Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 17: Billie và clyde[1]

Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ cùng ngã xuống

Tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ sợ cho Bonnie

Họ giết tôi có hề chi

Còn tôi Bonnie, tôi sợ cho Clyde Barrow

Serge GAINSBOURG

- Chúng ta cần bỏ chiếc xe lại!

Chiếc Bugatti phóng hết tốc lực trên một con đường hẹp, hai bên trồng toàn bạch đàn. Có vẻ như tay cảnh sát không đuổi theo chúng tôi, nhưng chắc chắn anh ta đã báo động. Và rủi thay, cách đây vài ki lô mét lại có một doanh trại hải quân, biến nơi này thành một vùng được bảo vệ tuyệt đối. Nói tóm lại là chúng tôi đang trong vòng vây.

Đột nhiên, một tiếng ồn lớn vang lên khiến chúng tôi càng lo sợ.

- Do chúng ta đấy à? Billie lo lắng hỏi.

Tôi hạ kính xuống và khi ló đầu ra, tôi thấy một chiếc máy bay trực thăng của cảnh sát đang lượn vòng phía trên khu rừng.

- Tôi e là thế.

Vượt tốc độ ở mức kỷ lục, xúc phạm người thi hành công vụ, bỏ trốn: nếu đồn cảnh sát kia quyết định chơi mạnh tay thì chúng tôi gặp nguy rồi.

Billie lao ngay vào một con đường rừng và cố đi thật sâu để giấu chiếc Bugatti.

- Biên giới cách đây chỉ chừng bốn mươi cây số, tôi nói. Chúng ta sẽ thử tìm một chiếc xe khác để tới San Diego.

Cô ta mở cốp xe, bên trong đầy ắp hành lý.

- Cái này phần anh, tôi đã xếp vào đó mấy thứ đồ! cô ta nói rồi lẳng cho tôi một chiếc va li Samsonite cũ kỹ, vỏ cứng, suýt chút nữa thì khiến tôi ngã bổ chửng.

Còn về phần mình, khi buộc phải lựa chọn, tôi thấy cô ta tần ngần lưỡng lự trước một núi va li chất đầy quần áo và giầy dép mà cô ta đã xoáy trong tủ của Aurore.

- Thôi nào, không phải tối nào chúng ta cũng được đi khiêu vũ đâu, tôi giục cô ta.

Cô ta chộp lấy một chiếc túi vải to đùng bên ngoài trang trí chữ cái đầu tên hãng sản xuất cùng một hộp đựng đồ trang điểm mạ bạc. Tôi chuẩn bị đi thì cô ta kéo tay tôi lại:

- Đợi đã, có một món quà cho anh ở băng ghế sau.

Tôi nhướn mày, ngờ rằng lại có một vố chơi xỏ nữa, tuy vậy tôi cũng đưa mắt liếc nhanh và phát hiện ra dưới một chiếc khăn tắm biển là... bức tranh của Chagall!

- Tôi tự nhủ anh cần phải giữ nó.

Tôi nhìn Billie đầy biết ơn. Suýt chút nữa tôi đã ôm hôn cô ta.

Cuộn mình trên băng ghế sau, dường như Đôi tình nhân màu xanh đang ôm siết lấy nhau đầy cuồng nhiệt, giống như hai cô cậu sinh viên trong cuộc hẹn xem phim trong ô tô lần đầu tiên.

Như mọi lần, được ngắm bức tranh mang lại cho tôi cảm giác dễ chịu, thanh thản và khiến tim tôi se thắt. Đôi tình nhân vẫn ở kia, mãi mãi, quấn chặt lấy nhau, thứ sức mạnh gắn kết giữa họ giống như một loại nhựa thơm có tác dụng hồi sức.

- Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười, cô ta nhận xét.

Tôi kẹp bức tranh dưới cánh tay rồi chúng tôi băng qua rừng cây.

o O o

Hành lý chất đống trên người như những con la, nhễ nhại mồ hôi và mệt đứt hơi - nói đúng ra thì nhất là tôi - chúng tôi vượt hết sườn dốc nọ đến sườn dốc kia với hy vọng thoát được sự truy đuổi của chiếc trực thăng. Rõ ràng là nó chưa phát hiện ra chúng tôi nhưng cứ cách quãng đều đặn chúng tôi lại nghe thấy tiếng nó lượn vù vù trên đầu mình như một mối đe dọa.

- Tôi không đi nổi nữa, tôi nói rồi thè lưỡi thở phì phò. Cô xếp gì vào cái va li này thế? Cứ như thể tôi đang khuân một cái két sắt vậy!

- Thể thao không phải là sở trường của anh, cô ta quay lại phía tôi rồi buông lời nhận xét.

- Đúng là thời gian qua tôi ù lì lười vận động thật, tôi nhượng bộ, nhưng nếu cô cũng nhảy xuống hai tầng lầu giống như tôi thì hẳn cô sẽ bớt lên mặt hơn.

Chân trần, giày cao gót xách trên tay, Billie khéo léo luồn lách giữa đám thân cây và bụi rậm.

Chúng tôi đi xuống một con dốc đứng cuối cùng, nó dẫn ra một con đường rải nhựa. Đó không phải quốc lộ nhưng đủ rộng cho xe cộ chạy qua lại hai chiều.

- Theo anh chúng ta sẽ đi hướng nào đây? cô ta hỏi.

Tôi buông cái va li xuống, thấy nhẹ cả người, rồi chống tay lên đầu gối để lấy lại hơi:

- Tôi không biết. Tôi có phải là google.maps đâu.

- Chúng ta thử vẫy xe đi nhờ xem sao, cô ta đề nghị, phớt lờ lời tôi nói.

- Thấy đống hành lý này rồi thì chẳng ai thèm cho chúng ta đi nhờ đâu.

- Chẳng ai thèm cho anh đi nhờ, cô ta chữa lại. Nhưng còn tôi thì...

Cô ta ngồi xổm xuống, lục lọi trong túi và lấy ra một bộ đồ mới. Không hề kiểu cách, điệu bộ, cô ta cởi ngay chiếc quần jean đang mặc, thay vào một chiếc quần soóc siêu ngắn màu trắng rồi thay áo jacket bằng một chiếc áo vest hiệu Balmain màu xanh nhạt và vuông vắn.

- Mười phút nữa, chúng ta sẽ yên vị trong một chiếc xe, cô ta nói chắc nịch rồi sửa lại kính râm và ưỡn ẹo bước đi.

Một lần nữa, tôi lại sững sờ trước vẻ biến hóa đa nhân cách trong con người cô ta, chỉ trong chớp mắt, từ một cô gái tinh nghịch, trong trắng, cô ta đã biến thành một người phụ nữ quyến rũ, khêu gợi và đầy thách thức.

- “Miss Camping Caravaning” đã xoáy đồ trong các cửa hàng ở Rodeo Drive, tôi vừa nói vừa theo gót cô ta.

- Miss Camping Caranaving, cô ấy sẽ khiến anh tức điên.

o O o

Vài phút trôi qua. Khoảng hai chục chiếc xe đã chạy qua chúng tôi. Chẳng chiếc nào dừng lại. Tấm biển chỉ dẫn đầu tiên chúng tôi thấy cho biết chỗ này ở gần San Dieguito Park, chúng tôi gặp chiếc thứ hai ở đoạn rẽ vào Quốc lộ 5. Vậy là chúng tôi đã đi đúng đường, chỉ có điều không biết phải đi theo chiều nào thôi.

- Chúng ta phải qua đường và vẫy xe ở bên kia, cô ta nói.

- Tôi chẳng muốn làm cô mếch lòng, nhưng phải chăng sức quyến rũ của cô cũng có giới hạn?

- Trong năm phút nữa, mông anh sẽ yên vị trên ghế da, anh có muốn cá không?

- Bất cứ thứ gì cô muốn.

- Anh còn bao nhiêu tiền?

- Hơn 700 đô la.

- Năm phút, cô ta nhắc lại. Anh bấm giờ nhé? À không, anh làm gì còn đồng hồ nữa...

- Vậy còn cô, nếu thua thì cô mất gì với tôi?

Cô ta lẩn tránh câu hỏi, đột nhiên lấy lại vẻ nghiêm túc:

- Tom, chúng ta phải bán bức tranh đi...

- Làm gì có chuyện đó!

- Không làm thế thì lấy đâu ra tiền mà mua xe và thuê phòng trọ?

- Nhưng chúng ta đang ở một nơi hoang vu! Một bức tranh giá trị thế này phải được bán tại phòng bán đấu giá chứ không phải ở trạm xăng đầu tiên chúng ta gặp!

Cô ta nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị:

- Được rồi, có lẽ sẽ không bán nó nhưng ít nhất cũng phải đem cầm cố.

- Đem cầm nó ư? Đó là bức tranh của một họa sĩ bậc thầy chứ không phải nhẫn vàng của bà tôi đâu mà đem cầm!

Cô ta nhún vai, đúng lúc ấy một chiếc xe bán tải cũ kỹ, màu gỉ sắt lao qua chỗ chúng tôi.

Chiếc xe đi quá chỗ chúng tôi chừng chục mét rồi lùi lại.

- Xì tiền ra đi, cô ta tuyên bố, miệng cười tươi.

Bên trong chiếc xe cà tàng, hai người đàn ông Mêhicô - những thợ làm vườn ban ngày làm việc tại công viên, tối đến lại quay về Playas de Rosarito - đề nghị cho chúng tôi đi nhờ tới San Diego. Người đàn ông nhiều tuổi hơn trông rắn rỏi như Benicio del Toro nhưng già hơn ba mươi tuổi và nặng hơn ba mươi cân, còn người trẻ hơn, anh ta nhìn có vẻ hợp với cái tên Esteban ngọt ngào và...

- ...trông anh ta giống như người làm vườn sexy trong phim Những bà nội trợ kiểu Mỹ! Billie hồ hởi nói, rõ ràng là anh chàng này rất vừa mắt cô ta.

- Sẽnora, usted puede usar el asiento, pero el sẽnor viajará en la cajuela.

- Anh ta nói gì thế? tôi hỏi, cảm thấy như sắp có tin xấu.

- Anh ta bảo tôi có thể lên ngồi phía trên, nhưng anh thì phải chấp nhận cái thùng xe thôi... cô ta đáp, sung sướng vì chơi được tôi một vố.

- Nhưng cô đã hứa với tôi là một cái ghế da cơ mà! tôi cự lại rồi trèo lên thùng xe phía sau, ngồi giữa đống dụng cụ và túi cỏ khô.

o O o

J’ve got a Black Magic Woman

Tiếng ghi ta của Carlos Santana được mở to hết cỡ vẳng ra ngoài qua cửa kính xe tải để mở. Đó đúng là một chiếc xe xóc nảy: một chiếc Chevrolet cũ kỹ, sản xuất từ những năm 1950 mà hẳn đã được sơn lại đến chục lần và công tơ mét đã chạy hết một vòng.

Ngồi trên một bó rơm, tôi lau đám bụi bám trên bức tranh và nói với Đôi tình nhân màu xanh.

- Nghe này, tôi rất tiếc nhưng chúng ta cần tạm chia tay nhau một thời gian.

Tôi đã nghĩ về điều Billie nói và tôi vừa nảy ra một ý. Năm ngoái, tạp chí Vanity Fair đã đề nghị tôi viết một truyện ngắn cho số báo Giáng sinh của họ. Yêu cầu là viết lại tác phẩm của một tác giả kinh điển - văn học vốn bị một số người coi là tà thuyết - và tôi đã chọn tiểu thuyết mình yêu thích nhất của Balzac. Vậy nên đoạn đầu người đọc được dõi theo hành trình của một cô gái trẻ được hưởng thừa kế, sau khi phung phí hết gia sản, cô gái buộc phải tới gặp một kẻ cho vay thế chấp, trong cửa hàng của hắn ta, cô gái tìm thấy một “tấm da lừa” có thể biến ước nguyện của chủ nhân thành hiện thực. Phải thừa nhận rằng dẫu cho câu chuyện được độc giả tán thưởng, đây cũng không phải là một sáng tác hay của tôi, nhưng công việc thu thập tài liệu để viết đã giúp tôi có cơ hội gặp một nhân vật thú vị: Yochida Mitsuko, người cho vay thế chấp có thế lực nhất California.

Cũng giống như phòng khám của bác sĩ Sophia Schnabel, cửa hàng nhỏ của Mitsuko là một địa chỉ nổi tiếng trong giới giàu có tại vùng Tam giác vàng Los Angeles. Chẳng khác gì ở những nơi khác, tại Hollywood, đôi khi nhu cầu tiền bạc cũng buộc những nhân vật giàu có nhất phải từ bỏ một vài thú vui mua sắm hoang tàn của mình, và trong số khoảng hai mươi nhà cho vay thế chấp ở Beverly Hills, Yochida Mitsuko là cái tên được những khách hàng giàu có ưa thích nhất. Có Vanity Fair hậu thuẫn, tôi đã được gặp Mitsuko tại cửa hàng của ông ta ở gần đường Rodeo Drive. Ông ta hãnh diện tự đặt cho mình biệt danh “nhà cho vay cầm cố của các ngôi sao” và không ngần ngại phủ kín các bức tường trong phòng làm việc của mình những tấm ảnh chụp ông ta bên cạnh các ngôi sao, những khổ chủ này thì cảm thấy lúng túng nhiều hơn là vinh hạnh bởi bị chộp được bằng chứng cho thấy sự sa sút của mình.

Hệt như hang của Ali Baba, kho của ông ta chất đầy những thứ quý giá đủ thể loại. Tôi nhớ đã thấy ở đó đại dương cầm của một nữ ca sĩ nhạc jazz, cây gậy bóng chày vốn được coi là vật hộ mệnh của thủ quân đội Dodgers, một chai Dom Pérignon 1996 cỡ đại, một bức tranh của Magritte, chiếc Rolls-Royce của một rappeur đặt riêng, chiếc Harley của một ca sĩ hát nhạc tình cảm lãng mạn, nhiều thùng Mouton-rothschild 1945 và, dù cho bị Viện hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh cấm, bức tượng nhỏ mạ vàng của một diễn viên huyền thoại mà tôi xin giấu tên.

Tôi tra danh bạ điện thoại di động. Tôi vẫn không thể gọi đi nhưng tra cứu danh bạ thì được và tôi nhanh chóng tìm ra số của Mitsuko.

Tôi nghiêng người về phía trước hét lên với Billie:

- Cô làm ơn hỏi người bạn mới của cô cho tôi sử dụng điện thoại của anh ta được không?

Cô ta thương thảo với “người làm vườn” một lúc rồi nói:

- Esteban đồng ý, nhưng với giá 50 đô la.

Không mất thời gian cò kè, tôi chìa ngay ra cho anh ta tờ tiền đổi lấy chiếc Nokia cũ kỹ từ những năm 1990. Tôi nhìn chiếc điện thoại mà ảo não: xấu xí, nặng nề, tẻ nhạt, không chụp ảnh cũng chẳng wifi, nhưng ít nhất nó cũng gọi được.

Mitsuko nhấc máy ngay sau hồi chuông đầu tiên:

- Tom Boyd đây.

- Tôi có thể giúp gì cho anh đây, bạn thân mến?

Không hiểu tại sao nhưng ông ta rất có thiện cảm với tôi. Vậy mà trong bài báo của mình, tôi đã vẽ ra bức chân dung ông ta chẳng lấy gì làm đẹp đẽ, nhưng chẳng những nó không khiến ông ta phật ý, mà dường như cách nhìn nhận đầy chất “nghệ thuật” này còn tạo cho ông ta một thứ hào quang nào đó, và để cảm tạ tôi, ông ta đã gửi tặng bản in đầu tiên của cuốn In Cold Blood có chữ ký của Truman Capote.

Tôi lịch sự hỏi thăm tình hình và ông ta thú nhận rằng do kinh tế suy thoái và thị trường chứng khoán sụt giảm, chưa bao giờ công việc làm ăn của ông ta lại phát đạt như lúc này: ông ta đã mở thêm cửa hàng thứ hai tại San Francisco và dự định mở thêm cái thứ ba tại Santa Barbara.

- Các bác sĩ, nha sĩ và luật sư tìm đến tôi cùng với những chiếc Lexus, những bộ sưu tập gậy đánh gôn hoặc áo lông thú của vợ bởi họ chẳng trả nổi hóa đơn của họ nữa. Nhưng chắc anh gọi cho tôi là vì chuyện tốt rồi. Thế là việc gì nào?

Tôi nói với ông ta về bức tranh của Chagall, nhưng ông ta chỉ “cầm” cho tôi một câu nói khéo:

- Thị trường nghệ thuật vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ khủng hoảng, mai đến gặp tôi nhé và tôi sẽ xem mình có thể làm được gì.

Tôi giải thích rằng tôi không thể đợi đến mai, rằng tôi đang ở San Diego và tôi cần tiền mặt trong hai giờ nữa.

- Tôi cho là người ta đã cắt cả điện thoại của anh rồi, ông ta đoán. Tôi không thấy số của anh, Tom ạ. Và qua những miệng lưỡi ác ý trong thành phố này, rồi chuyện gì người ta cũng biết hết...

- Thế họ đồn đại thế nào?

- Họ nói rằng anh đang ngồi tù và rằng anh mải tiêu tiền thù lao mà chẳng màng đến chuyện viết tiểu thuyết mới.

Sự im lặng của tôi thay cho câu trả lời. Tuy vậy, tôi vẫn nghe thấy tiếng ông ta gõ bàn phím máy tính ở đầu dây bên kia và tôi đoán ông ta đang kiểm tra mã của Chagall và giá tiền các bức tranh của họa sĩ này bán được trong các phiên đấu giá mới đây.

- Tôi có thể khôi phục lại điện thoại của anh trong vòng một giờ nữa, ông ta tự ý đề nghị. Anh dùng mạng TTA, đúng không? Mất 2 000 đô la.

Trước khi kịp xác nhận, tôi đã nghe tiếng một thư điện tử được gửi đi từ máy của ông ta. Nếu bác sĩ Sophia điều khiển mọi người bằng bí mật của họ thì Mitsuko nắm giữ họ thông qua cái ví.

- Còn về bức tranh, tôi đề nghị với anh 30 000 đô la.

- Tôi hy vọng là ông đang đùa. Ít nhất nó cũng đáng giá gấp hai mươi lần như thế!

- Theo tôi, hai hoặc ba năm nữa, nó thậm chí còn có thể bán được giá gấp bốn mươi lần thế này tại nhà bán đấu giá Sotheby’s ở New York khi những tay người Nga mới giàu lên lại muốn làm nóng thẻ tín dụng của họ. Nhưng nếu anh muốn có tiền ngay tối nay và tôi phải chuyển tiền cho bạn đồng nghiệp của tôi tại San Diego thì tôi chỉ có thể trả anh 28 000 đô.

- Ông vừa bảo với tôi là 30 000 đô!

- Trừ đi 2 000 tiền khôi phục lại đường điện thoại cho anh. Thêm nữa, với điều kiện là anh phải tuân thủ nghiêm ngặt những gì tôi sắp nói.

Liệu tôi có được lựa chọn không? Để trấn an mình, tôi tự nhủ rằng mình có bốn tháng để hoàn lại số tiền - cộng thêm 5% lãi suất - và lấy lại tài sản. Tôi không chắc mình có làm được thế không, nhưng phải mạo hiểm thôi.

- Tôi sẽ gửi các bước cần làm vào điện thoại của anh, Mitsuko kết thúc cuộc mua bán. À mà nhân thể, nhắn với anh bạn Milo rằng anh ta chỉ còn vài ngày nữa để chuộc lại cây kèn saxo của mình thôi.

Tôi cúp máy rồi trả chiếc điện thoại lại cho Esteban, khi ấy chúng tôi đã đi vào thành phố. Mặt trời bắt đầu lặn nơi đường chân trời. Đằm mình trong thứ ánh sáng hồng pha vàng cam nhắc ta nhớ nơi đây gần sát Mêhicô, San Diego thật đẹp. Nhân lúc xe dừng đèn đỏ, Billie rời chỗ ngồi trong cabine để xuống thùng xe với tôi.

- Hừ hừ, lạnh thấu xương! cô ta vừa nói vừa xoa xoa hai chân.

- Nhất là trong bộ đồ này...

Cô ta phe phẩy một tờ giấy xé ra từ cuốn sổ ghi chú về phía tôi:

- Họ cho tôi địa chỉ một người bạn của họ có xưởng sửa xe, có lẽ chúng ta sẽ tìm được một chiếc xe ở đó. Thế còn anh, có gì mới không?

Tôi nhìn màn hình điện thoại. Như có phép lạ, tôi lại có thể gọi đi và một tin nhắn của Mitsuko bảo tôi dùng máy ảnh trong điện thoại.

Vậy là nhờ Billie giúp sức, tôi dùng điện thoại chụp lia lịa bức tranh từ mọi góc độ, không quên chụp cận cảnh giấy chứng thực nguồn gốc đính ở mặt sau. Sau đó, nhờ một ứng dụng tải xuống trong vài giây, từng bức ảnh được tự động ghi ngày tháng chụp, đánh số, định vị địa điểm chụp rồi được gửi đi qua một máy chủ an toàn. Theo Mitsuko, nhờ làm vậy, những bức ảnh này có thể được coi là vật chứng trước tòa và dùng để chống lại một bên thứ ba nào đó trong trường hợp bị kiện.

Chúng tôi làm toàn bộ những việc này trong vòng chưa đến mười phút và khi chiếc xe tải thả chúng tôi xuống nhà ga trung tâm, chúng tôi đã nhận được một tin nhắn xác nhận của tay cho vay thế chấp, ông ta cho chúng tôi địa chỉ một đồng nghiệp để tới đó giao tranh và nhận 28 000 đô la.

Tôi giúp Billie xuống xe và cùng cô ta khuân hành lý, sau đó cảm ơn hai người làm vườn đã giúp đỡ chúng tôi.

- Si vuelves por aqui, me llamas, de acuerdo[2]? Esteban nói với cô gái rồi ôm hôn hơi quá mức.

- Sí, sí[3]! Cô ta vừa nói vừa đưa tay lên vuốt tóc, như là một cử chỉ đỏm dáng cuối cùng.

- Anh ta nói gì với cô thế?

- Không có gì! Anh ta chỉ chúc chúng ta một chuyến đi vui vẻ.

- Vậy sao, cô coi thường tôi quá đấy, tôi nói rồi đứng vào xếp hàng đợi taxi.

Cô ta nở một nụ cười đồng lõa khiến tôi dại dột hứa với cô ta:

- Dù thế nào chăng nữa, tối nay nếu mọi việc suôn sẻ, chúng ta sẽ cùng nhau ăn món bánh ngô quesadilla chấm xốt ớt chưng thịt!

Nhắc đến chủ đề ăn uống là đủ để khiến cái máy nói của cô ta hoạt động, nhưng giọng nói vẫn còn khiến tôi khiếp hãi vài giờ trước lúc này lại vang lên bên tai tôi như một thứ nhạc điệu vui vẻ và thân thiện.

- Còn món bánh enchilada, anh biết món enchilada không? cô ta thốt lên. Tôi ấy à, tôi khoái món đó lắm, nhất là cuốn nhân thịt gà rồi rắc vỏ bánh mì lên. Nhưng anh có biết là người ta còn có thể chế biến món đó với thịt lợn hoặc tôm không? Ngược lại món nacho thì gớm, tôi chẳng khoái. Thế còn escamole? Anh chưa ăn bao giờ à? Vậy thì chúng ta phải thử thôi. Anh cứ hình dung là nó được làm từ ấu trùng kiến! Món ấy quả thực là cực kỳ vô cùng tinh tế, đến mức đôi khi người ta còn gọi là món trứng côn trùng. Thật kỳ cục, đúng không? Tôi thì đã nếm thử một lần rồi. Trong một chuyến du lịch cùng mấy cô bạn thân đến...

Chú thích

[1] Ở đây tác giả dựa theo câu chuyện về Bonnie Parker và Clyde Barrow - cặp đôi tội phạm nổi tiếng ở miền Tây Nam trước thời đại Duy thới. Đã có nhiều bộ phim được làm dựa trên những câu chuyện về cặp đôi tội phạm này.

[2] Khi nào quay lại thì gọi cho anh, được không? (Chú thích của tác giả.)

[3] Vâng, vâng!