Buổi tối
Một chút vị đắng, có là những thứ tôi thích ở rượu gin lạnh và thuốc bổ. Thuốc lã nên trộn với Schweppes và đựng trong một cốc thuỷ tinh, không phải cốc nhựa. Tôi thực sự không nên uống những đồ uống trộn lẫn này, nhưng yêu cầu cần được đáp ứng. Biết mình không nên làm chuyện này, nhưng tôi đã bận rộn cả ngày hôm nay rồi. Không phải tại tôi cảm thấy cô đơn, mà tôi đang cảm thấy phấn khích. Tôi bắt đầu có cảm giác chóng mặt, chân tay ngứa ran. Ngày hôm nay thật tuyệt vời.
Sáng nay, tôi dành một tiếng đồng hồ với Thanh tra Thám tứ Gaskill. Tôi được dẫn đến gặp ông ngay khi vừa đến sở cảnh sát. Chúng tôi ngồi trong văn phòng của ông, không phải phòng tra hỏi như lần trước. Ông ta mời tôi một cốc cà phê và khi tôi gật đầu, tôi khá ngạc nhiên khi ông ta đứng dậy và làm tận tay. Ông ta có một chiếc ấm và vài gói Nescafe trên nóc tủ lạnh ở góc phòng. Ông ta xin lỗi vì không có đường.
Tôi thích ở trong phòng làm việc của ông ta. Tôi thích nhìn cách ông ta di chuyển bàn tay - ông ta không hay diễn cảm, nhưng ông ta lại di chuyển khá nhiều. Trước đây tôi không để ý điều này vì phòng tra hỏi không có nhiều không gian để di chuyển. Còn ở đây trong căn phòng của ông, ông ta thường xuyên di chuyển vị trí của cốc cà phê, cái dập ghim, mấy cái bút hoặc dọn giấy thành tập. Ông ta có bàn tay to và những ngón tay dài được cắt gọt sạch sẽ. Không có nhẫn.
Sáng nay khác với mọi khi. Tôi không cảm thấy như bị hỏi cung, tôi không phải người ông ta đang nhắm đến. Tôi cảm thấy mình hữu ích, nhất là khi ông ta lấy ra một tập giấy và đặt nó trước mặt tôi, cho tôi xem một loạt những bức ảnh. Scott Hipwell, và ba người đàn ông tôi chưa nhìn thấy bao giờ, và cả B.
Lúc đầu tôi chưa thực sự chắc chắn. Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, cố gắng nhớ lại người đàn ông tôi nhìn thấy cùng cô ấy, lúc đó anh ta đang cúi rạp người xuống để ôm cô.
“Là anh ta” tôi nói. “Tôi nghĩ là anh ta.”
“Cô không chắc chắn à?”
“Tôi nghĩ đó là anh ta.”
Ông ta rút lại bức ảnh và xem xét kĩ lưỡng một lúc. “Cô nhìn thấy họ hôn nhau, cô đã nói thế mà? Thứ sáu tuần trước, phải không? Một tuần trước?”
“Đúng vậy. Buổi sáng thứ sáu. Họ đã ở ngoài vườn.”
“Và cô không thể nhầm lẫn với những gì đã nhìn thấy được. Đó không phải một cái ôm, hoặc một nụ hôn bình thường được.”
“Không. Nó là một nụ hôn mãnh liệt. Nó rất...lãng mạn.”
Tôi nghĩ là mình nhìn thấy ông ta nhếch miệng lên, như thể ông ta chuẩn bị cười vậy.
“Anh ta là ai?” tôi hỏi Gaskill. “Có phải anh ta...Ông có nghĩ là cô ấy đang ở với anh ta không?” Ông ta không trả lời, chỉ hơi lắc đầu. “Vậy...tôi có giúp ích được gì không?”
“Có, cô Watson. Cô đã giúp được rất nhiều. Cảm ơn vì đã đến.”
Chúng tôi bắt tay và trong một lúc, ông ta đặt tay trái lên vai phải của tôi, và tôi muốn quay lại và hôn lên nó. Đã lâu từ lần cuối có ai đó chạm vào tôi như một sự tiếp cận rất thận trọng như vậy. Thực ra là, ngoài Cathy ra.Gaskill dẫn tôi ra cửa và đến một sảnh chính rộng của sở. Có khoảng một tá cảnh sát đứng đó. Một hoặc hai trong số đó liếc nhìn tôi, có thể là thể hiện một chút thích thú hoặc thái độ khinh miệt, tôi không chắc lắm. Chúng tôi đi qua sảnh chính đến hành lang và tôi nhìn thấy anh đi qua tôi, với Riley bên cạnh: Scott Hipwell. Anh đang đi qua lối chính. Anh đang cúi mặt nhưng tôi có thể biết ngay đó chính là anh. Anh nhìn lên và gật đầu chào Gaskill, rồi anh liếc sang tôi. Trong một khoảnh khắc, mắt chúng tôi gặp nhau và tôi thề rằng anh đã nhận ra tôi. Tôi nghĩ đến buổi sáng khi tôi nhìn thấy anh ngồi trên thềm, và anh nhìn ra con tàu, khi tôi cảm thấy anh đang nhìn mình. Chúng tôi đi qua nhau. Anh đã rất gần với tôi, tôi có thể đã chạm vào anh - anh rất đẹp, tươi trẻ như mùa xuân, nhưng lại đang rất lo lắng. Khi tôi đi qua hành lang, tôi quay lại nhìn anh, tôi đã chắc chắn là anh đang nhìn tôi, nhưng khi tôi quay lại, chỉ có Riley đang dán mắt vào tôi.
Tôi bắt chuyến tàu đến Luân Đôn và vào thư viện. Tôi đọc từng tiêu đề liên quan đến vụ án, nhưng cũng không thu được thêm thông tin gì. Tôi tìm kiếm xem có nhà thôi miên nào ở Ashbury không, nhưng cũng không tiến được xa hơn - nó rất đắt đỏ và cũng không rõ ràng nó có giúp tôi tìm lại được trí nhớ không. Nhưng đọc những cáu chuyện về những người đã phục hồi được trí nhớ nhờ thôi miên càng khiến tôi nhận ra rằng việc nó thành công sẽ còn tồi tệ hơn là thất bại. Tôi không những sợ việc nhớ lại những việc xảy ra tối thứ bảy, mà còn hơn thế nữa. Tôi không chắc là mình có thể chịu đựng được khi hồi tưởng lại những điều ngu xuẩn và khủng khiếp mình đã làm, hay nghe những thứ mình đã nói trong cơn giận, hay nhớ lại khuôn mặt của Tom khi tôi nói chúng. Tôi quá sợ hãi để liều lĩnh nhớ lại vùng tối đó.
Tôi nghĩ đến việc gửi cho Scott một email nữa, nhưng thực ra cũng không cần. Buổi gặp gỡ sáng nay của tôi với Thanh tra Thám tử Gaskill đã chứng minh là cảnh sát đã tin những điều tôi nói. Nhưng tôi không còn chức năng gì nữa, tôi phải chấp nhận điều đó. Ít nhất thì tôi cũng giúp được gì đó, vì tôi không tin đó là trùng hợp khi Megan mất tích chỉ sau ngày tôi thấy cô cùng với người đàn ông đó.
Tôi mở một chai G&T với một sự vui mừng và nhận ra rằng cả ngày hôm nay, tôi đã không nghĩ đến Tom. Thực ra là tính đến lúc này. Tôi đã nghĩ đến Scott, Gaskill, và B, và về người đàn ông trên tàu. Tom đã bị tụt xuống vị trí thứ năm. Tôi nhấp một ngụm và cảm thấy mình có gì đó để ăn mừng. Tôi biết là mình đang tiến triển theo hướng tốt hơn. Nhưng nó cũng sẽ không được lâu.
Thứ bảy, ngày 20 tháng Bảy, 2013
Buổi sáng
Tôi chưa bao giờ chịu rút kinh nghiệm. Tôi tỉnh dậy với một cảm giác sai lầm, của sự tủi nhục, và ngay lập tức tôi biết là mình đã làm điều gì đó ngu ngốc. Tôi lục lại những việc làm quen thuộc và cố nhớ chính xác những gì mình đã làm. Tôi đã gửi một email. Chính nó.
Trong một khoảnh khắc nào đó tối qua, Tom lại được liệt vào danh sách những người đàn ông mà tôi nghĩ tới, và tôi đã gửi cho anh một email. Chiếc laptop đang ở dưới sàn nhà cạnh giường của tôi; nó ở đó, hiện diện như một sự cáo buộc. Tôi bước qua nó kho đi và nhà vệ sinh. Tôi uống nước trực tiếp từ vòi, và nhìn lướt qua gương.Trông tôi không được tốt. Cai được ba ngàu cũng không phải quá tệ, và tôi sẽ bắt đầu trở lại ngày hôm nay. Tôi đứng dưới vòi nước một lúc lâu, từ từ hạ thấp nhiệt độ nước, nó cứ lạnh dần, lạnh dần đến khi lạnh toát. Bạn không thể bước ngay vào một suối nước lạnh, nó quá sốc, quá tàn bạo, nhưng nếu bạn để từ từ, bạn sẽ hiếm khi để ý đến nó; như là luộc một con ếch từ từ. Dòng nước lạnh thấm vào da tôi, làm giảm vết đau trên đầu và gần mắt tôi.
Tôi cầm laptop xuống nhà và làm một cốc trà. Có khả năng, một khả năng rất nhỏ, là tôi đã viết cho Tom một tin nhắn mà không ấn gửi. Tôi thở sâu và mở tài khoản Gmail. Tôi nhẹ nhõm khi thấy không có tin nhắn mới nào. Nhưng khi tôi ấn vào hộp thư đã gửi, thì là nó: tôi dã viết cho anh, chỉ là anh chưa trả lời thôi. Email được gửi chỉ sau bảy giờ tối qua; đến tầm đó thì tôi cũng đã uống được vài tiếng rồi. Cảm giác chóng mặt và ngứa râm ran mà tôi có trước đó chắc cũng đã mất. Tôi ấn vào tin nhắn.
Anh có thể bảo vợ mình thôi cái trò nói dối với cảnh sát về tôi đi được không? Cố đẩy tôi vào rắc rối ư, anh không thấy nó khá hèn hạ à? Nói với cảnh sát là tôi ám ảnh với cô ta và đứa nhỏ xấu xí đó sao? Cô ta cần phải quên chuyện đó đi. Bảo với cô ta hãy để tôi yên mẹ nó đi cho xong.
Tôi nhắm mắt lại và sập chiếc máy tính xuống. Tôi đang co rúm lại, cơ thể tôi gập xuống. Tôi muốn trở nên nhỏ bé; tôi muốn biến mất. Tôi đang sợ hãi, vì nếu Tom quyết định cho cảnh sát xem tin nhắn này thì tôi có thể gặp rắc rối thực sự. Nếu Anna đang thu thập chứng cứ về việc tôi muốn báo thù hay bị ám ảnh với cô ta thì đây chính là chìa khoá chính. Và tại sao tôi lại nhắc đến đứa bé cơ chứ? Loại người gì mà lại đi làm vậy? Loại người gì mà lại đi nghĩ những điều như thế? Có thể tôi không thể chịu đựng cô ta, nhưng tôi cũng không thể đổ lỗi cho đứa bé, dù là đứa bé nào, chứ đừng nói đến là con của Tom. Tôi không thể hiểu nổi bản thân; tôi không hiểu nổi tôi đã trở thành loại người gì thế này. Chúa ơi, chắc anh ấy ghét tôi lắm. Tôi còn ghét bản thân nữa là, tôi ghét phiên bản khi say rượu của mình, phiên bản đã viết email đó. Đó còn chẳng giống too chút nào, vì tôi không như thế. Tôi không hận thù đến mức đấy.
Hay là có nhỉ? Tôi cố không nhớ lại ngày tồi tệ nhất, nhưng kí ức cứ dồn về trong đầu tôi những lúc như thế này. Một trận cãi vã, rồi đến đoạn kết: tỉnh dậy, bữa tiệc trước đó, lỗ hổng trong trí nhớ, Tom kể tôi nghe về những gì tôi làm tối hôm trước, tôi lại làm anh xấu mặt khi lăng mạ vợ của một người đồng nghiệp của anh, mắng cô ta về việc tán tỉnh chồng mình. “Anh không muốn đi đâu với em nữa” anh đã nói với tôi như thế. “Em hỏi là tại sao anh lại không mời bạn bè về nhà, hay tại sao chúng mình không đến quán rượu nữa à. Em thực sự muốn biết tại sao ư? Là bởi vì em. Vì anh cảm thấy xấu hổ vì em.”
Tôi nhặt túi lên và lấy chìa khoá ra. Tôi sẽ đến quán rượu ở cuối đường. Tôi không quan tâm là bây giờ đã quá 9 giờ sáng, tôi đang rất sợ hãi và tôi không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Nếu tôi uống một viên thuốc ngủ và uống vài li rượu, tôi có thể ngủ cả ngày. Rồi đối diện với điều này sau. Tôi bước đến cửa trước, đột nhiên dừng lại khi đặt tay vào cánh cửa. Tôi có thể xin lỗi. Nếu bây giờ tôi xin lỗi, có thể tôi sẽ cứu rỗi được điều gì đó. Tôi có thể thuyết phục anh không cho Anna hoặc cảnh sát xem tin nhắn. Đây không phải lần đầu tiên anh bảo vệ tôi trước cô ta..Mùa hè năm ngoái, khi tôi gặp Tom và Anna, mọi việc không diễn ra đúng như những gì tôi kể với cảnh sát. Tôi đã không ấn chuông. Tôi đã không chắc tôi muốn làm gì lúc đó - đến giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi. Tôi đã vào trong sân và trèo qua hàng rào. Mọi thứ rất yên lặng, tôi không nghe thấy bất kì tiếng động gì. Tôi đi qua cửa sau và ngó vào. Đúng là Anna đang nằm ngủ trên sô pha. Tôi không cất tiếng, gọi cô ta hoặc Tom. Tôi không muốn đánh thức cô ta. Đứa bé không khóc, và nó đang nằm ngủ trong cũi bên cạnh mẹ. Tôi bế nó lên và đưa nó ra ngoài bằng cách nhanh nhất tôi có thể. Tôi nhớ là tôi đã chạy đi cùng đứa bé qua hàng rào, nó thức dậy và mếu máo một lúc. Tôi không biết là mình đã nghĩ gì. Tôi không định hại nó. Tôi đến gần hàng rào, ôm chặt nó vào lòng. Lúc đó thì nó đã khóc khá to và bắt đầu khóc. Tôi cố dỗ nó bằng cách rung lên xuống, rồi tôi nghe thấy một tiếng động, đoàn tàu đang đi tới, tôi quay lại và thấy cô ta - Anna - hét về phía tôi, miệng cô ta mở to như đang hít thở một cách nặng nhọc, nhưng tôi không thể nghe được những gì cô ta nói.
Cô ta lấy đứa trẻ từ tôi và tôi cố chạy đi, nhưng tôi vấp và ngã. Cô ta đang đứng cạnh tôi, la mắng tôi, nói tôi phải nằm yên nếu không cô ta sẽ gọi cảnh sát. Cô ta gọi cho Tom và anh về nhà, ngồi cạnh cô ta trong phòng khách. Cô ta khóc như được mùa, và vẫn có ý định gọi cho cảnh sát, cô ta muốn tôi bị bắt vì tội bắt cóc trẻ con. Tom cố làm cho cô ta bình tĩnh lại, anh nài nỉ cô ta bỏ qua mọi chuyện, và để tôi đi. Anh cứu tôi khỏi cô ta. Sau đó anh đưa tôi về, và khi anh thả tôi xuống, anh nắm lấy tay tôi. Tôi nghĩ đó là một cử chỉ của sự tốt bụng, để làm tôi yên tâm, nhưng anh nắm chặt hơn và chặt hơn đến khi tôi khóc, và mặt anh đỏ ửng lên khi anh nói anh sẽ giết tôi nếu tôi có ý định hãm hại con gái anh.
Tôi đã không hiểu mình đã có ý định gì ngày hôm đó. Đến giờ vẫn chưa hiểu. Khi đứng trước cửa, tôi đã chần chừ, đưa tay qua nắm cửa. Tôi cắn môi thật chặt. Tôi biết nếu mình bắt đầu uống rượu lúc này, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn trong vòng một hay hai tiếng, nhưng sẽ rất tồi tệ sau sáu bảy tiếng. Tôi bỏ tay nắm cửa ra và đi vào phòng, tôi lại mở laptop lên. Tôi sẽ phải xin lỗi, cầu xin sự tha thứ. Tôi đăng nhập vào tài khoản email vaf thấy một tin nhắn mới. Nó không phải của Tom. Nó từ Scott Hipwell.
Rachel thân mến,
Cảm ơn vì đã liên lạc với tôi. Tôi không nhớ là Megan đã nhắc đến cô bao giờ chưa, nhưng cô ấy có rất nhiều khách hàng ở viện bảo tàng - và tôi không giỏi nhớ tên cho lắm. Tôi rất muốn nói chuyện về những gì cô biết. Xin hãy gọi cho tôi vào số 07583123657 sớm nhất có thể nhé.
Thân,
Scott Hipwell.
Trong một lúc, tôi nghĩ là anh đã gửi tin nhắn đến nhầm địa chỉ. Tin nhắn này đáng ra phải dành cho một ai khác. Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra. Khi tôi ngồi trên ghế sô pha, đã uống được nửa chai rượu, tôi nhận ra là mình chưa muốn hết nhiệm vụ trong chuyện này. Tôi muốn là một nhân vật cốt lõi.
Nên tôi viết lại cho anh.
Tôi cuộn từ email của anh xuống phần phản hồi.
Gửi Scott,
Xin lỗi vì đã liên lạc với anh lần nữa, nhưng tôi nghĩ là chúng ta nên nói về chuyện nyaf. Tôi không chắc là Megan đã nhắc về tôi chưa - tôi là một người bạn từ viện bảo tàng - tôi từng sống ở Witney. Tôi nghĩ là tôi có thông tin có thể anh sẽ thích thú. Xin hãy trả lời lại email này.
Rachel Watson.
Tôi có thể cảm nhận mặt mình đang nóng bừng, bụng cồn cào. Ngày hôm qua - khi tôi còn có thể phán đoán, đầu óc minh mẫn, nghĩ một cách đúng đắn - tôi quyết định là mình sẽ phải chấp nhận rằng không còn có ích trong chuyện này nữa. Nhưng tôi lại lạc lối, bị rượu dắt lối, bị con người khi say khướt của mình dắt lối. Rachel say khướt không nhìn trước được hậu quả, cô ta một là cởi mở một cách quá đáng, hai là lạc quan quá đà, hoặc là bị sự thù ghét che mắt. Cô ta không có quá khứ, cũng chả có tương lai. Cô ta chỉ tồn tại trong một giây phút. Rachel say khướt - muốn được làm một phần trong câu chuyện nên cô ta cần một cách để thuyết phục Scott để nói chuyện với cô ta - cô ta đã nói dối. Tôi đã nói dối.
Tôi muốn chọc dao vào da mình, để có thể được gì đó ngoài sự xấu hổ, nhưng tôi còn chẳng đủ dũng cảm để làm điều đó. Tôi bắt đầu viết cho Tom, viết rồi lại xoá, cứ viết rồi xoá, cố tìm cách để xin lỗi cho điều mình đã nói tối qua. Nếu tôi phải viết hết những điều tôi cần xin lỗi, tôi có thể viết một quyển sách.