nguyên Tích chiến đấu hay không.
125 cứng đơ, bộ dáng giật giật mình làm La Tiểu Lâu đều phải dời lực chú ý phía Nguyên Tích sang lo lắng xem nó có muốn chết máy hay không. May mà 125 vẫn kiên cường duy trì trạng thái ON, ô ô nức nở nói “ngươi không thể ghét ta …ta…ta … ta có thể nói chuyện phiếm với ngươi lúc Nguyên Tích đi chiến đấu. Mà hắn sẽ bảo hộ chúng ta mà!”
“…”
125 này, ngươi không phải luôn tự hào xưng là ‘thánh thú cơ giáp’ đầy cao ngạo của dị thú sao? Sao lại phải trông cậy vào sự bảo hộ của một con người thế kia chứ?
La Tiểu Lâu yên lặng quay đầu đi, không thèm để ý đến tiếng khóc phiền toái của 125 nữa, lo lắng mà nhìn chằm chằm Nguyên Tích cùng con sóc. Vết thương trên miệng Nguyên Tích có vẻ càng ngày càng nhiều…
Con sóc bị thương bắt đầu luống cuống rồi dần dần mỏi mệt, hơn nữa do mất máu quá nhiều, động tác của nó càng lúc càng chậm chạp. Ma Nguyên Tích thì vẫn không nhanh không chậm duy trì tốc độ như trước, giống như bao vết thương trên người hắn đều không gây chút cảm giác nào hết.
Cuối cùng, con sóc cảm thấy không chống đỡ nổi, tính toán chạy trốn, bị Nguyên Tích dùng hắc kiếm trát một nhát kiếm vào ngay sau cổ. Con vật phát ra một tiếng hí, chậm rãi đổ xuống nằm úp sấp trên mặt đất.
Nguyên Tích thở phì phò, quay đầu nhìn vào hai đống nhỏ nhỏ tự dồn vào trong góc ‘trông cậy vào sự bảo hộ của hắn’ – La Tiểu Lâu cùng 125 – thấy bọn họ không có việc gì, dựa mạnh vào vách đá, lấy một chai nước ra uống.
La Tiểu Lâu cùng 125 chạy tới, muốn làm sơ cứu cùng thoa thuốc chữa thương. Tuy rằng tác dụng của máy trị liệu không lớn nhưng ‘méo mó có hơn không’.
Nguyên Tích thấy ống quần mình bị kéo, cúi đầu nhìn nhìn hai giây, sau đó thuận theo mà ngồi thấp xuống, dựa vào tảng đá, hai mắt nhắm nghiền, mặc cho La Tiểu Lâu bận rộn trên người hắn.
125 để chứng minh bản thân mình không hoàn toàn vô dụng mà ân cần đứng bên cạnh, đưa cái gì, cái gì … cho La Tiểu Lâu.
Tuy rằng Nguyên Tích không bị thương nặng, nhưng miệng vết thương rất nhiều. Thuốc trị thương giúp cho máu rất nhanh được cầm, nhưng miệng vết thương vẫn còn, đau đớn là khẳng định có.
La Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn Nguyên Tích, đoán đoán hắn ban nãy cũng không phải còn thể lực mà duy trì tốc độ như ban đầu. Nếu nói rằng hắn không biết mệt, chi bằng nói là hắn luôn kiên trì thì chính xác hơn.
“Chúng ta phải về thôi … đã hai giờ chiều rồi …” La Tiểu Lâu viết viết trên tay Nguyên Tích.
Nguyên Tích vẫn nhắm hai mắt, không trả lời ngay, đến khi La Tiểu Lâu nghĩ hắn đã mệt quá mà ngủ thϊế͙p͙ đi, Nguyên Tích mới mở miệng nói “Còn thời gian, để giết thêm một con nữa đã”
“Nhưng như vậy rất nguy hiểm, thể lực của ngươi cũng sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng” La Tiểu Lâu lại viết viết.
Nguyên Tích mở mắt ra, kéo kéo cái tai vểnh của La Tiểu Lâu, khóe miệng hơi hơi giơ lên “ … Trước kia ta cũng huấn luyện như thế này. Chỉ có chiến đấu bên ranh giới sinh tử mới có thể nhanh chóng đề cao thực lực, nếu quá nhát gan, thì càng mau chết hơn mà thôi. Tuy rằng thể lực của ta hiện tại thực sự không song, nhưng ta sẽ dần dần mạnh lên. Chỉ có cách mạnh lên thì chúng ta mới có hy vọng rời khỏi đây”
La Tiểu Lâu run run cái tai, có chút rầu rĩ không vui. Nguyên Tích nói không sai, dù hiện tại bọn họ có phi thuyền nhưng cũng phải nghĩ biện pháp kiếm được thật nhiều nặng lượng thạch mới có khả năng rời đi. Mà năng lượng thạch thì chỉ có thể đợi đến khi Nguyên Tích cực mạnh mới kiếm được càng nhiều.
Nghỉ ngơi mười mấy phút, Nguyên Tích đứng lên đi đi lại lại, sau đó lại hướng bên trong động đi vào.
Lần này cũng lại dụ ra một con sóc thật lớn, nhưng đúng như Nguyên Tích nói, đã có kinh nghiệm rồi, con sóc dù có rất nhiều ưu thế nhưng cũng chẳng thể làm gì Nguyên Tích, mà Nguyên Tích đã biết được nhược điểm của loài này, đối phó càng lúc càng thành thạo. Một giờ sau, con sóc này cũng đồng dạng nằm bẹp trên đất.
Nguyên Tích nhìn thời gian, đã bốn giờ chiều rồi. Hắn đem thi thể của ba con sóc thu vào không gian nút, sau đó mang theo La Tiểu Lâu đi ra khỏi sơn động.
Trên đường trở về, bọn họ gặp không ít người cũng cùng đường đi về. Nhìn thấy Nguyên Tích hai tay trống trơn, quần áo vỡ tan, chỉ ôm theo một con sủng vật, tuy rằng không ai tới gần nhưng ai cũng lộ ra thần sắc khinh thường trên mặt.
Tiểu tử này thật không hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, nuôi sống chính mình còn không xong, còn muốn dưỡng sủng vật?
Khác với La Tiểu Lâu đang thấp thỏm ngó nghiêng, Nguyên Tích lại chẳng thèm để ý đến quan điểm của kẻ khác, ngược lại, hắn thực ra quá quen với tình huống mọi người đều để ý mình rồi. Vừa trở về đến nơi, Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều cũng đã trở lại. Bởi vì sắp đến ngày đánh giá tư cách tiến vào khu D, hai người bọn họ tranh thủ đi lên núi, lần này cũng thu hoạch được kha khá.
Nguyên Tích đem thi thể ba con sóc mang ra, đưa đến trước mặt Lý Kiệt. Hắn nhớ Lý Kiệt từng nói qua, động vật nơi này rất hung hãn, không dễ giết chết, rất nhiều người muốn săn đều là đi theo tổ đội, mà thi thể của động vật đều có thể đổi thành tiền hoặc vật dụng hằng ngày.
“Cho ngươi, coi như trả cho chỗ đồ ăn hôm qua” Nguyên Tích nói.
Lý Kiệt ngẩn người, lập tức nở nụ cười “một mình ngươi giết chết sao? Thu hoạch cũng không sai. Không cần nhiều như thế đâu, một con là đủ rồi”
Nguyên Tích nghĩ nghĩ, nói “Hai con còn lại để đổi nước uống của các ngươi vậy”
Lý Kiệt thẳng thắn đáp ứng “Được rồi, lát nữa ta quay về đưa nước cho ngươi sau. Vừa đúng lúc ngày mai ta muốn đi đến phường giao dịch. Nếu không phải trên người mấy con sóc này có quá nhiều vết thương, có thể bán được giá cao hơn. Khu cao cấp có kẻ có tiền thích da sóc, vừa có thể giữ ấm lại rắn chắc. Ngươi cũng có thể chính mình đi, nói không chừng có thể có được giá tốt đấy”
Nguyên Tích lắc lắc đầu, xoay người đi khỏi.
Lý Kiệt biết Nguyên Tích cũng không phải hạng người cò kè để ý tiền bạc, cũng không khuyên nhiều, gọi Tiểu Kiều mang vào phòng Nguyên Tích hai rương sạch sẽ nước uống.
Tiểu Kiều đi ra, trộm hỏi Lý Kiệt “Ca này, hắn có vẻ cũng không phải kẻ vô dụng. Ngươi nói hắn có thể cùng tiến vào khu D với chúng ta được không?”
Lý Kiệt lắc lắc đầu “Cái này không nói chắc được, ta cũng không rõ hắn làm thế nào mà bình an mang chiến lợi phẩm trở về được. Mấy kẻ vô lại kia rõ ràng cũng không cướp gì của hắn cả, Nhưng mà, đấy lại không phải năng lượng thạch. Nếu hắn thực sự có được năng lượng thạch, có thể bảo vệ được không là chuyện khác.
Nguyên Tích không có suy nghĩ được nhiều như vậy. Hắn hiện tại đang luống cuống tay chân mà dùng một rương thủy giúp La Tiểu Lâu tắm rửa, chính mình thì chỉ tùy ý xoa xoa. Nhìn La TIểu Lâu một bên run rẩy vì ướt lạnh, Nguyên Tích càng thêm bất mãn. Hắn trước giờ đều là được người khác hầu hạ, giờ lại phải đi hầu hạ người ta.
La Tiểu Lâu cũng không sống sung sướng gì – để Nguyên Tích tắm rửa cho mình quả thật là một thảm họa – hắn bắt đầu cân nhắc cách khôi phục tinh thần lực, bảo 125 chuẩn bị tốt vật dụng, chuẩn bị để ngày mai bắt đầu luyện tập.
Sáng ngày hôm sau, tuy rằng không định mua cái gì cả nhưng Nguyên Tích vẫn lãng phí thời gian cả buổi sáng đi dạo vòng quanh phường thị. Phường giao dịch nằm ở giữa ngoại giới cùng khu D. Người tham gia phần lớn là người khu D, khu C.
Đi chưa được mấy bước, Nguyên Tích mạnh dừng lại. La Tiểu Lâu ló đầu, phát hiện ra cái người tên Lăng Tiêu – người bọn họ hôm đầu tiên – đang đứng cách đó không xa.
Nguyên Tích dừng tại chỗ khoảng chừng một phút, sau đó bỗng nhiên xoay người đi ngược về.
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Nguyên Tích, Lăng Tiêu cũng không có thấy bọn họ, Nguyên Tích làm sao vậy?
Nguyên Tích không hề dừng lại, đi một mạch thẳng đến sơn động ngày hôm qua. La Tiểu Lâu cảm giác được hô hấp của Nguyên Tích rối loạn, thân thể cứng nhắc vô cùng.
Đến khi vào trong hang động rồi, Nguyên Tích bỗng nhiên nói “La Tiểu Lâu, chúng ta bắt buộc phải tiến được vào khu D. Ta còn muốn đi đến khu A xem xét. Người kia – người ban nãy đứng bên cạnh Lăng Tiêu – trên người có một cái vòng cổ, trên đó có một cái dấu hiệu”
La Tiểu Lâu giật giật, Nguyên Tích hít sâu một hơi nói tiếp: “Cái dấu hiệu đó là tên của đại ca ta, là tên dùng văn tự cổ đại viết nên”