Cô mở cánh cổng dẫn chúng tôi ra nghĩa trang phía sau nhà thờ thánh Romanus. Những bia đá trông không khác gì mấy cái lưỡi xám xịt nhô lên khỏi các ụ tuyết nhìn chúng tôi rón rén đi qua chúng để đến điểm trung tâm của nghĩa trang, nơi cô đã trải sẵn một tấm chăn bằng da ngựa. Trên đầu chúng tôi, mặt trăng như một cái mụn rực lên giữa ngàn sao. Marianne Engel cố thắp nến nhưng những ngọn gió cứ thổi tắt hết diêm của cô đi, và cô cười phá lên trước chuyện này. Cô kéo chặt áo khoác quanh người. Tôi ghét cái lạnh nhưng tôi thích được ở gần cô.
"Tôi đưa anh tới đây để nói với anh vài điều," cô nói.
"Điều gì?"
"Tôi sắp chết rồi."
Không, cô sẽ không thế đâu. "Sao cô lại nói vậy?"
"Tôi chỉ còn mười sáu trái tim nữa thôi."
"Cô sẽ sống tới già cơ," tôi trấn an cô.
"Tôi đã già rồi," cô cười mệt mỏi. "Tôi nghĩ lần này, thần chết sẽ mang tôi đi."
"Đừng nói thế. Cô sẽ không chết đâu." Cô sẽ không chết đâu.
Cô đặt tay lên má tôi. "Trái tim cuối cùng của tôi luôn luôn dành cho anh, vì thế tôi muốn anh chuẩn bị sẵn."
Tôi đang định nói với cô rằng cô chỉ toàn nói năng linh tinh, nhưng cô đã đặt một ngón tay lên môi tôi. Khi tôi cố nói bằng mọi giá, cô đã hôn lên đôi môi mỏng dính của tôi và tất cả những từ ngữ định nói ra đã bị đẩy lại vào trong miệng.
"Tôi không muốn chết," cô thì thầm, "nhưng tôi cần phải vứt gánh nặng của hàng trăm trái tim này đi."
"Chỉ là... cô đang gặp phải tình trạng bệnh lý thôi." Tôi băn khoăn không biết mình thương cảm cô ngần nào do cô bị tâm thần phân liệt và yêu mến cô bao nhiêu dù cô có mắc bệnh hay không. "Tôi biết cô không muốn tin vào điều đó, nhưng đó là sự thật...."
"Những điều anh tin mới ít làm sao, và để anh tin mới mất nhiều công sức thế nào," cô nói. "Nhưng anh sẽ tin thôi. Giờ hãy đi vào trong nào."
Cái cách cô nói chúng tôi sẽ đi vào trong đầy cả quyết và chắc chắn, làm tôi không khỏi lo lắng chuyện xấu nhất có thể xảy ra. "Tại sao?"
"Vì ngoài này lạnh như băng ấy," cô nói, và vẻ nhẹ nhõm của tôi rõ đến nỗi có thể nhìn thấy được. "Đừng lo lắng, tôi không định chết tối nay đâu. Chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như giúp anh bỏ thuốc kích thích." KHÓ LẮM. Cô nói, "Anh thực sự nghĩ tôi không biết anh đang mua thêm morphine à?"
Buổi sáng hôm đó, ngày Valentine, khi thức dậy, tôi đã nhìn ngay vào cái hộp gỗ nhỏ cất quỹ đen để mua morphine của mình và thấy nó trống rỗng. Tôi lật đật đi vào phòng ngủ của Marianne Engel, nơi cô đang nằm bất động. Tôi lắc mạnh vai cô và khi cô mở he hé mắt ra, tôi liền hỏi hộp thuốc của mình đang ở đâu.
"Trèo lên giường với tôi. Anh sẽ ổn thôi."
"Cô không hiểu. Có một con rắn trong xương sống của tôi..."
"Anh chàng ngốc nghếch," cô nói. "Anh cần biết không nên nghe lời bọn rắn. Chúng toàn nói dối thôi."
"Cô đã không cho tôi đủ thời gian để thích ứng với ý tưởng đó," tôi nài nỉ. "Ngày mai, tôi sẽ bỏ, nhưng cho tôi một ngày..."
TA ĐÃ GẦN ĐẾN ĐÂY RỒI...
"Chịu đựng là một bài tập tốt cho tâm hồn."
"Không phải thế!"
"Nếu anh không thể yêu được nỗi đau" - cô cố xoay chuyển tình thế - "ít nhất anh cũng có thể yêu được những bài học nó dạy cho mình."
... VÀ NGƯƠI CHẲNG THỂ...
Tôi thà cứ vô học còn hơn. "Tôi có thể điền lại đơn thuốc của mình và..."
"Tôi giật nó trôi xuống toilet rồi," cô trả lời, "và bác sĩ Edwards sẽ không điền lại đơn đâu. Tôi cũng đã đóng băng tài khoản của anh rồi, vì thế anh chỉ còn cách cướp tiền của tôi để mua thuốc kích thích ngoài đường, không thì trèo lên giường."
... CẢN ĐƯỢC ĐÂU.
"Ngủ đi," Marianne Engel nói. "Hãy cứ ngủ đi."
Morphine được sản xuất từ cây anh túc, Papaver somniferum, và được chiết xuất lần đầu tiên vào những năm đầu thế kỷ mười chín bởi y sĩ người Đức F.W.A. Serturner. Nó được đặt theo tên của Morpheus, vị thần của những giấc mơ trong thần thoại Hy Lạp, và tôi có thể chứng nhận rằng cái tên đó rất chuẩn xác. Morphine mang lại ảo giác và mê muội cho mọi hoạt động sống kể từ lần đầu được tiêm thẳng vào mạch máu tôi.
Dù chức năng chủ yếu của morphine là giảm đau, nó cũng có thể giảm nỗi sợ hãi và lo lắng, giảm đói và tạo cảm giác hưng phấn. Bất cứ khi nào tôi tiêm morphine vào người, nó cuộn trào trong cơ thể tôi những cảm giác ngọt ngào tuyệt hảo đến nỗi khiến cuộc sống của tôi dễ chịu hơn. Morphine cũng giúp làm giảm khát khao tình dục của tôi, điều mà, trong khi có lẽ không phải là tác dụng mong muốn cho hầu hết số đông, là món quà của thượng đế dành cho một người đàn ông không có dương vật nhưng vẫn còn duy trì khả năng sản xuất kích thích tố sinh dục nam. Tác dụng tiêu cực, tuy thế, tôi vẫn thường xuyên bị táo bón.
Nhưng điều morphine thực sự giúp tôi - chức năng tối quan trọng của nó - là khóa miệng con rắn lại, ít nhất là một lúc.
Khi mới đến ở với Marianne Engel, tôi đã dùng khoảng một nghìn milligram một ngày. Liều dùng của tôi theo thời gian đã trườn qua cả sức chịu đựng của tôi và cuối cùng, tôi hiện đang dùng morphine với liều lượng gấp bốn lần lúc đầu.