"Là máu của Vương Nguyên!"
"Máu của hắn là thứ duy nhất cô cần tìm nếu muốn cứu chị cô!"
Cô thở hắc ra, máu sao? Hắn có máu sao, lần trước cô cắn hắn, cảm giác ngọt ngọt trong miệng thì ra đó là máu sao? Cô cứ tưởng là ảo giác
Cô như không tin nên hỏi lại
"Vương Nguyên chết rồi làm sao lại có máu? Định lừa người à?"
Cái đầu tròn nhởn nhơ nhìn cô, miệng chép chép
"Cô không biết gì à? Vương Nguyên là quỷ! Nhưng là quỷ thuần chủng! Không phải loại tạp chủng cô từng thấy đâu!"
"Là như thế nào?"
"Vương Nguyên thực chất là con trai của quỷ vương và quỷ hậu, là loại mạnh nhất, cai quản cả một quỷ quốc đấy!"
"Vương Nguyên chẳng phải là con trai của Vương lão gia và Vương phu sao? Sao lại là con trai của quỷ vương?"
Cô thật sự không hiểu, lúc cô gã đi là cho Vương thiếu gia là một chàng trai chết yểu do tai nạn giao thông cơ mà, sao lại là con trai của quỷ vương
Cái đầu lại leo lẻo nói tiếp
"Vương Nguyên quả thực là con người! Nhưng bên trong là một con quỷ, lúc hắn còn nhỏ, quỷ quốc nơi hắn sinh sống do quá nhàm chán hắn đã trốn xuống nơi loài người sinh sống chơi, rong ruổi mà lạc đường về, lúc nhật thực toàn phần 21 năm trước xảy ra, do quá bé bỏng yếu ớt nên hắn bị trời đất nuốt hết một phần linh khí, nên hắn đã đầu thai chuyển kiếp vào bụng của Vương phu nhân, từ đó hắn làm một con người bình thường!"
Cô nhíu mày, vậy là hắn là thiếu gia của cái quỷ quốc gì đấy sao?
"Cô không thấy Vương Nguyên có thể điều khiển lửa sao? Cả gió và nước! Hắn chết đi rồi mới có thể đạt đến mức mạnh như thế đấy! Thiếu gia của quỷ quốc hưởng thụ toàn bộ tinh hoa của trời đất, quỷ nhưng lại sạch sẽ và thuần khiết vô cùng"
Cô lấp bấp nói
"Như thế nên máu của hắn mới ngọt như vậy!"
Cái đầu kia lộ vẻ bất ngờ hỏi lại
"Cái gì chứ? Cô nếm máu của hắn rồi à?"
Cô cúi đầu, rồi gật gật nhẹ
"Hắn cho tôi cắn! Tôi cắn mạnh quá làm hắn chảy máu!"
Cái đầu lại rặn hỏi một lần nữa
"Cô chắc là đã nếm máu hắn chứ? Thiếu gia không thể chảy máu đâu! Đó chính là điều cấm kỵ! Máu hắn là thứ mà bất kỳ con quỷ tạp chủng nào đều muốn có! Nếu hắn chảy máu 3 lần....Hắn sẽ biến mất mãi mãi!"
Cô hốt hoảng, cô bóp chặt hai tay lại, nhớ đến gương mặt hắn lúc đó, ánh mắt hắn lúc đó, cô lại thấy nhói một cái
Cái đầu nói tiếp
"Vương Nguyên thực chất có máu, có cảm giác đau, có tất cả những thứ con người có nên có thể hắn cũng biết buồn, hoặc có tình cảm!"
Cô nghe đến đây thì như khụy xuống, trong đầu cô lúc này chỉ loai hoai mấy câu nói
"Chảy máu 3 lần Vương Nguyên sẽ biến mất mãi mãi!"
Cô đứng như trời tròng, cái đầu kia nói tiếp nhằm nhắc nhở cô
"Máu của hắn là thứ duy nhất cứu được chị cô! Cô chọn đi! Mà hay là từ bỏ ý định ấy đi! Vương Nguyên búng tay thì cái mạng nhỏ của cô cũng toi rồi!"
"Chị hai...chị Như Ngọc! Em sẽ cứu chị! Có chết cũng cứu chị! Như Hoa sẽ cứu chị!"
Cô cầm cây dao trên tay, tay cô bóp chặt, mím môi gồng mình
"Vương Nguyên! Tôi xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi!"