Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 128: Cha mẹ…

Khi phi thuyền hạ cánh, nỗi bất an của La Tiểu Lâu lại càng thêm rõ ràng. Nhìn đội ngũ nghênh đón xếp thành hàng ngay ngắn gần như không thấy biên giới đâu, cậu thậm chí còn bị vấp chân, Nguyên Tích đi cách đó không xa phải xoay người lại đỡ lấy, hắn phàn nàn: “Em hồi hộp gì chứ, có phải anh không cần em nữa đâu.”


La Tiểu Lâu nói thầm, việc gì mà phải lo chuyện này, dù sao cậu cũng tự tin là chẳng có ma nào tốt với Nguyên Tích như cậu cả, dễ dàng tha thứ, lo nghĩ cho hắn như thế. Thế nhưng —— La Tiểu Lâu ngập ngừng nhìn chiến trận như trong phim fantasy, việc cầu hôn như vậy, cha mẹ của Nguyên Tích thực sự sẽ đồng ý ư. Giao đứa con bảo bối của mình cho một người bình thường không có tiếng tăm gì như cậu?


La Tiểu Lâu chạm vào 125 ở trước ngực, tên này từ lúc vào đế đô là hưng phấn đến run rẩy không ngừng, dựa vào nó thì thực sự có thể cướp cô dâu thành công?


Trong lòng lo lắng như thế, nhưng La Tiểu Lâu vẫn mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Không phải em… phải chịu trách nhiệm sao.” Ở một vài phương diện mà nói, La Tiểu Lâu tự nhận là một người rất truyền thống. Nói đến đây, cậu lo lắng nhìn lướt qua anh chàng tuấn mỹ nóng nảy bên cạnh, nếu nuôi hắn thì có lẽ hơi khó khăn, nhưng có vẻ Nguyên Tích kiếm tiền còn nhiều hơn cả cậu…


Người Nguyên Tích khẽ cứng lại, nhưng điều này cũng không khống chế được khóe miệng của hắn nhếch lên thành một đường cong. Hắn quay lại nhìn chăm chú vào mắt La Tiểu Lâu, nói với giọng nghiêm túc và kèm theo vẻ đắc ý: “Hưm, đó là một thói quen tốt. Sau này em chỉ cần chịu trách nhiệm một mình anh là đủ rồi —— Tuy anh sẽ chẳng cho em cơ hội.”


Tới trước mặt thị vệ, Nguyên Tích cau mày lườm nguýt tất cả đám thị vệ đang len lén quan sát La Tiểu Lâu, mở cửa xách La Tiểu Lâu đang xoắn quýt lên xe. Hắn đương nhiên biết người hắn lựa chọn là tốt nhất, nhưng cái ánh mắt si mê của bọn thị vệ này khiến hắn khá khó chịu, bọn chúng lúc nào mà dám vô tổ chức vô kỷ luật lại không có hình tượng như thế này hả.(anh đang nói anh à {•̃̾•̃̾})


Đám thị vệ vô tội đương nhiên không biết suy nghĩ của vương tử điện hạ, bọn họ chỉ thở dài một hơi tập thể, xem ra người yêu của điện hạ không xấu xí đến nỗi không thể gặp người được.


Phải biết rằng, vì bức ảnh của mấy ngày hôm trước, đế đô yên ắng đã bùng nổ một chuyện tám mới, gần như tất cả các nhà quyền quý cũng đều thảo luận về vị hôn thê của vương tử điện hạ.


Ngay cả đám thanh niên của quân đội cũng bắt đầu tâm thần bất an, dù sao Nguyên Tích điện hạ cũng là thần tượng của giới trẻ, là người mà bọn họ yêu thích nhất. cho tuôi hỏi đấy là ai dzậy? = 口 =


Chỉ có quốc vương và vương hậu là bình tĩnh, không tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng không có bất cứ ý kiến phản đối nào.
Lần thứ hai xuống xe, xung quanh khá yên lặng, xe huyền phù dừng lại bên trong một tòa thành đồ sộ, mái vòm cao ngất, phù điêu thần bí, tất cả đều lộ ra bầu không khí hoành tráng.


La Tiểu Lâu chưa kịp quan sát tỉ mỉ thì con khủng long xanh lục đã luống cuống trèo lên vai cậu, nhỏ giọng nói: “Trời ơi, đây là nơi an toàn nhất của toàn Liên Bang nhưng cũng là nơi nguy hiểm nhất với hai chúng ta! Làm, làm sao đây, tôi có hơi căng thẳng…”
“Ừ.”


125 lấy chân kéo áo La Tiểu Lâu, thấp giọng kêu lên: “Ừ là sao? Là sao?! Chẳng lẽ hiện tại cậu không nên trấn an cổ vũ, nói sẽ bảo vệ tôi sao? Phải biết rằng làm một người nhận nuôi hợp cách ——”


“Cũng phải bảo vệ cơ giáp của mình?” La Tiểu Lâu không nhịn được hỏi ngược lại. Ôi trời ơi, mày là một bộ não nhân tạo, một bộ não nhân tạo đấy! Mày căn bản không nên có cái cảm giác căng thẳng này!


125 lập tức bị nghẹn lời. La Tiểu Lâu thở dài, hèn chi chủ nhân của 125 lại để nó lại canh giữ gen dị thú cổ xưa kia. Có lẽ nguyên nhân phần lớn là không chịu nổi tính hoạt bát, dai dẳng và sở thích kỳ quái của nó.


“Có điều, tao cũng hiểu chúng ta không được thoải mái tự tại như ở nhà mình, tao tin là chúng ta sẽ mau chóng trở về thôi.” La Tiểu Lâu nhỏ giọng dỗ dành 125, đồng thời cũng tự an ủi mình.


“Ế, kỳ thực nếu cậu có thể đối phó được với Nguyên Tích, không làm ngài ấy nổi giận với chúng ta thì tôi cũng không ngại ở lại đâu…” 125 lắp bắp nói, “Ở đây to gấp trăm lần cái ổ bé tí teo kia của chúng ta!”
“…” Cái đầu mày, chỗ mày ở mới gọi là ổ!


Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu vào tòa thành hoa lệ. Vừa mới đặt chân lên tấm thảm mềm mại, một người trung niên nhã nhặn mặc bộ đồng phục đẫm màu đã ra đón, “Điện hạ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong theo lời điện hạ, vũ hội chào đón sẽ được cử hành vào ngày mai. Mặt khác, quốc vương bệ hạ và Già Lăng bệ hạ mời điện hạ và… cậu đây cùng tới dùng bữa tối.”


Trong lúc nói, người trung niên đã bí mật quan sát La Tiểu Lâu một lần.


Già Lăng? Mẹ Nguyên Tích? Cái tên này thật đúng là quái dị. Có điều, với cái tên Nguyên Tích có vẻ ghét nữ tính nhưng tính tình bản thân lại cực kỳ nóng nảy đến nỗi làm người ta không còn lời nào để nói kia, La Tiểu Lâu thấy cũng chẳng có gì là lạ.


Nguyên Tích gật đầu, nói đã biết rồi dẫn La Tiểu Lâu lên lầu. Giây phút bước vào thang máy, La Tiểu Lâu nhạy cảm nhận ra được có người đang nhìn chòng chọc vào mình, cậu vội quay đầu lại.


Nguyệt Thượng một thân đồng phục màu trắng đang đứng xa xa trên hành lang, vừa nói chuyện với quản gia vừa nhìn về phía cậu. Quản gia vừa mới tỏ ra nghiêm túc bình tĩnh, lúc này đang nở nụ cười, cung kính nói gì đó.


La Tiểu Lâu lập tức nhớ đến lời Nguyên Nặc, Nguyệt Thượng là người được cha mẹ của Nguyên Tích nuôi dưỡng, gần như được coi là con dâu, hơn nữa từ nhỏ đã rất thân thiết với Nguyên Tích.


La Tiểu Lâu nhún vai, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyên Tích đang dắt tay mình. Cậu cũng chẳng có hứng thú tiến hành cái gì mà cung tranh đình đấu với Nguyệt Thượng hay Tô Lan. Cũng may cái con người cấp bậc gen cao đến khủng bố, tính cách lẫn gen hoàn toàn tương phản nhau này còn có duy nhất một ưu điểm, Nguyên Tích chưa bao giờ dài dòng dây dưa trong chuyện tình cảm.


Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là khi cậu cướp cô dâu, Nguyên Tích sẽ ngoan ngoãn bỏ đi cùng cậu, nếu cha mẹ hắn kiên quyết phản đối ——


La Tiểu Lâu lo âu buồn bã cùng Nguyên Tích tiến vào căn phòng lộng lẫy tráng lệ trên tầng bốn. Đột nhiên cậu đưa tay kéo Nguyên Tích đang cởi áo khoác ở phía trước, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu đặt nụ hôn lên môi hắn.


La Tiểu Lâu xin thề là cậu tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ là trong lòng cậu bất an, đầu óc hỗn loạn không kịp khống chế cánh tay của mình mà thôi! Cơ mà Nguyên Tích cũng đâu cần phải phản ứng thái quá, nhiệt tình như thế này chứ.


Nguyên Tích sửng sốt hai giây, rồi lập tức đảo từ thế bị động sang thế chủ động, đè La Tiểu Lâu lên cửa, đôi môi mang theo sức nóng vô tận, thô bạo mà ngấu nghiến gặm cắn người đang bị hắn vây hãm.


Ý chí của La Tiểu Lâu kiên trì được hai giây, rồi chẳng suy nghĩ chi nữa, cậu bắt đầu hưởng thụ giữa cơn điên cuồng cực hạn.


Khi La Tiểu Lâu mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn và quen thuộc chạm lên đùi mình, Nguyên Tích bỗng thở hổn hển đẩy mạnh cậu ra, tai đỏ lựng và sắc mặt khó coi nhìn chòng chọc cậu nửa ngày, cuối cùng thấp giọng chửi thầm một tiếng, đi vào phòng tắm.


“Nghe đây, lần sau em mà còn không phân biệt được nơi chốn và thời gian mà quyến rũ anh, anh chắc chắn cả đêm sẽ không cho em ngủ, mặc kệ em có xin xỏ anh thế nào đi chăng nữa.” Trước khi vào phòng tắm, Nguyên Tích còn ló đầu ra căm giận cảnh cáo La Tiểu Lâu.


Sau khi Nguyên Tích đóng cửa lại, La Tiểu Lâu mới thì thào: “Em đâu có đảm bảo có thể khống chế được phản ứng của anh chứ.” Tuy cậu chủ động, nhưng chẳng lẽ cái người nào đó không phân biệt được trường hợp mà động dục không phải tự gánh trách nhiệm chủ yếu sao?


Đợi Nguyên Tích tắm rửa xong La Tiểu Lâu mới dám vào phòng tắm. Đến khi sửa sang lại gọn gàng rồi đi ra, Nguyên Tích đã thay trang phục.


Thấy La Tiểu Lâu đi ra, Nguyên Tích nói: “Em nghỉ ngơi trước một lát, anh đi xử lý chút chuyện, buổi tối chúng ta đến dùng bữa với cha mẹ anh. Nếu có việc, em có thể liên lạc trực tiếp với anh hay tìm Tiêu Cách vừa nãy.” Cuối cùng, Nguyên Tích tới gần nhẹ nhàng hôn lên trán La Tiểu Lâu, lộ ra khuôn mặt nguy hiểm, nỗ lực dịu dàng nói: “Tin anh đi, không có gì phải lo lắng cả.”


La Tiểu Lâu gật đầu, Nguyên Tích rời đi.


Tuy Nguyên Tích đi mất thì cậu có chút bất an, nhưng chung quanh cũng không có ai khác. La Tiểu Lâu trầm tĩnh lại, nhân tiện liên lạc với Nghiêm đại sư, tụi Athes và Điền Lực. Sau khi Nguyên Tích tiết lộ diện mạo, hầu hết mọi người thân quen đều có thể nhận ra người Nguyên Tích hôn chính là La Tiểu Lâu.


“Vương tử phi điện hạ tương lai, tôi thực sự không ngờ là Nguyên Tích lại nghiêm túc!” Điền Lực cường điệu kêu lên, “Quả thực không dám tưởng tượng, ý tôi đang bảo là thân phận của Nguyên Tích chưa đến mức hết hồn, cậu ta vốn cũng rất có khí thế và xuất sắc mà, khoa trương ở chỗ là cậu ta lại chọn ông là —— người yêu, tôi không có ý gì khác đâu, ông hiểu chứ.”


“… Tôi thấy chẳng hiểu gì cả.” La Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi nói, khi Điền Lực cứ thao thao bất tuyệt về việc nhấn mạnh giúp cậu ta vào quân đội, cậu liền đóng máy thông tin lại.


La Tiểu Lâu cứ nghĩ là mình sẽ thấp thỏm bất an đợi cho đến chạng vạng, kết quả là cậu nhanh chóng rơi vào cơn buồn ngủ, hơn nữa lại còn ngủ rất say.


Cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, La Tiểu Lâu mới thay quần áo ra mở cửa, quản gia Tiêu Cách đang đứng trước cửa, cung kính nói: “Cậu La, quốc vương bệ hạ sai tôi mời cậu đến dùng bữa.”
“ Nguyên Tích đâu rồi?”
“Vương tử điện hạ đã đi trước rồi ạ.”


La Tiểu Lâu theo quản gia đi được khoảng hơn 10 phút thì dừng lại trước một cánh cửa gỗ thô. Khi quản gia định đẩy cửa vào, La Tiểu Lâu đột nhiên dùng tay ra hiệu, ý bảo ông đừng mở cửa.


Quản gia kinh ngạc nhìn La Tiểu Lâu, rồi lập tức thắc mắc nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ, không biết chàng trai chung tình của vương tử này có sở thích đặc biệt gì không.


Lúc này, trong phòng truyền ra tiếng bất mãn của Nguyên Tích: “Con đương nhiên đã suy nghĩ kỹ rồi, quyết định của con sẽ không có bất cứ thay đổi nào, bất kể có phát sinh chuyện gì con cũng sẽ không bỏ mặc cậu ấy đâu.”


“Vậy sao? Trước đây ta lại chẳng thấy con có tình cảm thiêng liêng như thế này. Có điều, con vừa mới thành niên, còn chưa đủ sâu sắc để hiểu được định nghĩa về tình cảm, nó không đơn giản như con nghĩ vậy đâu.” Một giọng nói lạnh nhạt nghiêm khắc vang lên, “Hơn nữa, các con mới quen nhau được hơn một năm, con làm sao có thể khẳng định cậu ta là người con cần? Tất nhiên, đây đúng là lần đầu tiên con yêu —— còn trẻ con ngây ngô, chúng ta vẫn vui mừng cho con, nhưng điều này cũng chứng minh con căn bản chưa từng so sánh, cũng chưa đủ lý do để khẳng định cậu ta là người thích hợp nhất với con.”


“Không, thưa phụ hoàng, con rất chắc chắn.” Nguyên Tích bực bội ngắt lời giọng nói kia, vì tình cảm của mình không được thừa nhận mà tức giận không nguôi, “Con rất chắc chắn, con muốn cậu ấy, đời này, con chỉ cần một mình cậu ấy là đủ, cậu ấy chính là người con chọn.”


Trong phòng một hồi im lặng gượng gạo, ngay cả quản gia ngoài cửa cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Trời ơi, ông đang cùng vương tử phi điện hạ tương lai nghe trộm, cảm giác này thực sự không tốt chút nào.


La Tiểu Lâu rất vui mừng vì Nguyên Tích kiên định bênh vực mình đến vậy, cậu biết Nguyên Tích rất kiêu ngạo, có thể nói đến mức này đã là rất khó khăn rồi. Khi La Tiểu Lâu đặt tay lên nắm cửa chuẩn bị bước vào, trong phòng lại vang lên giọng nói của Nguyên Tích.


“Trên thực tế, lần đầu tiên gặp cậu ấy, con đã rất thích cậu ấy rồi. Tuy khi đó con chưa rõ cảm giác này là gì, nhưng con chỉ biết là mình không muốn xa cậu ấy một chút nào. Con giả vờ nổi nóng, đi theo cậu ấy về nhà, ép cậu ấy lập khế ước với mình.” Nguyên Tích vấp váp mà nóng nảy nói, “Con định nếu không có cảm giác thì sẽ rời đi ngay. Nhưng, sau đó cậu ấy nấu cơm, giặt giũ quần áo, dọn dẹp việc nhà cho con, mỗi tối chúng con còn nói chuyện, trao đổi với nhau, hay là cùng ngủ chung một giường. Hai người không biết đâu, bất kể là chuyện gì, con cũng đều cảm thấy… rất tuyệt vời khi ở cùng cậu ấy, cảm giác đó rất hạnh phúc.


“Về sau cậu ấy thích con, ừm, cậu ấy thiết tha muốn chúng con ở bên nhau. Con —— con, khụ, dù sao ở bên cậu ấy cũng rất thoải mái, hơn nữa cậu ấy từ đầu đến chân, bao gồm cả tính tình đều hợp sở thích của con, nên con đồng ý.”


Nguyên Tích cấp tốc giải thích xong, cuối cùng thẳng thắn tổng kết, “Bởi vậy, chuyện con đã đồng ý, căn bản không có khả năng đổi ý, cả đời này con cũng sẽ không chọn một ai khác. Hơn nữa, chúng con đã làm huyết chi khế ước, khế ước cao cấp nhất trong vương tộc phu thê của chúng ta rồi.”


La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm đứng ngoài cửa. Trời ơi, Nguyên Tích đang nói cái gì thế? Chẳng lẽ cậu đang nghe một phiên bản khác nói đấy hả? Tại sao cậu lại chẳng cảm thấy lời giải thích của Nguyên Tích có chỗ nào ăn khớp với sự thực vậy!


Chẳng lẽ cậu cam tâm tình nguyện nấu cơm giặt giũ bỏ tiền túi ra mua bánh ngọt cho Nguyên Tích?! Chẳng lẽ cậu cầu xin qua lại với Nguyên Tích trước sao —— cứ coi như là cậu thổ lộ trước, nhưng đấy là tại sau vô số lần Nguyên Tích lôi kéo cậu lăn lộn trên cái ga giường đấy chứ! Tuy cậu rất vui khi lần đầu tiên biết Nguyên Tích gặp cậu là đã thích, cơ mà, cậu có mặt dày mày dạn mà dính vào Nguyên Tích để xin xỏ hắn ở cùng với cậu không?!


Còn cái khế ước nô lệ chết tiệt kia nữa, lúc nào thì biến thành khế ước phu thê vậy?


La Tiểu Lâu tức giận vô cùng, đang định đi vào để tranh luận thì cậu phát hiện, quản gia bên cạnh đang theo dõi mình bằng một ánh mắt ngưỡng mộ, kính nể và hiền lành, hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt cung kính lúc mới gặp mặt. Cứ như là đang nhìn hậu bối hoặc con cái của mình vậy.


La Tiểu Lâu hiểu nguyên do của ánh nhìn đó, bởi vì cậu đã yêu vương tử của bọn họ đến mức vô cùng rồi, trời ơi —— La Tiểu Lâu rên rỉ một tiếng, chẳng lẽ mọi người trong gia đình Nguyên Tích có sở trường về việc bồi bổ não như vậy ư?


La Tiểu Lâu khẽ run rẩy, không suy nghĩ vẩn vơ ở ngoài cửa nữa, tự đẩy cửa bước vào phòng ăn.
Người trong phòng lập tức quay lại nhìn, Nguyên Tích không dám tin trừng mắt nhìn quản gia, sau đó cái tai thoáng cái đỏ bừng, tay bên hông cũng bắt đầu nắm chặt lại.


La Tiểu Lâu lườm nguýt Nguyên Tích một cái trước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên vị trí chủ trì.


Bên trái là một người đàn ông tóc đen mắt lam, khi lần đầu tiên ánh mắt cậu nhìn đến ông, tuy người đó trông giống như một khối băng, nhưng trái tim của La Tiểu Lâu vẫn nhảy dựng lên đập thình thịch.


Người đàn ông đó rất tuấn tú, nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến La Tiểu Lâu ngây dại là, người này cứ như là Nguyên Tích của vài chục năm sau. Rất có khí thế, uy nghiêm dũng mãnh hơn, cũng rất có sức hấp dẫn.
Lúc này, người đó đang dùng ánh mắt lạnh lùng xoi mói cậu.


Bên cạnh người đó là một người đàn ông tóc đen mắt đen, đôi mắt có thể khiến người khác lưu luyến và cặp môi hoàn mỹ giống y chang Nguyên Tích. Người ấy ưu nhã ngồi bên cạnh, nhấm nháp uống trà. Có thể rõ ràng nhìn ra, Nguyên Tích là tập hợp ưu điểm của hai người này.


Chờ một chút, hai người này đều là đàn ông, vậy mẹ của Nguyên Tích đâu?
La Tiểu Lâu đang quan sát người tóc đen mắt đen thì người ấy buông chén trà xuống, mỉm cười, nói với La Tiểu Lâu: “Chào con, lại đây ngồi đi.”