Khi tỉnh lại, La Tiểu Lâu cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đều đau nhức. Tuy nhiên, cảm giác khó chịu đó đã đủ để chứng tỏ rằng cậu vẫn còn sống. Thực sự là quá tốt, dù lát nữa phải đối mặt với Nguyên Tích hắc xì dầu nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Cậu sẽ xin lỗi Nguyên Tích rồi sau đó hòa giải. Khi sinh mệnh gặp nguy hiểm, La Tiểu Lâu mới nhận ra, giây phút cuối cùng ấy, trong đầu cậu chỉ tràn ngập một mình Nguyên Tích, kèm theo là những tiếc nuối chưa bao giờ kịp thổ lộ.
La Tiểu Lâu gian nan ngẩng đầu dậy nhìn ngó xung quanh, cậu nhận thấy mình đang nằm trong một xó phòng nhỏ hẹp tối tăm. Đây là chỗ nào? Hơn nữa, mình còn đang nằm ngủ sưới sàn nhà! Ôi cha, cái eo của tôi —— La Tiểu Lâu căm giận ngồi sụp xuống.
Không phải Nguyên Tích tống cậu vào nhà tù đấy chứ, nếu đây là trừng phạt của hắn, vậy thì khẳng định là do cậu đã đề xuất việc chia tay nên hắn mới thẹn quá hóa giận —— chờ chút, La Tiểu Lâu lập tức cúi đầu kiểm tra quần áo trên người mình, hoàn hảo, ngoại trừ lộn xộn và bụi bặm còn đâu không có dấu hiệu bị cởi ra.
Thân phận của cậu chưa bị bại lộ, vậy hiện tại là sao đây?
La Tiểu Lâu tiện tay tóm lấy 125 trước ngực, định hỏi tình huống hiện tại thì phát hiện, viên đá bình thường xanh biêng biếc mà hôm nay lại ảm đạm xám xịt. La Tiểu Lâu liền trợn tròn mắt.
125 chết máy, hơn nữa mặc kệ La Tiểu Lâu kêu gào thế nào, nó cũng chả có ý định tỉnh lại.
Trái tim La Tiểu Lâu nhất thời nảy lên, tuy 125 rất phiền phức, nhưng một năm trôi qua rồi, cậu đã quen với một bộ não nhân tạo ồn ào, hay làm nũng bên cạnh mình và đôi khi đưa ra những đề nghị không xác thực. Hơn nữa, bây giờ ngẫm lại, 125 cũng có ưu điểm của riêng nó, ít nhất, cậu sẽ không bao giờ phải lo nghĩ rằng 125 sẽ phản bội mình.
Cậu phải tìm cách chữa trị cho 125, cậu không quen cảm giác thiếu vắng nó. Với lại, nếu không có 125, cậu sẽ chẳng còn ai trên thế giới này để có thể sẻ chia bí mật lớn nhất kia của cậu.
“Nếu mày tỉnh lại, tao quyết định sau này chắc chắn sẽ đối xử với mày thật tốt.”
Khẽ nói xong, La Tiểu Lâu chật vật đứng dậy, quét mắt nhìn căn phòng chật hẹp tối tăm, sau đó đi ra cánh cửa duy nhất. Cửa không khóa, rất dễ bị đẩy ra.
Ánh sáng bất ngờ bao phủ khắp người La Tiểu Lâu, cậu theo phản xạ mà híp lại hai mắt.
Sau đó chợt nghe thấy một tiếng kêu the thé của con gái. Đối diện La Tiểu Lâu, một cô gái trẻ tuổi đang đứng cạnh chiếc giường rộng lớn và thoải mái, cô ta đang cởi một cái váy không được dài cho lắm.
La Tiểu Lâu dám cam đoan, cô ta không mặc một cái gì ở bên trong.
Trên giường lớn, một gã đàn ông tóc đỏ cao to chân dài đang hảo chính dĩ hạ mặc áo ngủ nằm trên đó, đôi mắt hừng hực thích thú nhìn mỹ nữ thoát y, trong chớp mắt khi La Tiểu Lâu mở cửa ra thì gã liền lia mắt tới. Đó là một đôi mắt sáng rực và sắc bén như chim ưng, lúc này đang nhìn chằm chặp vào La Tiểu Lâu dám quấy nhiễu chuyện riêng của gã bằng một vẻ sát khí đằng đằng.
nguyên văn 好整以暇 có nghĩa là dù bận nhưng vẫn ung dung, thong thả.
La Tiểu Lâu vốn dĩ cũng không nhìn gã đàn ông kia mấy, trong nháy mắt khi thấy cô gái kia thì cậu liền giơ một tay lên che mặt, tay còn lại đẩy cánh cửa phía sau, chuẩn bị trở về căn phòng nhỏ hẹp tối tăm.
Nhưng có người còn nhanh hơn cả cậu, cô gái xinh đẹp đỏ bừng mặt kéo quần áo, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn cửa phòng bị đóng lại và gã đàn ông tóc đỏ rõ ràng đang dựng lều trong quần trên giường kia, vội khô khan nói: “Ngại quá, làm phiền rồi, tôi không cố ý.”
Gã đen mặt nhìn chòng chọc La Tiểu Lâu, chửi rủa: “Mẹ nó, tỉnh dậy đúng lúc lắm.”
“Ấy a, tôi có thể giúp anh gọi cô ta trở về giải thích rõ ràng…”
“Giải thích cái mẹ, chờ cậu đi rồi không chừng ả đã nằm trên giường thằng tiếp theo rồi. Nếu cậu không thể cung cấp dịch vụ giống như ả thì chả có công dụng quái gì với tôi cả.” Gã tóc đỏ nhìn xuyên thẳng vào La Tiểu Lâu, sau đó miễn cưỡng bắt đầu dùng tay giải quyết, gã nghĩ đêm nay chắc chả có em nào có dũng khí dám vào phòng gã nữa.
La Tiểu Lâu kinh hoảng há hốc mồm đến nỗi không khép vào được, đây đây đây có dây thần kinh xấu hổ không đó, bất luận là cô gái tùy tiện trên giường hay cái gã không kiêng nể gì quay tay ngay trước mặt cậu. Chẳng lẽ, hắn ta không cảm thấy xấu hổ một chút nào sao?
La Tiểu Lâu đang do dự có nên về chỗ cũ hay không thì gã kia vừa quay tay vừa nói: “Chờ đến nơi an toàn thì cậu cút xuống đi.”
Sự thực thì hiện tại La Tiểu Lâu cũng đang muốn đi ra, cậu tuyệt nhiên không muốn ở chung với cái tên vừa nhìn là đã thấy cực kỳ nguy hiểm và còn thêm vô sỉ này. Vì vậy La Tiểu Lâu vừa đỡ được cái ánh mắt khiến người ta kinh hồn bạt vía kia của gã thì cấp tốc chạy ra cửa bên cạnh.
Tuy không biết hiện giờ đang ở đâu, nhưng cậu quyết định sẽ đi tìm một người bình thường để dò la.
Vừa tới cánh cửa thì gã kia đột nhiên thấp giọng hừ một tiếng, sau đó La Tiểu Lâu ngửi thấy một mùi vị đặc biệt.
Ngay sau đó, cánh tay đang nắm tay cửa của La Tiểu Lâu bỗng nhiên tê rần, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay cậu.
“Anh muốn làm gì?” La Tiểu Lâu căng thẳng bất an hỏi, đồng thời cau mày lườm nguýt bàn tay đang nắm cánh tay mình, ối, cái tay kia vừa mò tới chỗ nào đấy.
“Tốt nhất là cậu ngoan ngoãn ở lại chỗ này cho tôi, nếu không —— ” Gã nhìn trên nhìn dưới La Tiểu Lâu một lượt bằng con mắt ác ý, rồi nói: “Không đến nửa ngày, cậu sẽ bị những kẻ ở ngoài ăn sạch đến ngay cả xương cũng chả còn.”
Gã này không giống như đang nói dối, La Tiểu Lâu rùng mình, xoay người nhìn gã đàn ông nằm trên giường, cẩn thận hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Trên phi thuyền của tôi.”
La Tiểu Lâu hít một hơi, mang theo chút đố kị nho nhỏ nói: “Lắm tiền nhỉ —— Nhưng tại sao tôi lại ở trên phi thuyền của anh? Chúng ta đang đi đâu đây?”
Gã hừ một tiếng, rút bàn tay nắm cánh tay La Tiểu Lâu về, nhưng vung lên thật mạnh, khiến La Tiểu Lâu lùi lại phía sau mấy bước, hơn nữa bước chân tê cứng, ngã bệt xuống tấm thảm lông dài.
“Mấy giờ nữa chúng ta sẽ nhảy một bước không gian, sau đó sẽ tới thiên hà Rilla. Về phần vì sao cậu ở trên phi thuyền của tôi, bởi vì cậu đen đủi chạy lên phi thuyền của tôi khi tôi đang ném bom. Sau khi chiếc cơ giáp kia cứu cậu thì ném cậu lên đây, nếu muốn cứu cậu thì tôi chỉ có thể mở lại cửa khoang thuyền ra. Như vậy rất nguy hiểm, cậu nên cảm kích tôi, không thì bây giờ cậu đã mất hai cái đùi rồi.” Gã tóc đỏ xoa xoa tay, giải thích cho La Tiểu Lâu, cuối cùng ngán ngẩm nhìn La Tiểu Lâu, “Chờ đến điểm tiếp tế tiếp theo, cậu lập tức cút xuống ngay cho tôi, tôi chưa bao giờ thu nhận người không có lai lịch rõ ràng.”
La Tiểu Lâu thầm kêu lên, tôi cũng không muốn chạy trốn xa như thế này đâu nhá, ông anh ơi. Thiên hà Rilla, cậu cũng chưa bao giờ nghe thấy! Cậu chỉ biết tinh cầu An Tắc nằm ở thiên hà Kahn. Hồi học địa lý, tiếp theo thiên hà Kahn chắc chắn không phải là thiên hà Rilla.
Nhưng thực tế bi thảm, La Tiểu Lâu đành phải cảm ơn với cái kẻ bỉ ổi đang ngồi trên giường kia: “Vô cùng cảm ơn ân cứu mạng của anh, ngoài ra, có thể nói cho tôi biết cách quay về không? Hay là cách trở về tinh cầu An Tắc cũng được?”
Đôi mắt của gã tóc đỏ lấp lóe, nhếch khóe miệng: “Nếu cậu đang ôm mục đích này thì quả thật là hết sức bất hạnh, chỗ này là khu dân nghèo, phi thuyền đi thiên hà Kahn không chừng mấy tháng hoặc nửa năm mới có một chuyến, vậy để xem cậu có thể vượt qua được hay không.” Giọng điệu còn mang theo vẻ hả hê không giấu diếm chút nào.
La Tiểu Lâu trợn ngược mắt nhìn gã, qua một hồi lâu mới lo âu nói: “Nhưng tôi phải quay về. Hơn nữa, tôi có thể trả tiền vé gấp đôi —— Anh muốn làm gì?!”
Gã tóc đỏ kia đột nhiên một tay kéo La Tiểu Lâu lên giường, sau đó đè lên không cho cậu giãy dụa, hai chân khóa lên người cậu, khi La Tiểu Lâu bị ép đến đỏ mặt, gã bỗng nhiên rút một con dao găm lạnh lẽo đến bức người từ đầu gối ra.
Cánh tay phải La Tiểu Lâu bị gã tóc đỏ túm chặt cứng, còn tay trái cậu đang điên cuồng gạt cánh tay cầm dao găm của gã ra. Trời ơi, cậu còn chẳng biết mình đã nói câu nào đắc tội với hắn nữa.
Bàn tay của gã tóc đỏ không nhắm vào tim hay cái cổ hoặc những chỗ trí mạng khác của La Tiểu Lâu, mà cấp tốc trượt xuống cánh tay phải của cậu.
Tim La Tiểu Lâu ngừng đập một giây mới phát hiện không có cảm giác đau dớn, mà cổ tay bỗng nhẹ đi, chiếc máy thông tin vẫn theo cậu từ lúc đầu đến giờ đã bị cắt đứt!
Sau đó gã tóc đỏ tiện tay ném máy thông tin của La Tiểu Lâu vào cửa vứt rác bên cạnh chiếc giường, rồi nhấn một nút đỏ trên vách tường, sau một tiếng vang rất nhỏ, gã mới buông lỏng La Tiểu Lâu ra, sau đó nói: “Được rồi, tôi sẽ báo cho cậu biết thời điểm rời thuyền.”
La Tiểu Lâu không dám tin nhìn cửa vứt rác, hận không thể chui vào bên trong để lấy lại máy thông tin, nó không chỉ là chứng minh thư thân phận mà còn là thứ không thể thiếu trong cuộc sống.
Ví dụ như vấn đề về tiền nong, hiện tại có rất ít người cầm tiền mặt đi qua đi lại, hầu hết đều dùng máy thông tin để chuyển khoản.
Nếu La Tiểu Lâu sửa lại máy thông tin, tiền trong tài khoản của cậu cũng sẽ không bị giảm, nhưng —— Giờ trong tay một cắc tiền cũng không có.
“Anh làm cái gì vậy? Anh điên rồi à, chẳng lẽ anh có thể tách rời khỏi máy thông tin —— ” La Tiểu Lâu quên mất sự nguy hiểm của gã, nổi giận đùng đùng chất vấn.
“Đương nhiên có thể, hiện tại tôi cũng chẳng dùng đến máy thông tin, lúc nào đến tinh cầu cấp cao chơi bời tôi mới đeo thôi.” Gã tóc đỏ cho La Tiểu Lâu xem cánh tay trơn phẳng của mình, sau đó nói: “Tôi không thể để cậu mang thứ kia, như vậy sẽ tăng thêm sự nguy hiểm cho phi thuyền của chúng tôi. Tôi cũng không muốn phi thuyền của tôi lúc nào cũng bị quản chế bởi Chính phủ. Tôi cứu cậu đã đủ phiền phức rồi, tôi hy vọng cậu biết ngoan ngoãn, nếu không tôi sẽ bỏ cậu lại ngay lập tức đấy.”
Uy hϊế͙p͙ xong, gã tóc đỏ bắt đầu lục lọi đồ vật trên người La Tiểu Lâu. Sau khi sờ soạng một lượt từ đầu đến chân, nảy sinh hứng thú với chiếc dây chuyền trên cổ cậu, bèn tháo xuống.
La Tiểu Lâu lập tức giật lại, vội vã nói: “Cái này không có thiết bị định vị đâu! Tôi cam đoan với anh đấy! Xin hãy để lại nó cho tôi, đây là đồ vật duy nhất mẹ tôi để lại cho tôi.” La Tiểu Lâu giả vờ đau khổ gần chết, thực chất thì cậu cũng nôn nóng đến phát khóc, hiện giờ đang ở trên một chiếc phi thuyền xa lạ không rõ lai lịch, không có một cắc tiền, nếu ngay cả 125 cũng không giữ được thì cậu cũng khỏi cần sống nữa.
Gã nhìn La Tiểu Lâu hai giây, rồi buông lỏng chiếc dây chuyền trong tay ra. Sau đó tựa lên đầu giường, dùng giọng điệu ‘cậu không cần quá cảm kích tôi đâu’ mà nói: “Trước khi cậu rời khỏi phi thuyền, tôi sẽ cung cấp cho cậu thức ăn cơ bản nhất, cậu cũng có thể ở lại trong kho của tôi.”
La Tiểu Lâu chẳng thèm cảm ơn mà nhìn gã, đốp lại: “Nhưng trong kho đen xì xì, ngoại trừ cái sàn nhà lạnh lẽo thì chẳng có cái gì, anh bảo tôi ngủ thế nào đây, đúng là không có nhân đạo. Anh vứt tiền của tôi đi, dù không thể cho một phòng xép thì cũng phải có cái buồng chứ ——”
Gã trầm mặt xuống, chuẩn bị tức giận, sau khi thấy La Tiểu Lâu sợ hãi lùi lại, suy nghĩ vài giây, cuối cùng mới nói một cách đầy nhân từ: “Vậy thì, cậu có thể ngủ trên sàn nhà trong phòng tôi, con chó trước đây của tôi cũng thích ngủ ở đó đấy.”
Đệch mọe, anh mới là chó!
La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn gã một hồi lâu, rốt cục đành thỏa hiệp, sau đó nói: “Cho dù đến nơi an toàn anh thả tôi xuống, tôi cũng chẳng có tiền, con người đất đai không quen, cũng chẳng biết sinh sống thế nào, hành vi của anh chẳng khác nào giết người gián tiếp.”
Gã phá ra cười sằng sặc, “Cậu có phải là đàn ông đàn ang không đấy, cậu có tay có chân, chẳng lẽ không thể tự mình nuôi sống mình à? Nếu thực sự không được, cậu cũng có thể giống như ả đàn bà kia, buôn bán thân thể, tôi nghĩ sẽ có tiền ăn cơm đấy.”
Sắc mặt La Tiểu Lâu đỏ lên, ngậm miệng lại, không muốn mở mồm nói một câu với thằng cha biến thái tồi tệ này nữa.
La Tiểu Lâu bất đắc dĩ phát hiện, tuy may mắn sống sót, nhưng hoàn cảnh của cậu bây giờ cũng chẳng khác bỏ mạng là bao.
Sau khi nuốt xong hộp cơm vô vị khó ăn, gã đột nhiên hỏi: “Cậu tên gì?”
“… La Tiểu Lâu.” La Tiểu Lâu chẳng có tinh thần trả lời, cuộn tròn trên thảm.
“Nếu cậu muốn an toàn sống qua ngày trên con thuyền này, tốt nhất là đeo cái này đi.” Nói xong, gã ném một thứ xuống.
La Tiểu Lâu nhận lấy, là một chiếc mặt nạ giả da, thứ này 125 cũng đã từng chuẩn bị cho cậu, nhưng chiếc mặt nạ tên này chuẩn bị —— thực sự là quá xấu.
La Tiểu Lâu thở dài, cam chịu đeo lên.
Khi chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ, gã dường như còn ngại La Tiểu Lâu chưa đủ đả kích, nói thêm: “Tôi là Arthur, là thuyền trưởng của chiếc phi thuyền này, nghề nghiệp là cướp vũ trụ.”
… Đầu óc La Tiểu Lâu không hợp thời mà nghĩ tới Alibaba và Bốn mươi tên cướp, không, không phải đâu, chuyện đó và tình trạng hiện tại của cậu hoàn toàn không có liên quan gì.
Điểm chết người là, cậu thực sự không muốn trốn trên phi thuyền của bọn cướp bóc! Cậu thực sự còn có thể trở về bên Nguyên Tích được nữa không…