"Đang suy nghĩ gì đấy?" Buổi tối, Đoan Mộc Mộc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ ngẩn người, thậm chí khi Lãnh An Thần đi vào cũng không phát hiện ra.
Cô giật giật thân thể, nhìn người ngồi ở mép giường, trên mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên: "Không có gì!"
"Vậy sao?" Trên người mặc áo hiệu PO¬LO màu xanh dương, quần tây màu trắng đơn giản khiến Lãnh An Thần đẹp trai gần như yêu nghiệt, hai tay anh cắm trong túi quần, tròng mắt đen híp lại, mang theo sắc bén, ánh mắt như thế khiến Đoan Mộc Mộc không khỏi chột dạ.
"Chỉ cảm thấy ánh hoàng hôn vô cùng đẹp." cô khẽ nhắm mắt, nhưng trong một giây kế tiếp đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Lãnh An Thần.
"Chưa chắc là do hoàng hôn?"
Bàn tay Đoan Mộc Mộc âm thầm níu chặt ga giường, không muốn tiếp tục đề tài này: "Anh ...Hôm nay anh không bận sao? Sao. . . . . ."
"Anh ta đã tới?" Lãnh An Thần lạnh lùng cắt đứt lời nói của Đoan Mộc Mộc.
Hàng mi dài như cánh quạt chợt nâng lên, giống như bươm bướm bị kinh động, Đoan Mộc Mộc nhìn về phía người đàn ông trước mặt, trái tim đã nhanh chóng treo lên, quả nhiên Lam Y Nhiên đã mách lại.
"Tôi và anh ta đã là quá khứ rồi, anh không cần suy nghĩ nhiều, hơn nữa anh ta tới đây chỉ là thăm tôi, cũng không có. . . . . ." Cô vội vàng giải thích, hoàn toàn không chú ý tới tròng mắt đen của Lãnh An Thần đã càng ngày càng mờ.
Hơi thở của anh đột nhiên tiến tới gần khiến cô không mở miệng nói thêm được câu nào, thậm chí cô còn nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của mình trong mắt anh, cắn môi, cô hoàn toàn im lặng.
"Nếu không có gì, cô cũng không cần sợ." Âm thanh của anh rất thấp, nhưng rơi vào tai cô lại là những chữ chấn động tâm can.
"Tôi . . . . ." Đoan Mộc Mộc nghẹn ngào.
"Xem ra lời nói của tôi cô luôn luôn không nhớ. " Lãnh An Thần kéo cằm cô lên, cổ cô có cảm giác như bị bẻ gãy: "Bây giờ tôi sẽ giúp cho cô nhớ, ai mới là người đàn ông của cô!"
Môi của anh rơi xuống, không phải hôn, mà là cắn, rất đau, hình như muốn cho cô nếm được mùi máu tanh. . . . . .
Buổi sáng khi anh đút cháo cho cô rất dụi dàng, nhưng vào giờ phút này đã vỡ tan tành, sao cô có thể bởi vì anh nhất thời dịu dàng mà quên đi tất cả? Anh hận cô, dù cô thay anh đỡ một viên đạn, nhưng trong lòng anh, chuyện này cũng chỉ là khoản nợ cô thiếu anh phải trả.
"Ưmh. . . . . ." Đôi môi dường như bị anh dùng răng xé rách, cô đau không chịu nổi, đưa tay đẩy anh ra, nhưng không ngờ lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
"Mộc Mộc, anh mang cho em. . . . . ." Âm thanh của Tô Hoa Nam đột nhiên ngừng lại, anh nhìn một màn này, hộp cơm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, làm thế nào cũng không ngờ tới sẽ thấy cảnh tượng này.
Người phụ nữ nhỏ bé anh yêu, giờ phút này đang hôn một người đàn ông khác, dù là biết rõ bọn họ là vợ chồng, nhưng nghĩ là một việc, tận mắt nhìn thấy lại là một việc khác.
Tim, trong nháy mắt như bị ai xé nát. . . . . .
Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông đang đứng ngây ngô, đầu óc kêu ong ong!
Vì sao anh lại tới?
Trong khoảnh khắc này, Đoan Mộc Mộc chỉ muốn chết!
"A!" Trên môi của cô đau xót, Lãnh An Thần không những không buông cô ra, ngược lại nụ hôn kia càng sâu hơn, gần như không cho cô có thời gian rảnh rỗi.
Một lúc lâu, khi cô chống đỡ không nổi nữa thì Lãnh An Thần mới buông cô ra, sau đó nhìn về phía người đàn ông đứng phía sau, đầu lưỡi màu hồng lộ ra, ɭϊếʍƈ môi ra vẻ vẫn chưa thỏa mãn: "Chú hai, thật là không lịch sự, quấy rầy chuyện tốt của người ta!"
Nói xong, Lãnh An Thần xoay người lại, nhéo khuô mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Mộc rất mạnh, giọng nói mập mờ: "Bà xã, khi anh quay lại chúng ta sẽ tiếp tục, anh có vài lời muốn nói với chú Hai."
Có vài lời, anh nhấn rất mạnh, hoàn toàn là cố ý.
Đoan Mộc Mộc nhắm mắt tuyệt vọng, trong chốc lát, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau, không biết là ai đánh ai? Nhưng cô đều không muốn quan tâm, mặc kệ bọn họ . . . . .