Ông chủ ra dấu bằng tay.
- Để đó...
George vâng lời và rút lui. Điện thoại lại réo lên vẻ như tức giận. Bỗng nhiên, im lặng. Nhưng một lúc sau, chuông lại reo.
- Sapristi! Đây chỉ có thể là một phụ nữ mà thôi!
Ông thở ra, đứng dậy và đi tới cầm ống nghe.
- Alô?
- Ông có phải là... đúng là ông Poirot không?
- Chính tôi.
- Tôi là Oliver đây... Giọng ông khác quá. Tôi đã không nhận ngay ra nó.
- Bonjour (chào buổi sáng). Quý bà... Quý bà vẫn mạnh chứ? Tôi hi vọng như vậy?
- Ồ! Ổn thôi - Giọng của Ariane Oliver sôi nổi như thường lệ. Bà tác giả nổi tiếng của các tiểu thuyết trinh thám và Hercule Poirot đã có quan hệ tốt với nhau từ lâu.
- Thật còn hơi sớm để quấy rầy ông, nhưng, tôi muốn xin ông một đặc ân.
- Vâng?
- Bữa cơm hàng năm của “Câu lạc bộ các tác giả tiểu thuyết trinh thám” sắp được tổ chức và tôi tự hỏi liệu ông có vui lòng chủ trì cho không?
- Vào ngày nào?
- Ngày hai mươi ba tháng tới.
Một tiếng thở dài bao trùm máy nghe.
- Than ôi! Tôi đã quá già rồi.
- Quá già? Ông muốn nói cái quái gì vậy? Ông không già chút xíu nào đâu!
- Bà không nghĩ vậy sao?
- Tất nhiên là không rồi! Ông tuyệt lắm! Ông có thể kể cho chúng tôi nghe một tá những câu chuyện hồi hộp về những vụ án mạng thật đã xảy ra.
- Và ai là những người sẽ chịu nghe?
- Mọi người... Ông Poirot, ông có điều gì không ổn chăng? Ông đã gặp phải điều gì vậy? Xem ra ông đang bực mình.
- Quả thật là tôi đang như vậy. Tật nhạy cảm của tôi! Ôi! Và đừng nhắc tới nữa làm gì?
- Xin ông giải thích cho chút nữa!
- Làm gì tôi phải biến thành một câu chuyện?
- Tốt nhất là ông nên tới đây, giải thích cho tôi tất cả sự việc. Xế chiều nay nghe. Mời ông xế chiều nay, tới uống trà với tôi nghe?
- Tôi không uống trà vào xế chiều bao giờ.
- Vậy, tôi sẽ chuẩn bị cà phê.
- Đó cũng không phải là giờ trong ngày mà tôi uống cà phê.
- Một sô-cô-la vậy? Với kem đánh thật nổi? Hay một thứ nước thuốc uống? Ông có ưa uống nước thuốc không? Hay là nước chanh? Hay nước cam? Hay ít nữa, nếu tôi tìm ra được và nếu ông muốn, cà phê tẩy sạch chất cà-phê-in?
- Ồ! Điều đó thì không rồi! Đó là một điều ghê tởm!
- Một trong những thứ xi-rô mà ông rất thích? Tôi có nửa chai Ribena trong tủ thức ăn.
- Cái đó là cái gì vậy?
- Một thứ xi-rô có mùi hương hắc phúc bồn.
- Làm sao cưỡng lại lời mời của bà được? Và làm sao lại không xiêu lòng trước thái độ niềm nở cũng như trước thái độ ân cần của bà đối với tôi? Bà thân mến, tôi xin nhận lời, nhận lời! Xế chiều nay, thật cảm thấy dễ chịu làm sao khi được tới nhà bà uống một tách sô-cô-la!
- Tôi mong đợi ông đó. Ông sẽ nói với tôi biết ông đang bực mình về chuyện gì nhé.
Bà ta gác máy nghe xuống.
Poirot suy nghĩ một lát, rồi quay một số.
- Alô, ông Goby đó phải không? Hercule Poirot đây. Lúc này, ông có quá bận không?
- Cũng khá, nhưng sẵn sàng phục vụ ông, thưa ông Poirot, theo tôi, tôi không cho rằng các chàng trai trẻ tuổi của tôi không còn đủ cho các công việc hàng ngày. Tiếc thay, hiện nay tôi không còn có những nhân viên ngày xưa nữa!... Ngày nay, những chàng trai chỉ biết nghĩ tới mình mà thôi. Họ tưởng tượng là họ đã hiểu biết tất cả trước khi họ bắt đầu phải học hỏi! Nhưng, như vậy đó! Người ta không thể tìm thấy một cái đầu biết suy nghĩ trên đôi vai của họ được nữa, phải không? Thưa ông Poirot, tôi rất hân hạnh được ông sai khiến. Có lẽ, tôi sẽ có dịp đặt một hay hai người trợ lý giỏi nhất của tôi vào công việc này? Tôi nghĩ rằng... đây cũng là công việc thu thập các tin tức như trước đây?
Ông Goby gật đầu, khi nghe Poirot kể ra những chi tiết mà ông muốn biết.
Sau khi đã xong việc với ông Goby, nhà thám tử gọi tới Scotland Yard cho một trong các bạn mình. Khi người bạn này đã nghe xong các yêu cầu của Poirot, ông ta trả lời:
- Ông có đòi hỏi gì lớn lao lắm đâu? Một vụ án mạng nào đó, bất kể xảy ra ở đâu! Giờ, địa điểm và nạn nhân đều không biết. Nếu muốn biết ý riêng của tôi thì ông bạn già ạ, đó có vẻ là một câu chuyện khôi hài!
Ông ta còn nói thêm bằng một giọng bài xích:
- Tôi tự hỏi vì sao ông lại bỏ phí thì giờ cho một việc như thế đấy!
Vào lúc bốn giờ mười lăm phút chiều hôm đó, Poirot đã có mặt tại nhà bà Oliver, thưởng thức và rất hài lòng một tách lớn sô-cô-la với kem đánh nổi lên. Bà chủ nhà đặt cạnh khách một đĩa đầy bánh lưỡi mèo.
- Bà bạn thân mến, bà thật là tốt!
Poirot ngước mắt nhìn, có chút ngạc nhiên, về mái tóc của bà Oliver và cả những tấm giấy mới dùng để dán tường. Ông đều chưa trông thấy cả hai. Lần cuối cùng, khi gặp bà bạn, ông nhận thấy bà có mái tóc giản dị, gần như nghiêm khắc. Lần này, tóc của bà hình thành một đống những lọn lớn, nhỏ, được xếp thành những suối rắc rối bao lấy cái đầu của bà. Nhà thám tử nhận thấy một phần những làn sóng đó đều là giả tạo mà thôi. Ông dự đoán trong đầu xem có bao nhiêu lọn tóc đã được thêm vào đó, sẽ bỗng nhiên tuột khỏi nếu bà Oliver làm một cử động mạnh trong các cuộc tranh luận sôi nổi thường xuyên của bà? Còn về những tấm giấy màu... Ông chỉ chúng bằng cái muỗng nhỏ của mình:
- Những trái xơ-ri kia, mới đó hả?
Ông có cảm tưởng như đang ở trong một vườn trái cây vào cuối mùa thu vậy.
- Ông đã thấy chúng quá nhiều phải không? Thật khó lường được trước hiệu quả của một tấm giấy in hoa. Ông ưa cái giấy cũ hơn chứ gì?
Poirot nhớ lại một cách mơ hồ, số lượng những con chim lạ kỳ, màu sắc chói chang, giữa một khu rừng nhiệt đới. Ông như muốn thốt lên: Càng thay đổi bao nhiêu, vấn đề vẫn là vậy. Nhưng ông nín lại được.
- Và, bây giờ, - bà Oliver thốt, (sau khi người khách của mình đã đặt cái tách lên đĩa và ngả người ra phía sau với một cái thở ra rất hài lòng, chùi chỗ râu mép còn dính chút kem), - cái gì đã xảy ra?
- Tôi có thể kể với bà thật đầy đủ. Hồi sáng nay, có một người con gái đã tới tìm tôi. Tôi nghĩ rằng cô ta muốn xin được gặp... Người ta, ai cũng có thói quen của mình, phải vậy không? Cô ta ngỏ ý muốn được gặp tôi ngay lập tức vì cô ấy nhận thấy mình có thể đã phạm tội giết người.
- Đó là một việc khá lạ lùng! Cô ấy không biết chắc được sao?
- Tôi nghe đúng là vậy. Thật là khó tin. Vậy là tôi bảo với George dẫn cô ấy vào, và một khi đã hiện diện trước mặt tôi, cô ấy không ngừng đứng như trời trồng, từ chối ngồi xuống và nhìn kỹ tôi mà không nhúc nhích! Tôi có cảm tưởng đó là một cô gái ngớ ngẩn. Tôi đã tìm cách khuyến khích cô ấy, thì bỗng nhiên, cô ấy nói cô đã đổi ý kiến, rằng cô ấy không muốn tỏ ra là một con người vô lễ nhưng... Nhưng rằng tôi đã thực sự quá già rồi...!. Bà nghĩ như vậy có nghĩa là gì không?
Bà Oliver vội vã trấn an ông khách của mình:
- Nhưng, tất cả các cô gái trẻ đều như vậy mà. Họ cho rằng một con người trên ba mươi lăm tuổi, là như đã chết một nửa rồi. Họ không có nhận thức đúng, ông hằn đã biết điều đó rồi mà.
- Dù sao, câu nói của một cô bé ngớ ngẩn đó đã xúc phạm tôi, sỉ nhục tôi...
- Nếu là ông, bạn thân mến ạ, tôi không điên đầu về một câu nói vớ vẩn như vậy đâu! Hiển nhiên là lời nhận xét bất nhã của cô gái đó đã tới mức thô bỉ...
- Thưa bà thân mến, tôi xin bà, ta đừng nói tới chuyện này nữa. Nhưng, đâu phải chỉ có lòng tự trọng của tôi bị xúc phạm... Tôi không giấu bà là mình rất lo ngại.
- Nếu là ông, tôi sẽ quên đi việc này.
- Tôi nghĩ là bà đã không hiểu vấn đề rồi! Tôi lo ngại cho cô con gái đó. Cô ấy đã tới để yêu cầu tôi giúp đỡ cô ấy. Xong, cô ta lại quyết định là tôi quá già để có thể giúp được như cô ấy đã hy vọng. Tôi đã hình dung như vậy đó. Tất nhiên, cô ấy đã nhầm lẫn, nhưng trước khi tôi trấn tĩnh được cô ta, cô ấy đã biến mất. Tôi xin cam đoan với bà rằng cô gái đó hiện đang rất cần được giúp đỡ.
- Tôi không nghĩ rằng sự việc nghiêm trọng đến vậy. Các cô gái có vô vàn thắc mắc đối với những chuyện không đâu.
- Không, tôi tin chắc vậy đó. Cô ấy cần chúng ta giúp đỡ.
- Nào! Như vậy là ông đã nghĩ rằng cô ta thực sự đã dính vào một vụ giết người?
- Tại sao không? Thì chính cô ấy cũng đã tự cho là vậy mà.
- Ông đã quên rằng cô ấy đã dùng từ “có thể”. Thực sự, tôi không rõ vì sao lại dùng từ đó?
- Tôi cũng như bà. Điều đó không ăn khớp gì cả.
- Cô ta nghĩ mình đã ám sát ai?
Poirot đánh dấu sự không biết của mình bằng một cái nhún vai.
- Và với mục đích gì?
Một cái nhún vai nữa, từ phía Poirot.
- Tất nhiên, các giả thiết đều có nhiều.
Bà văn sĩ bắt đầu cựa quậy, bộ óc tưởng tượng phong phú của bà đã bắt đầu hoạt động rồi.
- Có thể, cô ta đã đâm xe hơi của mình vào một người nào đó, xong rồi không ngừng lại? Hay, bị một người đàn ông tấn công sát một bờ vực, cô đã xô gã ta té xuống vực? Hay ít nữa, được giao cho chăm sóc một người ốm, cô đã cho người đó uống nhầm thuốc? Hoặc là, được mời tới dự một trong các buổi hội, trong đó người ta hút ma túy, một cuộc ẩu đả đã nổ ra và sau khi đã chết ngất, cô khách của chúng ta đã phục hồi lại trí nhớ, nhận ra mình đã đâm một người nào đó.
- Thôi, thưa bà, thôi đủ rồi!
Nhưng, bà chủ nhà của ông đã quá phấn hứng để chịu ngưng lại dễ dàng như vậy.
-... Trợ lý trong một phòng giải phẫu, có thể cô ấy đã tống một liều thuốc mê quá cao cho bệnh nhân, hay...
Bà bỗng nhiên ngưng lại, để tìm những chi tiết rõ rệt hơn.
- Trên thực tế, cô ấy như thế nào?
Poirot suy nghĩ một chút:
- Một Orphélie nhưng không có nét quyến rũ của nàng tiên này.
- Trời ơi! Khi ông tả cô ta như vậy, tôi gần như đã hình dung cô ta thật rõ rệt. Thật mới lạ làm sao?
- Bị tước vũ khí trước những khó khăn của cuộc sống... đó là những điều mà tôi đã hình dung. Cô ấy không thuộc loại người biết tìm cách để vượt qua khó khăn, cũng không thuộc loại người biết đánh hơi trước một mối nguy hiểm. Có vẻ cô ấy là một người mà người ta hay nói: tôi đang cần một con mồi, và đây đúng là người tôi đang tìm..
Bà Oliver không nghe nữa, hai bàn tay nắm lấy mái tóc rậm, bà đang suy nghĩ. Một thái độ mà Poirot rất quen thuộc.
- Đợi chút xíu! Bà la lên với giọng kinh hoàng. Đợi chút!
Poirot đợi, hai chân mày nhướng lên:
- Ông chưa cho tôi biết tên cô ấy? - Cuối cùng bà hỏi.
- Cô ấy đã không nói. Tôi thừa nhận rằng đây là một thiếu sót.
- Đợi chút! - Bà năn nỉ lần nữa với giọng nói đầy bi kịch.
Bỗng nhiên, bà nới lỏng cái siết của hai bàn tay và một phần của mái tóc xõa trên hai vai. Một lọn nặng rơi trên mặt đất và Poirot lượm lên, đặt nó nhẹ nhàng lên mặt bàn.
- Chúng ta hãy xem xét lại vấn đề theo trình tự. - Bà Oliver đã lấy lại bình tĩnh, nói.
Bà đẩy lui một hay hai kẹp tóc và nói:
- Ông Poirot, ai đã nói với cô gái đó về ông?
- Theo chỗ tôi biết thì không có ai cả. Cô ấy tất nhiên đã nghe nói về tôi.
Bà Oliver nghĩ rằng các từ “tất nhiên” có vẻ ít khiêm tốn. Poirot nghĩ mình đã được rất nhiều người biết đến. Trên thực tế, nhiều người không hiểu gì về những câu chuyện đề cập tới Hercule Poirot, đặc biệt là trong giới thanh niên.
“Nhưng, làm sao cho ông ta công nhận điều này, mà không gây tự ái?” Bà Oliver tự nhủ. Bà tiến hành rất thận trọng ý định này.
- Ông bạn, tôi cho ông có thể nhầm lẫn đấy. Những cô gái trẻ... và những cậu choai choai ngày nay, không biết gì nhiều về các thám tử và những gì liên quan tới họ đâu. Họ không chú ý nghe xung quanh họ đang nói gì mà.
- Mọi người đều phải nghe nói tới Hercule Poirot chứ! - Nhà thám tử phản bác lại.
Đôi mắt ông xác nhận điều ấy.
- Nhưng tất cả bọn họ hiện nay không được dạy dỗ tốt. Nói thật ra, họ chỉ biết tới tên của các ca sĩ hay những người trình diễn trên các đĩa hát. Nếu họ cần dùng tới một bác sĩ, một nhà thám tử hay đơn giản hơn là một nha sĩ, tất nhiên là họ tìm hiểu ở những người xung quanh họ, hay nghe nói tới những câu chuyện đại loại như: “Cô bạn, cô nhất thiết phải tới khám ông bác sĩ nổi tiếng trong Queen's Anne's Street. Ông ấy sẽ bẻ quặt giò của các cậu ba lần quanh cần cổ và thế là cậu sẽ khỏi” hay “Tôi đã bị mất cắp tất cả hạt xoàn của mình rồi. Và nếu Henry mà biết được, anh ta sẽ tức điên lên, tôi không thể nhờ tới cảnh sát được. May thay có một nhà thám tử, một phù thủy thực sự, rất kín đáo, đã tìm ra được chúng. Henry không biết chút gì cả”. Tình hình vẫn luôn diễn ra như vậy đó. Có một người nào đó đã chỉ ông cho cô ấy.
- Tôi không tin là như vậy...
- Ông đã nhầm lẫn, vì vừa rồi tôi đã nhớ ra rằng tôi là người đã chỉ cho cô ta tới chỗ ông. - Poirot nhìn bà ngạc nhiên.
- Bà? Nhưng vì sao bà không nói ngay?
- Bởi vì, giờ tôi mới nhớ ra. Khi ông nói tới Orphélie... mái tóc dài của Orphélie, rồi nhiều chi tiết khác, tất cả những điều đó giống với những gì của một người tôi đã gặp cách nay không lâu. Và, đột nhiên tôi nhớ lại.
- Vậy, đó là ai?
- Trên thực tế, tôi không biết tên cô ấy nhưng có thể tìm ra dễ dàng. Chúng tôi đang nói tới những nhà thám tử... và tôi đã đề cập tới ông và những khả năng kỳ diệu của ông.
- Bà đã cho cô ấy địa chỉ của tôi ư?
- Không hề! Tôi đã không đoán rằng cô ấy cần phải tới gặp ông. Chúng tôi đã nói chuyện không có mục tiêu cụ thể. Phải cho là cô ấy đã ghi nhớ lại tên ông và sau đó thì tìm chỗ ở một cách dễ dàng qua danh bạ điện thoại.
- Bà có nói tới án mạng không?
- Theo tôi nhớ thì không. Tôi cũng không nhớ là mình đã đề cập tới lãnh vực thám như thế nào... ít ra... chờ cho cho xíu... vâng, đúng là cô ta đã dẫn cuộc nói chuyện tới vấn đề đó.
- Bà bạn thân mến, nếu không biết tên cô ta, bà làm ơn nhớ lại mọi thứ bà đã biết về cô ấy.
- Vậy là, điều đó đã xảy ra vào cuối tuần trước. Tôi đang ở trong gia đình Lorrimers. Họ không
liên quan gì tới vụ này, trừ cái việc tôi đã đi theo họ tới nhà những người bạn mà chúng tôi đã được mời tới uống một ly rượu. Trong nhà họ có cả tá người... tôi không mấy vui, vì tôi chỉ uống được chút ít mà người ta thì luôn sẵn các mẩu chuyện ít nhiều ngộ nghĩnh về sở thích của tôi đối với loại nước uống không có chất rượu. Thêm nữa, người ta luôn luôn lặp lại cho tôi những câu đại loại: “Bà biết không, người ta đã ưa thích các cuốn sách của bà tới thế” và “đã từ rất lâu rồi, tôi muốn được làm quen với bà”. Các câu chuyện phiếm ở đó đã khiến tôi khó chịu, làm tôi chán, và làm tôi có vẻ ngốc nghếch, tuy nhiên tôi ráng giữ bộ mặt vui vẻ. Trong cuộc tụ họp này, còn có người anh hùng kinh khủng của tôi là nhà thám tử Sven Hjerson, người đã được công chúng ái mộ... Nếu người ta biết được tôi đã ghét hắn tới mức nào! Những nhà xuất bản của tôi đã cấm tôi không được nói vậy. Tôi nhớ lại là câu chuyện trao đổi hôm ấy đã nhắc đến các thám tử thật sự, và tôi đã nói tới ông trong lúc đó, cô con gái kia ngồi cách tôi không xa, lắng nghe tôi nói. Một Orphélie không có sự quyến rũ của nàng tiên, đúng là cô gái đó... Nàng là một thành viên của gia đình nếu tôi không nhìn lầm với một người khác.
Poirot thở hắt ra. Với cái bà Oliver này, luôn luôn phải tỏ ra rất kiên trì.