Thứ bảy, ngày 17 tháng Tám 2013
Buổi tối
Tôi cần nói chuyện với Tom, để giải quyết những vấn đề trong đầu tôi, vì tôi càng suy nghĩ nhiều về nó thì lại càng cảm thấy vô lí, rồi tôi lại không thể dừng việc suy nghĩ về nó. Tôi đang lo lắng, vì đã qua hai ngày kể từ khi tôi viết tờ giấy nhắn cho anh và anh không hồi âm lại. Tối qua anh không trả lời điện thoại, anh ấy không nghe điện cả ngày. Có gì đó không đúng, và tôi không thể không nghĩ rằng nó có liên quan tới Anna.
Tôi biết anh sẽ muốn nói chuyện với tôi, nhất là sau khi nghe về những gì đã xảy ra với Scott. Tôi biết rằng anh sẽ muốn giúp đỡ. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về anh ngày hôm đó ở trong xe, về cảm giác giữa hai chúng tôi. Vì vậy, tôi nhấc điện thoại lên và bấm số anh, bụng tôi cồn cào, như mọi khi, vẫn cảm giác muốn nghe thấy giọng nói của anh như nhiều năm trước.
“Alo?”
“Tom, em đây.”
“Ừ.”
Chắc Anna cũng ở đó với anh, anh không muốn nói tên tôi ra. Tôi đợi một lúc, để cho anh thời gian di chuyển sang căn phòng khác, để tránh xa khỏi cô ta. Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài. “Có chuyện gì vậy?”
“Em muốn nói chuyện với anh...Như những gì em đã viết trong tờ giấy, em –”
“Cái gì?” giọng anh có vẻ khó chịu.
“Em để lại một tờ giấy nhắn vài ngày trước. Em nghĩ là chúng ta cần nói chuyện...”
“Anh không nhận được tờ giấy.” Anh lại thở dài. “Đó là lí do cô ấy nổi giận với anh.” Anna đã đọc được nó và cô ta không đưa cho anh. “Em cần gì?”
Tôi muốn tắt máy và bắt đầu lại. Nói với anh là tôi cảm thấy rất vui khi được gặp anh hôm thứ hai, hôm chúng tôi ra hồ.
“Em muốn hỏi anh vài chuyện.”
“Cái gì?” anh bật lại. giọng anh đang rất khó chịu.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Em muốn gì Rachel?” nó đã biến mất, mọi sự dịu dàng của anh một tuần trước. Tôi nguyền rủa bản thân vì đã viết tờ giấy đó, nó đã khiến anh gặp rắc rối ở nhà.
“Em muốn hỏi anh về tối hôm đó – tối hôm Megan Hipwell mất tích.”
“Chúa ơi. Chúng ta đã nói về chuyện này rồi mà – em đã quên rồi à.”
“Em chỉ -”
“Em đã say” anh nói, giọng anh rất to và cộc cằn. “Anh bảo em hãy về nhà. Nhưng em không nghe. Anh phải lái khắp nơi để tìm em những anh không tìm thấy.”
“Vậy Anna đã ở đâu?”
“Cô ấy ở nhà.”
“Với đứa bé à?”
“Ừ, với Evie.”
“Cô ấy không ở trong xe với anh à?”
“Không.”
“Nhưng –”
“Chúa ơi. Đáng lẽ ra cô ấy phải ra ngoài, và anh phải ở nhà trông con, Nhưng rồi em đến nên cô ấy đã phải thay đổi kế hoạch. Còn anh phải mất thêm vài giờ để chạy đi tìm em.”Tôi ước mình đã không gọi cho anh. Để hi vọng rồi lại bị dập tắt, cảm giác như một thanh sắt lạnh toát đang xoắn trong ruột tôi.
“Ok” tôi nói. “Chỉ là, nó hơi khác so với những gì em nhớ... Tom, khi anh nhìn thấy em, em có bị thương không? Em có...em có một vết cắt trên đầu không?”
Anh thở dài nặng nề. “Anh ngạc nhiên khi em nhớ được điều đó đấy, Rachel. Em đã say khướt. Bẩn thỉu, nồng nặc mùi rượu. Em đi một cách lảo đảo. “Cổ họng tôi bắt đầu đóng lại khi nghe anh nói những lời này. Tôi đã nghe anh nói những điều này trước đây, những ngày tồi tệ nhất, khi anh đã mệt mỏi với tôi, ghê tởm tôi. Anh nói tiếp một cách mệt mỏi. “Em đã ngã trên đường, em đã khóc, nhìn em như một đống lộn xộn. Tại sao điều này lại quan trọng cơ chứ?” Tôi không biết nói gì, tôi mất một lúc để nghĩ ra một câu trả lời. Anh tiếp tục: “Anh phải đi rồi. Đừng gọi nữa, xin em đấy. Chúngta đã nói về chuyện này rồi mà.Anh phải hỏi em bao nhiêu lần nữa? Đừng gọi, đừng viết giấy, đừng đến đây. Nó khiến Anna buồn bực. Được chưa?”
Anh dập máy.
Chủ nhật, ngày 11 tháng Tám 2013
Sáng sớm
Tôi đã ở dưới phòng khách cả đêm, với ti vi làm bạn, tôi sợ hãi. Tôi có cảm giác như mình đã trở lại quá khứ, các vết thương anh gây ra nhiều năm trướclại một lần nữa bị xé ra, như mới. Thật ngớ ngẩn, tôi biết chứ. Tôi là một con ngốc khi nghĩ rằng tôi có một cơ hội với anh một lần nữa, chỉ vì cuộc trò chuyện, một vài khoảnh khắc mà tôi đã để sự dịu dàng của anh chiếm hữu trong khi nó chẳng có gì ngoài cảm giác tội lỗi. Tuy nhiên nó vẫn khiến tôi đau. Và tôi phải để cho bản thân mình cảm thấy sự đau đớn, bởi vì nếu không, tôi sẽ tiếp tục làm tê nó, và nó sẽ không bao giờ biến mất.
Tôi đúng là đồ ngốc khi nghĩ rằng có một sự kết nối giữ tôi và Scott, hay nghĩ rằng tôi có thể giúp anh. Tôi đã quen với việc làm một con ngốc. Nhưng tôi không cần tiếp tục làm vậy nữa, đúng không? Tôi nằm đó cả đêm và tự hứa với bản thân tôi phải biết tự chủ. Tôi sẽ rời khỏi đây, đi thật xa. Tôi sẽ tìm một công việc mới. Tôi sẽ lấy lại tên thời con gái của mình, cắt đứt liên lạc với Tom, không ai có thể tìm ra tôi. Trong trường hợp nhỏ nhoi rằng ai đó sẽ muốn tìm tôi.
Tôi không ngủ được lâu. Tôi cứ nằm trên ghế sofa, lập kế hoạch, mỗi khi tôi bắt đầu trôi vào giấc ngủ, tôi lại nghe thấy giọng của Tom vang lên trong đầu tôi, rõ ràng như thể anh đang ở đây, ngay bên cạnh tôi, ghé đôi môi của anh vào tai tôi – Em đã say khướt. Bẩn thỉu, nồng nặc mùi rượu - và tôi giật mình tỉnh dậy, sự xấu hổ lướt qua tôi như một làn sóng. Xấu hổ, nhưng cũng có những cảm giác của sự quen thuộc, vì tôi đã từng nghe những lời nói đó trước đây, chính những từ ngữ đó.
Và sau đó tôi không thể ngừng tưởng tượng lại những hình ảnh trong đầu: tôi thức dậy với chiếc gối bị loang máu, phía bên trong miệng tôi đau nhói, như thể tôi đã cắn vào má, móng tay tôi cáu bẩn, đau đầu khủng khiếp, Tom bước ra khỏi phòng tắm, nửa tổn thương, nửa giận – nỗi sợ bao trùm tôi như nước lũ.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tom để tôi nhìn vết bầm trên tay, trên ngực anh, nơi tôi đã đánh anh.”Em không tin Tom. Em không bao giờ đánh anh. Em chưa từng đánh anh bao giờ cả.”
“Em đã say khướt, Rachel. Em có nhớ những gì mình đã làm và nói tối qua không?” Rồi anh nói với tôi, nhưng tôi không thể tin được, vì không có gì trong những lời anh nói giống con người của tôi. Và việc với cái gậy đáng gôn, cái lỗ trên tường, xám xịt và trống rỗng như một con mắt mù dán vào tôi mỗi khi tôi đi qua nó, và tôi không thể tưởng tượng được cảnh bạo lực đó qua những lời anh nói, mà theo tôi nhớ thì chúng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Hoặc tôi nghĩ là tôi nhớ. Sau một thời gian, tôi học được là không nên hỏi anh nhwunxg gì tôi đã làm, hay cãi nhau khi anh đưa ra thông tin. Vì tôi không muốn biết nhwunxg chi tiết đó, tôi không muốn nghe những điều tồi tệ đó, nhưng điều tôi đã nói và làm khi tôi trong tình trạng đó, bẩn thỉu và nồng nặc mùi rượu. Thỉnh thoảng anh dọa là sẽ ghi âm lại, anh nói rằng anh sẽ bật lại cho tôi nghe. Nhưng anh chưa từng làm vậy. tôi coi đó là chút lòng thương hại.
Sau một thời gian, tôi học được là mỗi khi tỉnh dậy như vậy, tốt nhất là không nên hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ nên nói lời xin lỗi: xin lỗi vì những gì đã làm và sẽ không bao giờ tái phạm như vậy nữa.
Nhưng bây giờ tôi không thể, tôi thực sự không thể. Tôi biết ơn Scott vì điều này: Giờ thì tôi quá sợ hãi để có thể đi ra ngoài vào giữa đêm để mua rượu. Tôi quá sợ hãi để nhấp dù chỉ một ngụm rượu, vì đó là khi tôi làm cho bản thân mình bị tổn thương.
Tôi phải mạnh mẽ lên, đó là tất cả những gì tôi cần lúc này.
Mắt tôi nặng trĩu và đầu tôi gật gù liên tục. Tôi vặn nhỏ tivi đến mức không còn âm thanh nào, tôi lăn sang bên kia, đối mặt với lưng cái sofa, rúc vào nó và kéo chăn lên, và tôi đang lâng lâng, tôi có thể cảm thấy nó, tôi sẽ đi vào giấc ngủ, và sau đó - bang, mặt đất đang trồi lên nơi tôi đứng, tôi giật thót mình. Tôi đã thấy nó. Tôi đã nhìn thấy nó.
Tôi đang ở dưới đường hầm và anh đang đi về phía tôi, anh tát vào miệng tôi rồi nắm tay thành nắm đấm, chìa khóa trên tay anh, cứa mảnh kim loại vào sọ tôi.
ANNA
Thứ năm, ngày 17 tháng Tám 2013
Buổi tối
TÔI GHÉT BẢN THÂN vì đã khóc như vậy, thật thảm hại. Nhưng tôi đã kiệt sức, những tuần vừa qua thjaat quá khó khăn đối với tôi. Tom và tôi đã cãi nhau về - không ai khác – Rachel.
Tôi nghĩ đó là một âm mưu. Tôi đã tự tra tấn bản thân vì mẩu giấy nhắn đó, về sự thật là anh đã nói dối tôi về việc họ gặp nhau. Tôi luôn tự nhủ bản thân chuyện đó rất ngu ngốc, nhưng tôi không chịu được cảm giác rằng đang có chuyện gì đó diễn ra giữa họ. Tôi đã suy đi tính lại: sau những gì cô ta làm đối với anh – với chúng tôi- sao anh có thể chứ? Sao anh có thể chấp nhận việc nối lại với cô ta cơ chứ? Ý tôi là, nếu bạn nhìn hai chúng tôi, bên cạnh nhau, không có người đàn ông nào trên trái đất lại chọn cô ta thay vì tôi. Đấy là chưa kể hết những vấn đề của cô ta đấy.
Nhưng rồi tôi nghĩ, chuyện này thỉnh toảng vẫn xảy ra mà? Mọi người có quá khứ, và họ không chịu bước tiếp, mặc dù đã rất cố gắng, những họ vẫn không thể gỡ bản thân ra khỏi chúng, không thể tự do. Rồi sau một thời gian, họ ngừng cố gắng.Cô ta đến đây hôm thứ năm, đập vào cửa bồm bộp và gọi Tom. Tôi đã rất tức giận, nhưng tôi không dám ra mở cửa. Có một đưa trẻ trong nhà khiến tôi dễ bị tấn công, việc đó khiến tôi trở nên yếu đuối. Nếu tôi ở nhà một mình thì tôi sẽ ra đối mặt với cô ta, tôi sẽ không gặp rắc rối gì trong việc xử lí cô ta. Nhưng với Evie ở đây, tôi không thể mạo hiểm. Tôi không biết cô ta định làm gì.
Tôi biết lí do tại sao cô ta đến. Cô ta bực mình vì tôi đã nói chuyện của cô ta với cảnh sát. Tôi cá là cô ta đến đây để khóc lóc với Tom, cầu xin tôi để cô ta yên. Cô ta để lại một tờ giấy – “Chúng ta cần phải nói chuyện, gọi cho em càng sớm càng tốt, chuyện này rất quan trọng” ( “quan trọng” gạch chân ba lần) - tôi đã ném thẳng nó vào thùng rác. Sau đó, tôi lôi nó ra và giấu nó trong ngăn kéo cạnh giường ngủ của tôi, cùng với các bản in email của cô ta đã gửi. Tôi giữ thông tin tất cả các cuộc gọi trong một quyển sổ và những lần cô ta đến đây. Nhật ký quấy rối. Đây là bằng chứng của tôi, tôi sẽ cần nó. Tôi gọi cho Thám tử Riley và để lại một tin nhắn nói rằng Rachel lại đến đây. Cô ấy vẫn chưa gọi lại.
Tôi nên nói cho Tom về chuyện tờ giấy, tôi biết tôi nên làm vậy, nhưng tôi không muốn anh khó chịu về việc tôi nói chuyện của cô ta với cảnh sát, nên tôi chỉ giấu nó tỏng tủ và hi vọng rằng cô ta sẽ quên nó đi. Tất nhiên là cô ta không quên. Tối nay cô ta lại gọi cho anh. Anh đã rất tức giận sau khi nói chuyện với cô ta.
“Chuyện quái gì với tờ giấy nhắn vậy?” anh quát lên.
Tôi nói với anh là tôi đã ném nó đi rồi. “Em không biết là anh muốn đọc nó” tôi nói. “Em tưởng anh muốn cô ta rời khỏi cuộc sống của chúng ta.”
Anh đảo mắt. “Đó không phải là vấn đề, em biết mà. Tất nhiên là anh muốn Rachel bỏ đi. Nhưng điều anh không muốn là em cứ nghe troojmg anh nói chuyện điện thoại và xóa hết email của anh. Em...” anh thở dài.
“Em làm sao?”
“Không có gì. Chỉ là – đó là những việc mà cô ấy từng làm.”
Lời anh nói như một cú đấm.Thật lố bịch, tôi bật khóc và chạy lên gác vào phòng tắm. Tôi đợi anh lên để xoa dịu tôi, hôn nhau như anh thường làm, nhưng sau khoảng nửa tiếng, anh gọi tôi, “Anh đến phòng tập gym đây”, và trước khi tôi có thể trả lời, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm.
Và bây giờ tôi thấy mình cư xử hệt như cô ta: uống hết nửa chai rượu còn lại từ bữa ăn tối đêm qua và rình mò máy tính của anh. Tôi hiểu được hành vi của cô hơn khi đó cũng chính là cảm giác của tôi bây giờ.
Cuối cùng thì tôi cũng mở được mật khẩu: là Blenheim. Một cái mật khẩu thật nhàm chám – tên của con đường mà chúng tôi ở. Tôi không tìm thấy email nào đáng ngờ, không có hình ảnh bẩn thỉu hay gì hết. Tôi dành nửa tiếng đọc qua email công việc của anh, sau đó tôi tắt máy tínhvà cất nó về chỗ cũ. Tôi cảm thấy thực sự rất vui vẻ, nhờ vào rượu và các nội dung tẻ nhạt trong máy tính của Tom. Tôi đã trấn an bản thân mình rằng những gì tôi đã suy nghĩ thật ngốc nghếch.
Tôi lên tầng và đánh răng – tôi không muốn anh biết rằng tôi lại uống rượu – rồi quyết định tôi sẽ thay một cái ga giường mới, tôi xịt một chút nước hoa Acqua di Parma lên gối và đặt con gấu vải màu đen anh tặng tôi hôm sinh nhật năm ngoái, và khi anh về nhà, tôi sẽ đền bù cho anh. Khi tôi kéo tấm ga ra, tôi đã suýt trượu chân vào một cái túi màu đen dưới gầm giường: túi tập gym của anh. Anh để quên túi tập gym ở nhà. Anh đã đi được một tiếng rồi mà vẫn không quay lại để lấy nó. Bụng tôi quặn lại. Có lẽ anh đã thay đổi ý định và đến quán rượu. Hoặc anh có đồ thừa trong tủ ở chỗ tập gym. Hoặc anh đang ở trên giường với cô ta.
Tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi ngồi bệt xuống và mở cái túi ra. Tất cả đồ tập đều trong này, chiếc Ipod, và chiếc giày thể thao duy nhất. Và: một cái điện thoại. Một cái điện thoại tôi chưa từng nhìn thấy.
Tôi ngồi xuống giường, cầm chiếc điện thoại trên tay, tim tôi đập thình thịch. Tôi sẽ bật nó lên, tôi sẽ không thể cưỡng lại được, nhưng tôi cũng chắc chắn rằng giây phút tôi mở nó lên, tôi sẽ hối hận, vì điều này chỉ có thể là điều gì đó tồi tệ. Người ta không bao giờ giấu một cái điện thoại thứ hai vào túi tập gym trừ khi họ đang giấu giếm điều gì đó. Có giọng nói trong đầu tôi, cất nó lại đi, quên nó đi, nhưng tôi không thể. Tôi ấn ngón tay xuống nút nguồn và đợi màn hình sáng lên. Và đợi. Và đợi. Nó đã hết pin. Tôi cảm thấy khuây khỏa.
Vì giờ thì tôi không thể biết được nữa, nhưng tôi cũng cảm thấy an tâm vì một chiếc điện thoại hết pin có nghĩa là nó không còn được sử dụng nữa, nó không còn cần thiết, không giống như điện thoại của một người đàn ông đang dính líu tới chuyện ngoại tình. Người đàn ông như vậy sẽ cầm theo điện thoại cả ngày. Có lẽ đây chỉ là một chiếc điện thoại cũ của anh, có lẽ nó đã ở trong túi của anh hàng tháng trời mà anh quên chưa vứt nó đi. Có lẽ nó còn chẳng phải của anh: có lẽ anh tìm thấy nó ở phòng tập gym rồi định chả lại nhưng quên mất?
Tôi để ga giường lột một nửa đó rồi xuống phòng khách. Chiếc bàn uống cà phê có một ngăn tủ nhỏ ở dưới chất đầy đồ không dùng đến: cuộn Sellotape, sạc di động du lịch, các cuộn băng, bộ dụng cụ may vá, bộ sạc điện thoại di động cũ. Tôi lấy cả ba cái của bộ sạc ra; nó vừa cái thứ hai tôi thử. Tôi cắm nó bên cạnh giường. Sau đó, tôi đợi.
Chủ yếu là về thời gian. Không có địa điểm. Chỉ có ngày. Thứ hai 3 giờ? Thứ sáu, 4:30. Thỉnh thoảng là một câu từ chối. Ngày mai không được. Thứ tư không được. Không có gì khác: không có lời lẽ yêu đương, không gợi ý gì hết. Chỉ có tin nhắn, cả tá, tất cả đều từ một số thuê bao. Không có một tên nào trong danh bạ và nhật kí cuộc gọi đã bi xóa hết.
Chiếc điện thoại ghi lại ngày tháng. Những cuộc gặp đó là từ vài tháng trước. Gần như là một năm. Khi tôi nhận ra điều này – khi tôi thấy tin nhắn đầu tiên là từ tháng chín năm ngoái – có gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng tôi. Tháng chín! Là lúc Evie được sáu tháng. Tôi đã rất béo, mệt mỏi, kiệt sức và chúng tôi không quan hệ. Nhưng rồi tôi bắt đầu cười, vì chuyện này thật vô lí, nó không thể như vậy được. Chúng tôi đã rất hạnh phúc vào tháng chín, yêu nhau say đắm với đứa con bé nhỏ. Không thể có chuyện anh lén lút với cô ta được, anh không thể trốn đi gặp cô ta trong suốt khoảng thời gian đó được. Nếu vậy thì chắc chắn tôi sẽ biết. Điều này không thể là sự thật. Chiếc điện thoại này không phải của anh.
Tôi lấy sổ thông tin các cuộc gọi và so sánh chúng với các cuộc gặp gỡ trên điện thoại. Một số trong đó trùng khớp. Một số cuộc gọi là từ một hoặc hai ngày trước, một số là sau hai hoặc vài ngày. Một số thì không giống chút nào.
Có phải anh đã hẹn hò cùng cô ta trong suốt khoảng thời gian đó, nói với tôi rằng cô ta đang làm phiền anh, nhưng thực ra họ đang bàn bạc kế hoạch để gặp nhau, lén lút sau lưng tôi? Nhưng tại sao cô ta lại gọi vào điện thoại nhà trong khi cô ta có thể gọi vào chiếc điện thoại này? Chuyện này thật vô lí. Trừ khi là cô ta muốn tôi biết. Trừ khi là cô ta muốn dấy lên những vấn đề giữa chúng tôi.
Tom đã đi được hai tiếng rồi, dù anh có di đâu thì anh cũng sắp về rồi. Tôi dọn giường, cất sổ thông tin và chiếc điện thoại vào chiếc tủ cạnh giường xuống dưới nhà rót một cốc rượu cuối cùng và uống cạn. Tôi có thể gọi cho cô ta, tôi có thể đối diện với cô ta. Nhưng rồi tôi sẽ nói gì? Tôi không chắc mình có thể chịu đựng được, sự vui sướng của cô ta khi nói với tôi rằng, suốt thời gian qua, tôi chỉ là một con ngốc. Nếu anh đã từng phản bội tôi vì cô, thì anh cũng sẽ phản bội cô thôi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài và tôi biết đó là anh. Tôi đổ hết rượu xuống bồn rửa bát và đứng đó, tựa vào kệ bếp, máu đang dồn lên não tôi.
“Chào” anh nói khi nhìn thấy tôi. Nhìn anh hơi bẽn lẽn.
“Họ phục vụ cả bia ở phòng tập à?”
Anh mỉm cười. “Anh quên đồ nên lại ra quán rượu.”
Đúng như tôi nghĩ. Hay đúng như những gì anh biết là tôi đang nghĩ.
Anh tiến lại gần hơn. “Em định làm gì vậy?” anh hỏi tôi, nở một nụ cười trên môi. “Nhìn em trông có vẻ nham hiểm.” Anh luồn cánh tay qua hông và kéo tôi lại gần. Tôi có thể ngửi thấy mùi bia trong hơi thở anh. “Em định làm chuyện gì xấu xa à?”
“Tom...”
“Xuỵt” anh nói và hôn lên môi tôi, bắt đầu tháo khóa quần của tôi. Anh xoay người tôi. Tôi không muốn, nhưng tôi không biết từ chối bằng cách nào, nên tôi nhắm mắt lại và cố không nghĩ đến cảnh anh ở cùng cô ta, tôi cố nghĩ về những ngày trước, khi tôi chạy quanh căn nhà trống trải ở đường Cranham, không thở nổi, tuyệt vọng và đói khát.