Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần ôm ép buộc trở về khách sạn, một cái hất tay, cô bị anh ném trên giường lớn, cả người choáng váng.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Đoan Mộc Mộc từ trên giường nhảy dựng lên, cặp mắt phóng hỏa, party ở hồ bơi rất vui, cô còn chơi chưa thỏa mãn đã bị người đàn ông này phá hư, suy nghĩ thấy mất cả vui.
Đáy mắt Lãnh An Thần hoàn toàn lạnh lẽo, giống như khe sâu không thấy đáy, giờ phút này, Đoan Mộc Mộc mới ý thức là anh thật sự tức giận, không khỏi có chút sợ hãi, nhất là bây giờ anh chỉ mặc một cái quần bơi nho nhỏ, vật nào đó khiến người ta không dám nhìn nhiều lại nhô ra giống như trưng bày một tội ác.
"Anh đừng tới đây!" Hai chân Đoan Mộc Mộc co lại trên giường lớn, bắt đầu hoảng sợ lui về phía sau.
Một giây sau đó, mắt cá chân căng thẳng, cả người bị lôi trở về, cơ thể cao lớn của Lãnh An Thần đã ép xuống: "Không phải cô đơn như kẻ ngốc sao? Xem ra người chồng như tôi đây chưa thỏa mãn được cô, mới khiến cho cô không nhịn được muốn hồng hạnh xuất tường!"
"Tôi mới không cần anh thỏa mãn." Bàn tay Đoan Mộc Mộc níu chặt ga giường phía dưới, nỗ lực rút ra hai chân của mình về, nhưng mà lại như bị cố định không thể động đậy.
"Dám quyến rũ đàn ông? Dám cho Lãnh An Thần tôi đội nón xanh? Bà xã, tôi thấy cô càng lúc càng lớn mật rồi." Ngón tay Lãnh An Thần theo đường cong trên đồ bơi trượt xuống, kích thích Đoan Mộc Mộc run rẩy một hồi.
"Tôi không có." Đoan Mộc Mộc không dám chọc người đàn ông này nữa, vì vậy cố gắng giải thích: "Tôi chỉ muốn tham gia party, hưởng thụ một chút không khí vui vẻ mà thôi."
"Cô không có?" Khóe môi của Lãnh An Thần xẹt qua một đường vòng cung đẹp đẽ: "Không có, mà ăn mặc như vậy?"
Cô mặc thành ra như vậy thì sao? Lam Y Nhiên không phải cũng mặc bikini sao, còn có những người phụ nữ trong buổi party cũng ăn mặc thoải mái như vậy, sao lại chỉ có cô có lỗi hả?
Người đàn ông này hoàn toàn không nói đạo lý, cho nên cô còn chưa chọc giận anh cho thỏa đáng, trừng mắt nhìn, Đoan Mộc Mộc nhắc nhở anh: "Lãnh An Thần, hình như Lam Y Nhiên cũng mặc giống như tôi? Không chừng giờ phút này cô ấy đang bị người đàn ông khác YY, anh nên nhanh đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi!"
Một chút giảo hoạt của cô không lừa gạt được ánh mắt sắc bén của Lãnh An Thần: "Vậy sao? Vậy thì thật là tốt. . . . . ."
Anh nói gì? Cô không nghe lầm chớ? Lam Y Nhiên là người phụ nữ ngự trị trong lòng anh, tại sao anh có thể không thèm để ý?
"Lãnh An Thần, đầu óc của anh không có sao chứ?" Nói xong, bàn tay nhỏ bé của Đoan Mộc Mộc sờ vào trán anh, lại bị anh cầm chặt, cả người anh cũng đè xuống, lồng ngực nóng bỏng ép chặt vào lồng ngực nhỏ bé của cô, khiến cô như muốn vỡ ra.
"Đau. . . . . ." Cô đẩy anh, vốn ngực của cô đã không lớn, nếu cứ như vậy mà bị phá hủy, cô hoàn toàn xong đời: "Lãnh An Thần, cùng lắm thì tôi không đi party được không? Anh nên nhanh chóng đi cứu tâm can bảo bối của anh đi!"
"Không cần cô quan tâm, bây giờ nên quan tâm bản thân cô một chút đi." nói xong, môi của anh hôn xuống, hung hăng chà đạp cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Đôi tay Lãnh An Thần chia ra hai đường, vừa xoa nắn Tiểu Bạch Thỏ của cô, vừa thăm dò vào u cốc của cô, cực dương nóng rực chống đỡ ở bụng cô nhanh chóng trở nên to lớn và cứng rắn.
"Ưmh. . . . . . Không. . . . . ." Đoan Mộc Mộc sợ hãi giãy giụa.
"Bà xã, không bằng bây giờ tìm lại cảm giác mà đêm tân hôn đã mất đi!" hơi thở của Lãnh An Thần nặng nhọc, môi của anh ʍút̼ vào dái tai của cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
"Không cần, không!" Đoan Mộc Mộc mãnh liệt lắc đầu: "Lãnh An Thần, anh uống say sao? Người yêu của anh là Lam Y Nhiên, không phải là tôi!"
"Nhưng cô là vợ của tôi." Môi của anh trượt xuống, tìm động mạch cổ của cô, dùng sức hung hăng ʍút̼: "Giống như cô nói vậy, cô ấy chỉ là một người tình."
Đoan Mộc Mộc muốn chết, anh rốt cuộc cũng nhớ cô là vợ rồi sao?
Nụ hôn của anh mạnh mẽ di chuyển đến sau tai của cô, nói nhỏ: "Chẳng lẽ cô chưa nghe nói qua, người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng sao?"